Đến khi ánh sáng đèn lồng trên sân khấu dập tắt mọi người mới hồi phục tinh thần. Tiếng hoan hô van rền như sấm, tiểu thư phủ An Khánh hầu đứng dậy bước ra khỏi sương phòng, lớn tiếng khen ngợi:
“Hay! Quá tuyệt vời! Vân Ca vẫn không hổ là danh kỹ xướng ca hay nhất của Hương Xuân lầu.”
Mấy vị tiểu thư ở sương phòng khác cũng vỗ tay góp vui theo nàng ta.
Các vị tiểu thư này đều là khách quen trong chốn phong lưu, có thể khiến cho họ khen ngợi dĩ nhiên là không phải người tầm thường.
Triệu Hằng đứng ở nơi dễ quan sát sảnh đài thấy vậy, cũng không khỏi “chà chà” hai tiếng.
“Phong thái của Vân Ca vẫn luôn động lòng người như vậy.”
“Nếu Vân Ca nghe được câu này của Triệu gia chắc chắn sẽ rất vui.” Lưu Quỳnh đứng bên cạnh cười dịu dàng đáp lời.
Đêm tổ chức Dạ danh kỹ, theo lý mà nói Lưu Quỳnh là đệ nhất danh kỹ ắt hẳn phải biểu diễn một tiết mục, có điều tài năng y cố để lộ ra là cách ăn nói khéo léo thông minh và tài nghệ vẽ tranh sống động như thật. Cộng thêm sự yêu thích của Triệu Hằng đối với y, cho nên Đào Xuân mới không làm khó dễ.
Rất nhanh trên sân khấu liền xuất hiện một vị mỹ nhân áo trắng, gương mặt bị che khuất sau tấm lụa mỏng, trên tay cầm một chiếc đàn cổ. Thân hình ấy tinh tế nhưng kiên định, tóc đen xõa dài như thác đổ xuống hai bên má. Chưa để mọi người suy đoán tiết mục tiếp theo này là gì, phía bên phải sân khấu lại bước ra thêm một người.
Mỗi một bước chân hắn ta di chuyển, ánh sáng ngọn đèn cũng từ từ bừng lên. Soi rõ khuôn mặt tinh xảo ngọt ngào đó, mép váy lụa đỏ tím uốn lượn bồng bềnh như ngọn sóng.
Mỹ nhân áo trắng ngồi yên vị xuống đệm mềm đặt ở góc bên trái sân khấu, mười ngón tay thon dài dạo chơi trên dây đàn. Tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, người kia cũng nhanh chóng phối hợp uốn cong eo, vươn tay bước chân bắt đầu biểu diễn.
Nhịp điệu bắt đầu từ chậm biến thành nhanh, từ yếu trở nên mạnh mẽ. Trong chốc lát, mỹ nhân mặc váy lụa đỏ tím nhấc chân đưa lên vai, một chân trụ vững, gót chân xoay tròn cơ thể mềm mại uyển chuyển, lả lướt như gió. Đột nhiên cổ cầm phát ra âm thanh mạnh mẽ liên tiếp, cao vút, chấn động đến mức khiến cho đôi tai của Hoàng Phù cảm thấy ê ẩm. Ánh mắt thâm sâu tà mị không tự chủ được nhìn xuống dưới. Tuy rằng điệu múa của nam tử nọ rất hoa lệ thu hút, nhưng trong đôi đồng tử đen như đầm lầy của nàng ta, chỉ chất chứa bóng hình ngồi lẳng lặng đàn khúc nhạc kia.
“Hay! Quá tuyệt diệu! Quả thực y chang Phi thiên bích họa – Mỹ nhân múa phi thiên đẹp như trong tranh.” Mạn Chu cực kỳ hào hứng đứng phắt dậy vỗ tay.
Mọi người đều biết, trong Sử Vũ ký có ghi chép và vẽ lại năm bức họa đồ về điệu múa của một trong tứ đại Danh kỹ Phi Thiều Vũ. Điệu múa đó chính là Phi Thiên vũ, mỹ nhân nương theo tiếng nhạc nhảy múa.
Từng có vũ cơ có ý đồ mô phỏng lại điệu múa trên bức họa, nhưng mà muốn nhảy điệu này không phải chỉ cần có điệu múa tuyệt diệu là được, mà còn phải có một cầm sư tài hoa. Tuy có vài người nhảy được, nhưng cuối cùng lại giống như vẽ khổng tước không thành lại hóa ra chim sẻ, chỉ có vẻ bề ngoài mà không đạt được thần thái. Không ngờ nam tử này lại có thể tái hiện ra lại điệu múa Phi Thiên vũ xưa kia một cách linh động như thế, đúng là khiến người ta phải ca tụng.
Tiểu Sa dựa vào tiếng cổ cầm của Phương Tư Ninh, biểu diễn ra tuyệt kỹ Phi Thiên vũ đã giấu giếm luyện tập bao lâu nay, khiến toàn bộ những người có mặt ở Hương Xuân lầu đều kinh ngạc và ngưỡng mộ không ngừng. Thời gian giống như ngừng lại, mọi người há hốc miệng nhìn vũ cơ trên sân khấu, hoàn toàn dừng nói chuyện.
Liếc mắt nhìn xuống dưới sân khấu, sự đắc ý trong lòng dâng cao. Điệu múa cũng càng lúc càng nhanh, có lúc khom lưng xoay người, có lúc bước chân nhẹ nhàng, tiếng đàn thanh thoát, kỹ thuật nhảy rực rỡ, như là một đóa mẫu đơn xinh đẹp, sự diễm lệ cuồng loạn làm sôi trào huyết quản những người đang theo dõi, tất cả đều tình nguyện đắm chìm trong từng điệu múa của hắn ta.
“Một mỹ nhân tài hoa như vậy sao bây giờ ta mới phát hiện chứ?!” Khả Hân si mê lẩm bẩm.
Mọi người bấy giờ mới thức tỉnh, phát hiện bản thân đã quên vỗ tay, nhất thời tiếng vỗ tay nhiệt liệt ầm ầm vang lên, nóc nhà như muốn lật tung.
Cửa phòng ở lầu hai đột nhiên mở ra, một nữ tử mặc áo đen kiểu thị vệ cẩn thận dìu một nữ tử yếu ớt chậm rãi bước xuống.
Tuy rằng gương mặt bờ môi nàng ta trắng nhợt thiếu sức sống, nhưng những ai nhìn vào đôi mắt đen ấy đều không tự chủ được rụt người.
Cả sảnh đường đang ồn ào huyên náo từ từ im lặng. Không quá bao lâu đã trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Phương Tư Ninh đưa mắt nhìn lên, trong mắt tỏa tia sáng kỳ lạ, nàng ta quả nhiên sẽ tới.
Nhị hoàng nữ của Hưng Thịnh Nữ Đế - Hoàng Phù.
Dù cả người luôn toát vẻ bệnh tật quấn thân, nhưng vẫn có vô số công tử danh môn, kỹ nam nguyện ý làm thị thiếp của Hoàng Phù, nàng ta có một loại mỵ lực tà ác, khiến người ta biết rõ trước mắt là vực sâu vạn trượng nhưng vẫn cam tâm tình nguyện rơi xuống.
Giờ đây Hoàng Phù đứng yên trên bậc thang nhìn thẳng xuống sân khấu, nhẹ nhàng nói:
“Ngươi tên gì?”
P/s: Nam vừa được Mỡ Mỡ des bìa truyện mới. Mọi người thấy có đẹp không.
Không biết Mỡ Mỡ có xem truyện không nhưng mà Nam vẫn muốn cám ơn Mỡ Mỡ một lần nữa. Moa moa.