Nam k vội về mà chỉ dạo quanh công viên vài vòng. Cậu bây giờ rất mơ màng mà suy nghĩ, nhung nhớ về hình dáng của cô bé mang tên "Nai" mà cậu ngày đêm mong mún được gặp lại. Ngồi ngay cái ghế gỗ dài lạnh buốt, Nam khẽ rùng mình. Cậu đang lạnh do thời tiết hay là lạnh nới con tim k được sưởi ấm?! - Anh nhớ em quá Nai à! Liệu em có nhớ anh k? Em vẫn thích hoa hồng vàng chứ? bây giờ em đang làm gì? Em có bạn trai chưa hay vẫn cô đơn giống anh?_Hàng loạt suy nghĩ cứ hiện ra trong đầu của Nam làm cậu nhức nhói. Nghĩ ngợi 1 hồi rồi cậu lại ngửa mặt lên cao nhìn nhưng vì sao lấp lánh nói khẽ như đang tâm sự với những vì sao sáng ấy:
- Hương thực sự là ai? Liệu mình đã gặp cô ta ở đâu đó rồi thì phải?! Một cảm giác thân thuộc và ấm áp làm sao!
Bỗng... "Hù" k biết Hương từ đâu "chui" ra làm Nam giật mình như mún té xuống ghế lun à! Nam tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn Hương vì tim vẫn còn đập mạnh với "cú giáng trời" của Hương.
- Tôi làm cậu giật mình à?_Hương hươ hươ tay trước mặt Nam làm cậu mới hoàn hồn lại. Nam nuốt nước bọt rồi hỏi Hương:
- Đang bệnh mà cô tới đây làm gì?
- Tại tôi thấy cậu về trễ nên hơi lo._Hương giải thích cho Nam nghe. Với lại Hương cũng đỡ hơn nhìu rồi mà (Có võ nên k bị sao cả! Ghê thật!!!)
- Nhưng...sao cô biết tôi ở đây mà tìm?_Nam vẫn tiếp tục hỏi
- Tôi cũng đâu có biết cậu đi đâu đâu. Chỉ là tôi linh cảm thấy cậu ở đây nên tới xem thử thôi._Hương mừng ra mặt khi biết Nam đúng là đang ở đây thật. Nam khẽ mĩm cười khi thấy Hương lo lắng cho mình. Nam nắm lấy tay của Hương kéo cô ngồi xuống làm cô k phòng đè lên người của cậu làm cả 2 trong tình tình trạng "lãng mạng" y như trong phim ấy. Hương hơi đỏ mặt, vội vàng ngồi dậy cuối đầu:
- Xin...xin...lỗi
- K sao!_Nam nói.
- Sao cậu k về hả?_Hương hỏi lại Nam. Nam nhìn cô 1 lúc lâu rồi mĩm cười nói:
- Tôi k mún cô làm vệ sĩ cho tôi nữa..._Nam chưa nói hết là bị Hương chặn liền...
- HẢ?...Tôi bị đuổi việc thật sao?_Hương hơi bị phấn kích khi tưởng mình bị sa thải thiệt. Cô đang rất vui vì sapp81 thoát khỏi sự áp bức bóc lột của Nam (hơi lố). Thấy Hương hơi bị...vui, Nam đanh mặt ra khó chịu nhìn Hương
- Tôi chưa nói hết mà_Nam lạt giọng
- Vậy cậu nói đi._Hương kìm nén lại cảm xúc nói.
- Tôi mún cô làm bạn gái cua tôi trong 1 thời gian ngắn._Nam nói thẳng ra mà k ngại ngùng gì
- What the lợn? Tại sao là tôi?_Hương giật nảy mình khi nghe tin này, thà là vệ sĩ còn ngon hơn.
- Thì tại tôi thấy hoa cứ hay bám tôi hoài nên nhờ cô giúp thôi_Nam nói dối k chớp mắt (đáng gờm đấy). Hương cứ phòng thủ tinh thần nhăm chăm chăm vào mặt Nam coi là cậu có nói dối k. Thấy Hương vẫn còn nghi ngờ minh, Nam gằng giọng hỏi mạnh bạo:
- Có được k?
- K.-Hương từ chối k nuối tiếc.Nam ngạc nhiên nhìn cô. Có bao nhiu cô gái từ xưa tới nay lun ao ước được làm bạn gái Nam dù chì 1 lần thôi cũng mãn nguyện lắm rồi, vậy mà Hương k những k suy nghĩ mà còn trả lời rất nhanh nữa.
- tại sao?_Nam hỏi
- Tại tôi k thích làm con át chủ trong tay cậu._Hương nói
- Vậy thì tôi sẽ đm tin cô cố tình hôn tôi. Để xem cả trường này tin ai?_Nam đành dùng biện pháp đe doạ đối phương nhưng xem chừng cũng k có tác dụng cho lắm thì phải. Hương nhún vai nói:
- Tôi k cần thông tin của cậu đâu. Tôi nghỉ việc thì có thể chuyển trường được mà.
- Cô...Hừ...Tôi sẽ k cho cô chuyển trường dễ dàng vậy đâu._Nam nhếch mép cười trong đen tối làm Hương thấy ớn ớn người. Rồi cả 2 lên mô tô về nhà. Trên con đường dài lạnh giá, Hương vẫn nhất quyết k ôm lấy Nam làm cậu hơi bực vì như vậy cũng rất nguy hiểm và cậu k thích tính ương bướng như vậy.
- Két! _Nam thắng gấp làm Hương nhào về phía trước vô tình ôm lấy Nam. Cậu khẽ cười nói ngọt:
- Nguy hiểm lắm đó biết k?!
- Ừm..._Hương k nói gì, chỉ e thẹn ôm lấy Nam. Nam tiếp tục nổ máy chạy tiếp. Gió vẫn thôi ngàn ngạt lạnh giá, nhưng Hương k hỉu sao mình lại thấy ấm áp tới như vậy. Nước mắt cô k biết từ đâu mà ra rất nhìu làm ướt đẫm cả chiếc áo khoác ngoài của Nam. Nam cũng cảm nhận được sự mặn chát trong nước mắt Hương. Tim cậu lại nhói lên như vẫn k biết cảm giác lúc này là gì? Cả 2 người trong đêm lạnh giá với 2 tư tưởng khác nhau nhưng đều cùng 1 cảm giác đau đớn.... Một cảm giác hụt hẫng và bi thương....