Nữ Tướng Trọng Kĩ Nam

Chương 16: Gặp mặt người quen cũ




Từ Tuyết Nhi thấy mình bị bỏ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời cứng đờ, gấp gáp dậm chân tại chỗ: 

"Tôn Diệu, tỷ dám bỏ rơi ta."

Nghe giọng nói hờn dỗi ấy, Tôn Diệu lập tức quay đầu lại, vội vàng gạc tay tú ông ra chạy đến dỗ ngọt: 

"Không dám, làm sao tỷ có thể bỏ đệ chứ, hôm nay đệ mới là khách quý. Đào Xuân, còn không mau đi chuẩn bị một gian phòng thượng đẳng trang nhã."

Nàng vừa nói vừa nghĩ thầm:"Nếu bỏ rơi tiểu tử này, lúc về còn không bị đại ca xé rách tai sao."

Lúc này Từ Tuyết Nhi mới cười vui vẻ, hai người cùng sóng vai đi vào. Phía sau là bốn nữ tử to khỏe đi theo cách khoảng ba bước chân, ý tứ bảo vệ hai người bọn họ. 

Tú ông quay đầu lại liếc mắt nhìn, bốn người này tướng mạo bình thường, nhưng thân thể người nào cũng cao to, lúc đi lại lộ ra sự mạnh mẽ, hiển nhiên là hộ vệ có võ công cao cường.

Trong gian phòng trang nhã, một thị đồng tướng mạo xinh xắn bước tới kính cẩn giúp hai người cởi áo choàng. Cả hai vừa ngồi xuống bàn liền thấy ba bốn nam kỹ đi vào, phút chốc đã đưa rượu và thức ăn ngon lên. 

Từ Tuyết Nhi nhíu mày lại, liếc mắt nhìn Tôn Diệu nói: 

"Chẳng trách tỷ phu nói tỷ chơi bời lêu lổng, nhìn tỷ quen thuộc nơi này như vậy, hiển nhiên là rất thường xuyên đến.”

Tôn Diệu là nữ tử hào hoa phong nhã cho nên rất được mấy nam kỹ hoan nghênh, đột nhiên bị nói trúng tim đen như vậy, nàng ta cũng hơi xấu hổ sờ sờ mũi cười: 

"Cái này à…Tuyết Nhi không hiểu rồi, Hương Xuân lầu là nơi phong nguyệt nổi tiếng nhất kinh thành, tuy là nơi phong nguyệt nhưng lại vô cùng thanh nhã. Lúc lên lầu đệ cũng nhìn thấy rồi đấy, đại đa số người đến đây đều là bàn chuyện làm ăn, xem biểu diễn, đây là nơi phong lưu chứ không hạ lưu! Nếu không thì cho dù tỷ có gan to bằng trời, cũng không dám dẫn đệ tới nơi này. Nhưng mà sau khi đệ trở về, nhớ đừng nói cho đại ca của tỷ biết, bằng không huynh ấy nhất định sẽ lột da của tỷ.”

Đại ca trong miệng của Tôn Diệu, chính là đại công tử của Tôn Ngự sử, Tôn Hàm, chính phu của tân lục phẩm Hàn lâm viện Từ Đình. Hàn lâm viện là nơi kề cận với Nữ hoàng, cơ hội thăng chức đương nhiên sẽ nhanh hơn những nơi khác, nhận được chức vụ như vậy mà không phải là bị phái ra ngoài, có thể thấy rõ tầm quan trọng của việc liên hôn với nhà thông gia đắc lực.

Từ Tuyết Nhi bĩu môi, đôi mắt to tròn càng lộ vẻ xinh đẹp long lanh: 

"Đừng biện hộ nữa, không phải tỷ năm lần bảy lượt nói sẽ gặp được tên tiện nam Phương Tư Ninh sao, hôm qua tỷ lừa ta mất oan mấy trăm lượng bạc rồi, hôm nay mà còn không thấy nữa thì ta mặc kệ. Ta sẽ nói hết chuyện này với tỷ phu, cho huynh ấy xử lý tỷ."

Vừa mới dứt lời, đã nhìn thấy ánh mắt Tôn Diệu tối lại, hắn nghi hoặc nhìn theo hướng ánh mắt của Tôn Diệu. Ở sân khấu dưới lầu, một nam tử mặc y phục đỏ rực đang chậm rãi đi ra, tóc đen xõa dài như thác, cả khuôn mặt bị che khuất sau tấm lụa mỏng, đôi mắt đen trong suốt, lưu chuyển làm rung động lòng người.

Tôn Diệu chậm rãi đứng lên, gương mặt hiện vẻ chấn động:

"Đúng là hắn…"

Không ngờ trong lúc nàng ta đang thẩn thờ, Từ Tuyết Nhi đang nhe răng đe dọa đã chạy ào ào đến như một cơn gió.

"Tuyết Nhi."

Trong lòng Tôn Diệu than một tiếng không hay, vội vàng đuổi theo.

Phương Tư Ninh vừa bước ra đã thu hút rất nhiều sự chú ý, còn chưa kịp mở miệng đã nghe trên lầu truyền đến tiếng quát to: 

"Phương Tư Ninh."

Ở Hương Xuân lầu này, rất ít ai có thể nhận ra Phương Tư Ninh khi đã đeo khăn che mặt. Đột nhiên nghe được ba tiếng này, đôi mày hắn hơi nhướn lên, đưa mắt nhìn sang, ánh vào trong mắt là một tiểu thư dáng người nhỏ nhắn đang vội vàng chạy đến đây.

Thiếu nữ mắt hạnh mày ngài, đôi mắt to ngập nước đang chứa đầy sự tức giận.

Khóe môi nở một nụ cười quyến rũ, Phương Tư Ninh đứng yên không có bất kỳ phản ứng nào.

Từ Tuyết Nhi nhìn dáng vẻ của hắn, không biết hỏa khí từ đâu bốc lên, trong giây lát đã cầm ly rượu trên bàn của vị khách nọ, gào thét ném về phía Phương Tư Ninh.

Tiểu Cận kêu một tiếng sợ hãi, nhanh chóng bước lên che chắn người của công tử. Không ngờ Phương Tư Ninh đã có chuẩn bị nên nhẹ nhàng nghiên người.

Ly rượu mạnh mẽ đánh trúng người tiểu Cận rồi rơi trên mặt đất, chất rượu màu hổ phách thấm ướt một vạt áo, có vài giọt vung vãi khắp nơi, sự việc xảy ra đột ngột khiến khách khứa cả sảnh đường đều trợn mắt kinh ngạc.