*Buổi Sáng Như Thường Lệ Tại Học Viện R*
Trên phòng làm việc của Rin, Rin ngồi trên ghế, bản thân chìm đắm vào 1 thứ suy nghĩ của mình. Ánh mắt cứ nhìn ra phía cửa sổ bên ngoài, không nói gì. Đồ của cô.
Cả người dựa hẳn vào thành ghế, rồi lại nhớ lại việc tối qua gặp Dosu và White Tenshi. Rồi không tự chủ được mà thở dài, ánh mắt đượm buồn, Dark Shi đi vào đã lâu nhưng thấy cô không phản ứng. Anh đi lại nói.
- Nàng im lặng đã lâu rồi. Có việc khó hiểu à.
Rin nói bâng quơ.
- Chẳng biết nữa, lần đầu tiên 1 nữ vương như ta lại bất lực trước những việc này.
Dark Shi ngồi xuống bên cạnh, mặt lạnh lùng cũng tránh không khỏi việc trầm ngâm.
- Nàng định như thế nào.
Rin nhún vai, đứng dậy cầm sổ đi ra ngoài.
- Ta hk lo nổi 2 tên đó, mặc kệ bọn chúng.
Dark Shi nhìn bóng lưng khuất sau cánh cửa, ánh mắt cũng di chuyển nhìn qua phía cửa sổ.
- Hình như có điều gì đó nguy hiểm sắp xảy ra. Liệu có phải mình nghĩ nhiều rồi không.
Rin giữ cuốn sổ đi trên hành lang trải dài lớp học, vô tình chạm mặt với cửu vỹ - Dạ Vy. Dạ Vy nhìn thấy cô, vội cúi người cung kính.
- Nữ vương.
Rin lạnh lùng nói.
- Ngươi may mắn đấy, hắn đã không giết ngươi.
Dạ Vy nói.
- Cũng là nhờ nữ vương giúp thần, nên thần mới giữ được cái mạng nhỏ này.
Rin hừ lạnh.
- Đừng vội mang ơn, ta không quen nhận lời cảm ơn từ người khác đâu.
Dạ Vy liền im lặng trước câu nói của cô, Rin cũng không nói gì nữa, nhấc chân đi lướt qua Dạ Vy. Dạ Vy cúi đầu.
- Nữ vương đi thong thả.
Rồi cho đến khi Rin đi mất, mới thẳng người lên nhìn ra sau. Dạ Vy khẽ nói.
- Ơn cứu mạng của nữ vương, thần nhất định sẽ báo đáp.
Rin đi gần tới sau sân vườn thì nghe tiếng la. Tiến tới thì thấy đám Thiên Dụ và đám con gái Liên Hoa đang đánh đập những học viên khác. Tiếng Bạch Liên Hoa ôm lấy Thiên Dụ mắc đỏ hoe.
- Dụ ca ca, xin hãy làm chủ cho em.
Tiếng của tên con trai đang bị đánh đập vang lên.
- Anh Thiên Dụ, em không có làm gì với cô ta. Thật mà.
Thiên Dụ tay ôm lấy eo Liên Hoa, đưa ánh mắt khinh thường, đưa chân đạp tên đó lăn quay.
- Hay lắm, cả Liên Hoa mà cũng dám đụng. Đánh chết hắn đi.
Rồi cả đám học viên nam bu vào đánh đập cậu nhóc kia. Rin bình thản đi ra nói.
- Chơi vui vẻ nhỉ, có phiền tôi tham gia không.
Nghe thấy tiếng của cô, cả đám học viên liền dừng động tác, đứng dạt qua 1 bên, Thiên Dụ nhìn thấy cô thì cũng dè chừng. Bạch Liên Hoa nhìn thấy cô, ánh mắt liền hoang mang. Cậu nhóc nằm dưới đất nhìn thấy cô, nói.
- Cô Rin.
Rin nhìn cả người cậu ta, bị thương cũng khá nặng. Rồi nâng giọng.
- Nằm im đó, đừng cử động.
Rồi đưa mắt về phía Mạc Tử, bị ánh mắt của cô nhìn trúng, Mạc Tử vội hơi rùng mình. Cô nói.
- Em là bác sĩ đúng chứ. Phiền mau chữa trị cho cậu bạn này. Tôi mong cậu bạn này còn sống. Em làm được không.
Cô đưa mắt lạnh nhìn Mạc Tử, Mạc Tử bất đắc dĩ đành đi đến bên cậu bạn kia. Rin nhìn qua nói với đám kia.
- Cắt ra 2 em giúp Mạc Tử đưa cậu bạn này lên phòng y tế đi. Tôi sẽ rất nhanh lên đó kiểm tra đấy.
- Vâng vâng.
Hai cậu bạn kia luống cuống đỡ cậu bạn kia dậy đi lên phòng y tế, Mạc Tử đi theo sau. Xong xuôi, Rin quay lại cười nhẹ nói.
- Và giờ thì, nói nghe xem, các em muốn đích thân tôi đưa các em ra khỏi học viện này hay là tự thân đi xin lỗi đây.
Thiên Dụ tức giận bật dậy, đưa mặt không mấy vui vẻ kề sát gần cô nói.
- Xin lỗi thằng hạ lưu đó, đừng mơ.
Rin lật sổ dò tên nói.
- Vậy thì em ra khỏi trường là được.
Thiên Dụ nói.
- Cô dám.
Rin cười lạnh.
- Tại sao tôi lại không dám.
Bạch Liên Nhi nói.
- Bọn tôi nằm trong top gia tộc hùng mạnh, cô lấy quyền gì mà dám đuổi bọn tôi.
Rin đưa mắt lạnh nhìn qua.
- Quyền. Hừ, tôi thích thì tôi làm. Muốn ý kiến thì gọi ba mẹ các em lên đây. Tôi tiếp chuyện.
Mộc Tư không vui đi đến nói.
- Nè, đừng nghĩ bọn này im lặng, thì cô cứ 1 mực lấn tới. Nếu không cô không biết là mình chết lúc nào đâu.
Rin thờ ơ nói.
- Chết sao. Từ chết không phải muốn nói là được đâu, em có biết khi cận kề cái chết nó sẽ như thế nào không.
Bị cô bật lại, cả đám khẽ cảm thấy run người. Bỗng chốc, xung quanh bọn họ như bị tối lại, cả 1 không gian tối om, im lặng đến lạ thường. Mộc Tư đổ mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo, Rin chĩa phần đầu nhọn của bút lên cổ cậu ta, ánh mắt trở nên đỏ rực hơn bao giờ hết.
- Liệu em có muốn thử chết 1 lần không.
Mộc Tư ngồi phịch xuống đất, đưa mắt sợ hãi, xen lẫn bất ngờ nhìn cô. Đám Bạch Liên Hoa run rẩy khắp người, ngồi im không dám hó hé nói gì. Môi của Rin liền cong lên thành hình bán nguyệt, nói.
- Sao. Muốn tự thân ra khỏi trường, hay là đi xin lỗi. Mau mau chọn đi, sự kiên nhẫn của tôi không nhiều đâu.