Thế rồi, bữa tiệc thưởng hoa hôm đó kết thúc, ai về nhà nấy, việc kinh doanh của Băng Nguyệt vẫn diễn ra bình thường. Lại 1 buổi sáng yên bình của nữ vương lười biếng kia, nơi hoa viên riêng biệt ngay trên cành cây to lớn của cây hoa tử đằng, thân ảnh của 1 người con gái với dung mạo tuyệt mỹ kia giấu sau dưới mạn che mặt.
Nàng đang nằm thư thả trên cành cây lớn kia, đôi mắt tím bí ẩn vẫn nhắm nghiền.
Làn gió mát thổi nhẹ làm đung đưa mái tóc tím dài đang lơ lửng không trung kia. Tạo nên khung cảnh uỷ mị, đầy quyến rũ, làm cho người khác nhìn thấy cũng phải ngơ ngẩn. Bỗng trên trời xuất hiện 1 con rồng hùng dũng, oai phong đang đáp xuống chỗ trống hoa viên của cô. Khi chân chạm đất, cơ thể rồng đen đã thay thế bằng 1 thân ảnh con người, dung mạo cũng là 1 tuyệt thế mĩ nam.
Gương mặt lạnh lùng, cao ngạo, khí chất của bậc quân vương, sát khí lạnh lẽo có thể giết con người chỉ bằng ánh nhìn cay độc kia. Hắn nhấc chân đi đến bên dưới thân cây tử đằng, hướng ánh mắt nơi người con gái đang say giấc khẽ buông lời trêu trọc.
- Này, ta có vài chuyện thú vị lắm, không biết ngươi có nhã hứng nghe không.
Băng Nguyệt khẽ mở đôi mắt mê hoặc kia, nói.
- Ngươi định đem phiền phức gì nữa đây.
Ảnh Quân cười trừ giải thích.
- Ngươi yên tâm, ta đã tự hoá vô hình rồi. Chẳng nhân loại nào có thể thấy ta đâu.
Cô ngồi dậy, 1 chân cong lên để tay chống lên đầu gối, chân còn lại vắt vẻo trên cây đung đưa.
- Sao, chuyện thú vị mà ngươi nói, kể ta nghe xem.
Ảnh Quân cười hứng thú.
- Ta đã đi dạo trong hoàng cung 1 chuyến và nghe tên hoàng đế kia nói rằng, sẽ có buổi gặp mặt hoàng đế của 4 nước tụ lại. Đây có thể gọi là thắt chặt tình quan hệ giữa các nước.
Cô đưa tay đang gác trên đầu gối, cong tay lại chống cằm nói.
- Chuyện này thì có gì thú vị chứ.
Ảnh Quân đung đưa cây quạt lắc lắc.
- Rất thú vị là đằng khác, 3 tên hoàng đế của 3 vương quốc kia rất tài giỏi. Ta còn nghe rằng tên hoàng đế Thiên Quốc sẽ dùng hôn ước để thắc chặt tình hữu nghị của các nước đấy.
Môi cô khẽ cong nhẹ.
- Ồ, vậy sao. Con bé đó được lợi quá nhỉ.
Ảnh Quân cười khinh thường.
- Dù sao 3 tên hoàng đế kia cũng đang có ý định sang Thiên Quốc cầu thân. Vì chúng biết Thiên Quốc là 1 quốc gia có lợi thế về tài nguyên nhiên liệu, đất đai màu mỡ. Và là nơi tập trung nhiều nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Băng Nguyệt hừ lạnh.
- Ra là không chịu nổi trước đám nữ nhân loại lẳng lơ, ngu ngốc. Nhưng mà nếu như cả 3 tên kia ai mà dành được trái tim của Vân Phượng công chúa, thì việc hưởng của cải, phú quý ở đây. Cũng không phải là khó.
Ảnh Quân phẩy quạt, cười nham hiểm.
- Nhưng ta đã nghe phong phanh rằng, tên hoàng đế kia sớm đã cấu kết với tên vua nước Tề.
Băng Nguyệt nhẹ nhàng đáp xuống đất, khoanh tay nói.
- Đúng là lòng dạ thâm sâu. Xem ra chuyện thú vị này của ngươi, làm ta rất hài lòng. Mà ngươi có vẻ như biết rất rõ về 3 tên vua này, ta muốn nghe chi tiết hơn.
Ảnh Quân gật gù nói.
- Ngươi biết là ta vốn có sở thích đi ngao du mà, cả thế giới này, cái ta muốn biết, đương nhiên rất dễ sẽ tìm được.
Băng Nguyệt cười nhẹ, phất tay mạn che trên mặt biến mất hiện ra nhan sắc tuyệt trần. Cô đi qua bên ghế ngồi, rót trà vào 2 ly để trên bàn, nói.
- Ngươi nói xem.
Ảnh Quân đi lại ngồi xuống đối diện, cất lời.
- Đầu tiên là phải kể về vua nước Tề - Lương Khiết. Hắn là 1 bậc thầy ăn nói đấy, giỏi dụ dỗ nữ nhân lắm. Lợi thế của hắn, là ở những nơi đồi núi hiểm trở, sức mạnh của hắn cũng không xem thường được. Thứ 2 là vua nước Thuỷ Quốc - Thuỷ Thiên Quân, chuyên sử dụng độc dược, đặc biệt cung điện của hắn nằm ở giữa hồ, muốn qua thì rất khó. Mà nghe rằng tên đó ẻo lả, cứ như nữ nhân ấy, ngươi cũng nên cẩn thận. Cuối cùng là vua của Bạch Quốc - Bạch Doanh Trần, tên này cũng giỏi về tiên khí, phép thuật, bùa chú, hắn luôn mang 1 thân bạch y không nhiễm bụi trần, vẻ đẹp còn mê hoặc cả nam lẫn nữ. Tiếc rằng hắn là nam nhân, nếu là nữ nhân ta chẳng để hắn thoát được đâu. Thật là uổng phí.
Ảnh Quân nhấc ly trà nhâm nhi, lắc đầu tiếc nuối. Băng Nguyệt chống cằm nhìn con rồng đen kia giở giọng châm chọc.
- Ngươi cũng chẳng thật sự là nam nhân đâu. Tự mãn cái gì.
Ảnh Quân đang uống trà phun ra ngoài, vỗ ngực ho khù khụ.
- Ngươi nói cái gì đó. Ta là nam nhân thiệt nha.
Băng Nguyệt chẳng thèm để ý, trực tiếp lơ luôn tên kia. Làm hắn muốn bộc phát tại chỗ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể đấu lại cô, nên đành cắn răng nhẫn nhịn. Ở ngoài Thu Yên đi vào, trên tay là thiệp mời hoàng cung, với dấu ấn của hoàng thượng. Thu Yên trên tay nâng thiệp đưa đến trước mặt cô.
- Chủ tử, Hoắc thừa tướng gửi bức thư từ hoàng thượng đến cho người.
Băng Nguyệt nhận lấy từ tay Thu Yên, rồi cô bé lui xuống. Cô mở bìa thư ra, đọc từng dòng chữ trên đó, môi khẽ nở nụ cười thích thú.
- Quả là đến sớm hơn dự kiến. Ngươi có muốn đi cùng không.
Ảnh Quân tay phẩy quạt, cười lạnh.
- Hôm đó, ta cũng có thân phận của riêng mình, thế nên không thể hộ tống ngươi rồi.
Băng Nguyệt cười khẽ.
- Vậy thì thật tiếc quá. Ta đành 1 thân 1 mình vậy.