Nữ Tôn Chi Y Nữ Sủng Phu

Chương 5: ​






Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Dung Khanh đỏ mặt ngồi xổm một mình nhổ cỏ dại trong vườn.

Chàng che mắt, trái tim nhỏ đập nhanh.

Chàng lấy ra gương nhỏ nhìn khuôn mặt mình.
Dung Khanh gục mặt xuống, không có chút tinh thần nào, oán hận chọc cỏ dại trên mặt đất, khóc không ra nước mắt.
"Mình đường đường là đệ nhất công tử ở thượng kinh chưa từng gặp chuyện thảm hại bao giờ.

Vậy mà lần này mình lại bị mất mặt."
Dung Khanh đang định đứng lên thì bỗng có tiếng "kẽo kẹt".

Lam Nhiễm mặc một bộ váy trắng, dáng người nhỏ dài.

Nàng đẩy cửa ra, vành tai gian ngọc trụy hỗn, như dung nhan của tiên xâm nhập vào mắt Dung Khanh.
Dung Khanh vẫn còn bộ dáng dại ra đó.

Trong tay chàng còn sót lại phiến lá.

Chàng xem Lam Nhiễm giống như người trong mộng của mình.
Lam Nhiễm mỉm cười nhìn phiến lá trong tay Dung Khanh.

Trong nháy mắt cả người sững sờ tại chỗ cảm thấy tâm can đau đớn.
"Nàng hoa diệp trọng lâu.."
Dung Khanh nhìn Lam Nhiễm.

Tai chàng hồng lên.

Chàng đem tay dính bùn giấu ở sau lưng, chuẩn bị đứng dậy thì cảm thấy chóng mặt, thân mình nghiêng nghiêng sắp ngã xuống.
Đồng tử Lam Nhiễm co rụt lại, nàng tiến lên đem cả người Dung Khanh kéo vào trong lòng.

Nàng nhìn Dung Khanh chỉ là sắc mắt có chút trắng bệch thì yên tâm.
Dung Khanh phục hồi tinh thần phát hiện cả người mình đang ngốc ở trong lòng Lam Nhiễm.


Chàng còn loáng thoáng ngửi được nhàn nhạt dược hương.
Tai Dung Khanh hồng hồng, chàng gục đầu không dám nhìn Lam Nhiễm.
Trên váy trắng sạch sẽ của Lam Nhiễm không biết từ lúc nào đã có thêm một bàn tay đầy bùn.
Lam Nhiễm thở dài, nghĩ: "Dung Khanh cũng chỉ là vô tình làm.

Nhưng cảm xúc của mình nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi thật không ngờ hôm nay lại.."
Nàng nhớ đến chuyện bi thảm của Dung Khanh thì trong lòng mềm nhũn, nàng như thấy được bản thân trước kia, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Dung Khanh, nhẹ giọng nói:
- Đói bụng rồi phải không? Hôm nay ta chuẩn bị dược thiện, đi ăn chút đi.
Dung Khanh đỏ mặt mềm mại gật gật đầu.
Dung Khanh rửa sạch sẽ xong thì ngồi xuống bàn, lễ phép cầm đũa ăn.

Ánh mắt chàng thỉnh thoảng lại nhìn môi Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm đem cơm bỏ vào miệng, môi mỏng phấn nộn hơi mở ra, hàm răng nhai khe khẽ, động tác rất ưu nhã có lễ.
Dung Khanh nhìn ngây ngốc.

Chàng cho rằng nữ tử hẳn là đều giống Thái Nữ tỷ tỷ, tính tình bá đạo, hay những người giả như quý nữ bám theo chàng.

Chàng chưa bao giờ nhìn thấy người ăn cơm thôi mà cũng đẹp như vậy cả.
Lam Nhiễm để ý thấy tầm mắt của ai đó, nàng nhẹ nhàng buông đũa, ngước mắt nhìn lại.
Dung Khanh thấy Lam Nhiễm ngẩng đầu thì cúi đầu giả bộ ăn cơm.

Có lẽ là có tật giật mình nên trên khóe môi chàng có thêm hạt cơm.
Lam Nhiễm nhìn bộ dáng ngơ ngác của Dung Khanh thì cảm thấy rất là đáng yêu.

Nàng cầm lấy khăn lau đi hạt cơm dính ở khóe miệng Dung Khanh.
- Ăn chậm một chút.

Còn có mà.
Ánh mắt Dung Khanh mê mang.

Trong mắt, trong lòng chàng đều phảng phất chỉ có hình bóng của Lam Nhiễm.
Tai Dung Khanh đỏ rực, "Người này sao gan lại lớn như vậy chứ? Chuyện này chỉ có phu thê mới được làm vậy mà cũng làm nữa."
Lam Nhiễm chỉ đơn giản là cảm thấy Dung Khanh rất đáng yêu giống như đệ đệ khiến người đau lòng.
Qua buổi trưa, ánh mặt trời chiếu trên người Dung Khanh.

Dung Khanh duỗi người thì nghe thấy tiếng gì đó.

Áo ngoài bên hông chàng đã bị rách.

Dung Khanh ngơ ngác quay đầu, nhìn quần áo trung y đã lộ ra.

Ngón tay chàng bỏ vào thì lúc ẩn lúc hiện.

Quần áo bị hỏng một chút.
"Mình thật sự là béo rồi, đến quần áo cũng bị rách ra nữa.

Chẳng trách trước kia Lam Nhiễm có nói.

Xong rồi, thanh danh một đời của mình.."
Khuôn mặt Dung Khanh nhăn nhó.

Chàng ngồi xổm trên mặt đất, nhân lúc Lam Nhiễm chưa phát hiện liền cầm kim chỉ vá lại quần áo.

Nhưng chàng chưa kịp bắt đầu làm thì đã bị Lam Nhiễm thấy.
Dung Khanh che lại chỗ bị rách, quay đầu về phía Lam Nhiễm chào hỏi.
- Chào Lam Nhiễm tỷ tỷ!
Lam Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu, nàng nhìn cuộn chỉ trên mặt đất.
Dung Khanh cười.

Ngón tay nhúc nhích liền bị cây kim còn ở trên quần áo đâm trúng, kêu lên một tiếng.
Lam Nhiễm bất đắc dĩ nhẹ nhàng rút ra Dung Khanh ngón tay, nhìn trắng nõn ngón trỏ thượng có cái thực chướng mắt lỗ kim, nhẹ nhàng dắt Dung Khanh ngón tay ôn nhu tẩy đi vết máu, cầm băng gạc một chút bao hảo, ánh mắt chạm đến đến Dung Khanh bên hông phá động, ho nhẹ một tiếng.
Lam Nhiễm bất đắc dĩ rút ngón tay Dung Khanh ra.

Nàng nhìn trên ngón tay trắng nõn có một chỗ kim đâm thật chướng mắt.

Nàng ôn nhu rửa vết máu trên ngón tay Dung Khanh, cầm băng gạc băng lại.


Mắt nàng nhìn đến vết rách bên hông Dung Khanh thì ho nhẹ một tiếng.

"Quần áo của người khác so với hắn có vẻ là quá nhỏ rồi."
- Hôm nay ta đi ra ngoài xem bệnh.

Ngươi đi cùng ta luôn.
Khuôn mặt Dung Khanh nhăn lại, nhớ tới: "Chuyến đi này của mình là muốn tìm kiếm cho được Y Thánh.

Đi ra ngoài tìm kiếm tin tức cũng tốt." Nghĩ vậy chàng gật đầu.
"Nhưng với cái áo ngoài này." Dung Khanh đang sầu não thì Lam Nhiễm đem một tầng áo ngoài của mình cởi ra để ở trên người Dung Khanh, giọng nói mát lạnh:
- Như vậy cũng được đi.
Vừa dứt lời nàng liền vội vã vào trong xe ngựa.
Dung Khanh nhẹ nhàng sờ áo ngoài.

Chàng nhìn vành tai ửng đỏ của Lam Nhiễm thì trong lòng ấm áp.

Chàng có thể hiểu đây là vì nàng thẹn thùng không?
Mà ở trong xe ngựa, Lam Nhiễm làm gì có thẹn thùng, nàng chỉ là xấu hổ mà thôi, "Người ta là một nam hài tử mặc quần áo của mình.

Nhưng mình phế đi thật lớn kính mới làm bộ vân đạm phong khinh.

Nếu là chưa mặc qua thì vài ngày trước đó mình cũng không có giặt đâu."
Dung Khanh vén rèm lên, chàng thấy Lam Nhiễm dựa người một bên, trong tay cầm sách.

Dáng người kinh hồng ngồi ở chỗ đó, giống như toàn bộ xe đều biến thành tiên cảnh.
Dung Khanh đỏ tai, ngồi đối diện Lam Nhiễm, trộm nhìn sườn mặt tú mỹ của nàng.

Váy dài trên người phác họa thân mình lả lướt hấp dẫn chỉ cần nhìn là thấy được.

Bàn tay trắng nõn cầm sách, mắt xem cẩn thận.
Ở thế giới này, nữ tử trưởng thành sớm bằng tuổi Lam Nhiễm đã sớm biết nhân sự nhưng từ nhỏ Lam Nhiễm đối với chuyện tình cảm lại là trì độn.

Nói rõ ra thì đó là thiếu mất một căn gân.

Không ít nam tử đối với nàng câu mi họa mắt nhưng đều là bị ném cho một cục đá.
Dung Khanh vuốt ve áo ngoài, trái tim "thình thịch thình thịch" nhảy không ngừng.

Ban đầu chàng không được thấy chốn đông người như thế nào, xe ngựa xóc nảy, phong cảnh ngoài cửa sổ đập vào mắt Dung Khanh.

Hàng ăn nhỏ bên đường đang rao bán, bán trang sức, món đồ chơi nhỏ, xiếc ảo thuật..

đối với Dung Khanh đều là những chuyện vô cùng mới lạ.

Nhất thời chàng xem đến ngây ngốc.
Xe ngựa lắc lư, thân thể Dung Khanh vốn là suy yếu lại không chuẩn bị nên Lam Nhiễm ôm lấy eo chàng, giọng nói lanh lảnh đi vào tai Dung Khanh:
- Ngồi ổn chút.
Tai Dung Khanh ửng đỏ, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Lam Nhiễm lo cho thương thế của Dung Khanh liền ngồi bên người chàng, để chàng dựa vào người mình.
Lúc này, cả người Dung Khanh đều ở trạng thái phát ngốc.

Quanh mũi đều là dược hương khiến cho Dung Khanh dần dần thả lỏng.
Cho đến khi hai người vào trong huyện, Dung Khanh mới phục hồi tinh thần, ý thức được mình làm gì, mặt chàng đỏ lên nhìn Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm rất ít khi ra cửa.

Nàng cũng không hiểu biết nhiều về những hạn chế đối với nam tử ở thế giới này.

Nam tử chưa xuất giá đi ra ngoài phải cần có khăn che mặt, không được người khác giới ở chung một mình.

Lam Nhiễm gặp nam tử đều là bừa bãi, cũng giống với những người trong thôn ngay thẳng như vậy.
Lam Nhiễm vén rèm lên, mặt mày thanh lệ, uyển chuyển thướt tha như dung nhan của tiên nhân.

Nàng xuất hiện ở trên đường phố tức khắc khiến cho người bán rong, tiểu công tử chọn mua trang sức đỏ mặt nhìn trộm.
Họ cũng muốn tiến lên nói chuyện nhưng quanh thân Lam Nhiễm đầy hàn ý làm cho người lui bước.
Lam Nhiễm xoay người, hướng phía trong xe mà vươn tay ngọc, giọng nói ôn nhuận:
- Chậm một chút.
Chốc lát đã hấp dẫn không ít người chú ý.


Dung Khanh vén rèm lên, nhìn tay Lam Nhiễm, tai đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ: "Người này sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ."
Dung mạo của Dung Khanh tất nhiên là xuất chúng.

Chàng vừa xuất hiện, đôi mắt đầy sao, môi mỏng, mặt mày biểu lộ phong hoa không thể khinh thường.
Dung Khanh ngẩng đầu nhìn cửa hàng trước mắt, xoay người nhìn Lam Nhiễm:
- Không phải tỷ nói đi xem bệnh sao?
Lam Nhiễm nhìn khuôn mặt phình phình của Dung Khanh nén xuống muốn đi nhéo bóp, nhẹ nhàng nói:
- Mua quần áo.
Lam Nhiễm bước vào tiệm quần áo.

Chưởng quầy thấy Lam Nhiễm mắt tức thì sáng lên.
Dung Khanh đi vào, chưởng quầy liền nhìn ra áo ngoài Dung Khanh đang mặc không phải là của chàng.

Hắn nhìn mặt Lam Nhiễm phiếm hồng, hận không thể sớm sinh ra vài thập niên.
- Tiểu thư là muốn mua quần áo sao?
Chưởng quầy xoa tay hỏi Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm lấy ra một tờ ngân phiếu để vào trong tay chưởng quầy rồi nhìn về phía Dung Khanh.

Sau đó nàng ngồi ở gian để nước trà, cầm một quyển sách lẳng lặng đọc.
Chưởng quầy làm ăn nhiều năm hiển nhiên là nhìn hiểu, hắn nhiệt tình như lửa tiếp đón Dung Khanh đi lên lầu hai.
Chưởng quầy lấy trấn điếm chi bảo của nhà mình ra.

Một bộ quần áo có trăng non trắng cùng ngọc oa sắc từng cái một được chưởng quầy để vào trong tay Dung Khanh, hắn cực kỳ hâm mộ nói:
- Công tử à, thê chủ của ngài đối với ngài thật tốt nha.

Tự mình đi cùng ngài đến đây mua quần áo nữa chứ.

Thật sự là rất yêu thương đó nha.
Dung Khanh đỏ mặt không lên tiếng, để mặc cho chưởng quầy giúp bản thân thay quần áo.
Lúc Dung Khanh từ cửa phòng đi ra khiến cho không ít người kinh diễm.

Khuôn mặt tinh xảo đẹp không kể xiết.

Nhưng bộ nguyệt lung này quả thực là như vì Dung Khanh mà làm ra vậy.
Chưởng quầy hâm mộ gật gật đầu:
- Công tử mặc ra ngoài đảm bảo làm cho thê chủ một phen kinh ngạc cho xem.
Dung Khanh không kìm được mà nghĩ đến Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm lẳng lặng ngồi ở gian nước trà.

Mặt mày như họa, tay cầm quyển sách, chống cằm nghiêm túc đọc.

Chốc lát làm cho tiệm quần áo vốn ít người trở nên nhiều thêm nam tử khuê các.
Không ít nam tử sắc mặt đỏ rực, ánh mắt ẩn tình ý nhìn Lam Nhiễm.
Một nam tử không kìm nén được xao động trong lòng liền nắm chặt túi thơm đi về phía Lam Nhiễm.

Không ít nam tử đối với hành vi này vừa phỉ nhổ vừa hâm mộ.
Lam Nhiễm đang định uống một hớp trà thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một người.

Tay nàng run lên, chén trà rơi xuống mặt đất, váy áo cũng bị dính một ít nước trà.
Mặt nam tử vốn dĩ đỏ bừng trở nên trắng bệch co quắp bất an, hắn cúi đầu không dám nhìn Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm nhìn vệt trà trên quần áo khẽ nhíu mày.
Chưởng quầy ở lầu hai nghe tiếng động vội lại chỗ nàng, nhìn sự việc như vậy hắn bèn hướng Lam Nhiễm nhận lỗi:
- Cô nương, thật xin lỗi! Quần áo của ngài đều bị dơ rồi hay là ngài đi thay một bộ quần áo sạch sẽ đi.
Lam Nhiễm cũng không muốn mặc quần áo bị dính nước trà, nàng gật đầu thì chưởng quầy liền đưa đi lầu hai..