Nữ Tổng Thống

Chương 79: Nhìn như thật




Trans: Xiêu Xiêu

"Vậy được, một lời đã định, lát nữa gặp" Hạ Lâm không đợi Dạ Tư Yên nói thêm lời nào liền ngắt máy.

Dạ Tư Yên ôm điện thoại, thật lâu cũng không tin được chuyện này là sự thật. Cô cắn mạnh lên tay mình một cái, ui cha, đau quá! Cho nên không phải mơ, là thật á?

Cô dùng hai bàn tay xoa lên hai má đã nóng rực, tim đập thình thịch. Mấy giây sau, Dạ Tư Yên nhảy xuống giường, háo hức mở tủ âm tường nhìn một vòng. Ánh mắt cuối cùng vẫn đặt lên bộ váy chị dâu chọn giúp cô.

Nghĩ đến việc bản thân mình hôm qua đã cho người đến cửa hàng kia ôm hết váy áo về, hiện giờ đang nằm trọn trong tủ áo mũ. Cô liền nhanh chóng đánh chiến sang chiếc tủ bên kia.

- -- ------ ------ ------ -------

Bạch Hán Cung.

Tư Đồ bước vào thư phòng, đặt vật trong tay lên bàn sách, "Tứ thiếu, tìm được vật này trong suối nước nóng"

Trình Ngôn Khoản vừa liếc một cái liền rời tầm mắt ra chỗ khác.

Dạ Tư Hàn ngồi trước bàn sách, ánh mắt rơi trên vật kia, "Cái gì đây?"

Tư Đồ đã chuẩn bị xong cho Dạ Tư Hàn một cái găng tay dùng một lần, "Tứ thiếu, nhìn giống như đồ tình thú. Nhưng đây không phải vật phẩm bình thường, chế tác hoàn hảo, chất lượng thượng đẳng"

Dạ Tư Hàn quét mắt, anh nhận lấy găng tay rồi đeo vào.

Tư Đồ, "Huynh thử đi, kích cỡ như thật, cảm giác tay khi bóp vào đúng là không khác gì"

Trình Ngôn Khoản cùng Dạ Tư Hàn đều nhìn cậu ta chăm chú.

Tư Đồ, "..." Vì sao cậu lại cảm thấy ánh mắt hai người hơi kì lạ nhỉ! Cậu đưa thêm cho Trình Ngôn Khoảng một đôi găng tay. Trình Ngôn Khoản nhận lấy, cười xấu xa, "Nghe cậu nói dường như kinh nghiệm rất phong phú"

Tư Đồ, "..." Cậu đần mặt, cuối cùng cũng hiểu rõ ánh mắt vừa rồi của Tứ thiếu và Trình Ngôn Khoản là có ý gì. Cậu thật giận! Hai người lúc "xè xè" không cần nâng lên đấy à? Chưa tự sờ thử à? Hừ! Tứ thiếu thì thôi đi, tên Trình Ngôn Khoản kia... Anh ta không biết chừng cũng thường xuyên tự xử kìa, còn đứng đấy giả nai cho ai xem. Hừ!

Trình Ngôn Khoản nhìn Tư Đồ một cái rồi quay ra chỗ khác. Anh ta đeo găng tay vào, tầm mắt đặt tên người Dạ Tư Hàn.

Dạ Tư Hàn đeo găng tay xong, anh bóp cổ tay rồi cầm dương v*t giả kia lên. Lập tức, vẻ mặt Dạ Tư Hàn biến đổi, anh đưa mắt nhìn Tư Đồ.

Tư Đồ tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Nhìn đi, phản ứng của Tứ thiếu như thế này mới bình thường này, thế mới giống người đàn ông từng trải chứ.

Có điều những lời này, cậu ra chỉ dám nói thầm.

Dạ Tư Hàn ngồi trên ghế, ánh mắt chuyên chú nhìn vật trong tay. Anh bóp nhẹ, cảm nhận vật kia dần cứng lên trong tay mình, miệng mím chặt, ánh mắt cũng sắc bén hơn, "Phát hiện lúc nào?"

Tư Đồ, "Từ sau đêm hôm ấy, đệ vẫn luôn cho người canh giữ ở đó, một con ruồi cũng đừng hòng chui vào được"

Dạ Tư Hàn im lặng. Trình Ngôn Khoản biến sắc.

Tư Đồ, "Phát hiện dưới đáy suối nước nóng"

Dưới đáy? Dạ Tư Hàn nhìn kĩ hơn một chút, lại tiếp tục bóp. Chẳng mấy chốc, vật kia dựng thẳng đứng, phần đầu vểnh lên hết cỡ, nhìn qua đúng là không khác gì của người thật.

Tư Đồ nhìn cảnh tượng trước mặt, đến thở cũng không dám thở mạnh. Cảnh tượng này... đau mắt quá! Huống chi, nam chính còn là Tứ thiếu. Lúc huynh ấy bóp cái kia thẳng đứng, mặt còn đo đỏ...

Tư Đồ liên tục tự nhủ mình phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, chỉ sợ trên mặt mình thể hiện quá rõ, bị Tứ thiếu phát hiện mà vứt cậu từ tầng hai xuống dưới.

Còn Trình Ngôn Khoản lúc này cũng đang hết hồn, lại một lần nữa đưa mắt đi chỗ khác, không ngờ thứ này lại chân thật đến vậy.