"Nguyên bước vào Bar mà k hề biết mình đang gặp nguy hiểm. - Hức....hức....._Cô bùn bã nức nở ở 1 góc, cầm cả chai whisky "tu" ừng ực như chết khát vậy!
- Đừng uống nữa!_Quân đến bên cô, giựt lấy chai rượu trên tay Nguyên, k để cô "nhích" thêm 1 giọt nào nữa. Nguyên giựt lại, miệng thều thào:
- Trả cho tôi! hừ! Đồ Quân đáng chết! đồ....dám lừa gạt tình cảm của tôi!
- Ừ....tuy anh k nói thật là mình nhưng anh yêu em thật mà!_Quân nhìn cô nói
- Câm ngay!_Nguyên gắt lên. Bỗng 1 bàn tay nào đó kéo Nguyên ra khỏi chỗ của mình với cái giọng đầy dục vọng:
- Nào cô em! Chơi với bọn anh đêm nay đi! Anh sẽ tha hồ cho em thỏa mãn!
- Gớm quá ông anh ạ!_NGuyên bực mình đẩy ra. Thằng cha này cứ như đỉa ấy, cứ ôm Nguey6n riết k chịu bu6ng khiến Quân từ xa đứng nhìn cũng nóng cả người lên. Định lại giúp Nguyên thì cô đá 1 phát khiến tên đó phắt ra! Hắn lồm cồm bò dậy, nghiến răng ken khét nói dọc:
- Giết nó cho tao! Giết nó tao thưởng tiền!
- Yohhhh!!!!!!!!_Cả đám đàn em đông như kiến "bay" lên 1 lượt để "sát" Nguyên cô sợ lắm! Cô đâu có võ! Chả qua là lỡ chân đá tên đó ra thôi nhưng ai ngờ là "văng" xa vậy cơ chứ?! Nhưng cô là người có thể giữ được trạng thái ổn định nên dù rất sợ nhưng gương mặt cô lại tỏ ra vẻ nhưng thể: " Chuyện thường! K có gì phải sợ!" Và......."AAAAAAAA".....Nhưng k phải là tiếng của Nguyên mà là của.....Quân! Quân đỡ giúp Nguyên 1 nhát dao ngay lưng, ngã lăn ra. Nguyên hãi lên cả, vội lại bên cậu, lay cậu. Vừa lay, Nguyên vừa sụt sịt khóc:
- Đừng làm tôi sợ! Cậu mau tỉnh dậy đi!
- Ư..._Quân gượng người, cố nắm lấy ay Nguyên thều thào vài chữ: - Làm người yêu anh nhé?
- Ưm.....Tất nhiên!_K cần suy nghĩ, Nguyên gật đầu ngay. Tức thì....Quân bật dậy, cười thật tươi nói:
- Nói là làm nha!
- Ơ...Tên này!_Nguyên trừng mắt ra ngạc nhiên rồi hóa giận. Thấy Nguyên giận, Quân dỗ ngọt:
- Thôi mà! Có nói thì phải chịu mà! Còn đám này....anh xử giúp em.
- Đừng giết họ!_Nguyên nói khẽ
- Ừ!_Thế là...."Binh bốp binh bụp" 1 mình Quân hạ hết đám địch phùng. Lại nhìn Nguyên, Quân mĩm cười:
- Về thôi!
- Ừ...cũng được!"
*back*
- Là vậy đó!_Nguyên "tự hào"
- Ồ! Ra vậy?! Hắn ta cũng dẻo miệng gớm!_Hương gật gù!
- Thôi đi! Mà giờ tao đi gặp Quân đây! Bye mày!_Nguyên tí ta tí tửng mà trông vui ra phết ấy! Hương nhìn bóng Nguyên chạy đi mà "chúc mừng" cho cả quân và Nguyên.
- Giờ thì mày vui hơn rồi!
- k có tôi cũng k bùn sao?_Nam từ đâu bước ra, nhăn mặt hỏi
- À...Ơ....Ừ! Chắc là k!_Hương mĩm cưới đầy giả tạo
- Thật?_Nam nhìn thẳng vào mắt Hương hỏi lại
- Ừ!_Hương vẫn như câu trả lời khi nảy. Nam đặt tay lên tai và cổ Hương, im lặng như đang xem gì đó!
- Hmm.... Cô ói dối cũng giỏi đấy!_Nam mĩm cười
- Hả?
- Cô nói dối!_Nam nói ngắn gọn rồi bước đi! Hương nhìn Nam khó hỉu: "Tại sao cậu ta....biết được?" Thủ thuật cũng rất đơn giản mà thôi! Đầu tiên cứ làm theo hành động trên của Nam, sau d9o1 thì tự mình cảm nhận được về hơi thở vào nhịp mạch có đều hay k? Đều thì k phải nói dối. Còn k đều thì dối lòng thôi! Cái này theo như "kinh nghiệm" thì những người trong ngành thì mới hỉu được. Còn những người ngoài ngành thìu ít ai biết tới lắm!
- Ơ....Nam! Sao cậu lại biết được?_Hương tự hỏi vì thắc mắc
- Tự tìm hỉu đi! Với lại....cô tự nhận mình bùn rồi nhé!_Nam nháy mắt tinh nghịch. "Ơ"_Hương bất ngờ, lại mĩm cười vì hành động cảu Nam. " Thịch, thịch, thịch" Tim Hương đập nhanh lên nhưng khuôn mặt vẫn chưa hề đỏ lên tí nào! Nhưng thực sự cô rất vui vì....đucợ Nam quan tâm đến mình.
~~~~~~~ Từ phía xa.
-Con khốn! Mày nên chết đi!