Nữ Tôn Chi Y Nữ Sủng Phu

Chương 20: ​






Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Lam Nhiễm không nghĩ tới rằng Dung Khanh sẽ trả lời nhanh như vậy.

Nàng cảm thấy mặt nóng rực.

Nàng giơ tay che đôi mắt lại, rồi hoảng loạn che lại tim đang rung động.

Khóe miệng nàng không khống chế được mà mỉm cười.
Lúc này, Dung Khanh nhìn Lam Nhiễm.

Dáng người cao ráo, mặt mày như họa, nhẹ nhàng lả lướt như Ngọc Nữ, tay vuốt tóc bên tai, chàng âm thầm nghĩ: "Người này sao mà lại đẹp như vậy chứ?"
Dung Khanh nhìn Lam Nhiễm mà nghĩ đến việc mọi người đều bị khuôn mặt của Lam Nhiễm mê hoặc rồi mình bị bỏ ở giữa đường thì run run.
Dung Khanh nghĩ vậy thì liền tức giận.

Lam Nhiễm kéo tay Dung Khanh, nhẹ giọng nói:
- Nếu muốn ra ngoài chơi thì nhanh một chút nào.
Dung Khanh bị Lam Nhiễm trêu chọc làm cho tim đập nhanh.

Tim hận không thể nhảy ra ngoài.

Hai người nắm tay nhảy một điệu vũ.

Chàng nhìn Lam Nhiễm thì đỏ mặt.

Động tác thân mật như vậy chưa từng có ai làm với chàng cả.
Dung mạo của Lam Nhiễm quá mức sáng chói.


Dù cho nàng không lên tiếng mà cứ đứng ở nơi đó thì cả người vẫn cứ như một bức họa thanh nhã thoát tục.

Lam Nhiễm mặc một bộ đồ đơn giản với sắc sa y gắn ở bên ngoài.

Eo thon nhỏ chỉ cần một vòng tay là có thể ôm hết.

Tóc dài đen nhánh được một cây trâm gỗ đào búi lên.

Tay trắng nõn nắm chặt tay Dung Khanh.

Nàng tựa như trích tiên, thanh phong tụ nguyệt.
Khi hai người nắm tay nhau ra cửa thì Lam Nhiễm rốt cuộc đã ý thức được dung nhan của mình mang tai họa ngầm như thế nào.

Lam Nhiễm cầm mặt nạ hồ ly trong tay, cười khẽ: "Mình vậy mà cũng có ngày được hưởng thụ cảm giác giống như minh tinh thế này."
Người bán mặt nạ nhiệt tình tiếp đón Lam Nhiễm.

Khi thấy mặt Lam Nhiễm thì người nọ tức khắc đứng đờ ra tại chỗ, môi mở rộng muốn nói hai chữ "Y Tiên".
Lam Nhiễm đưa ngón tay đặt lên môi, nhẹ giọng nói:
- Có thể bán cho ta cái mặt nạ này không?
Dung Khanh nhéo nhẹ tay Lam Nhiễm, thấp giọng nói:
- Nhỏ tiếng một chút.
Lam Nhiễm đáp:
- Được.
Tức khắc Dung Khanh rơi vào vẻ ôn nhu của Lam Nhiễm.

Mặt chàng đỏ lên, chàng cảm thấy lòng bàn tay đổ nhiều mồ hôi.
Người bán rong như lọt vào trong sương mù cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, choáng váng nhìn Lam Nhiễm và Dung Khanh cầm tay nhau rời đi.

Trong lòng người nọ vui vẻ: "Nhìn hai người họ nắm tay, thật sự là đẹp đôi, được bán mặt nạ cho Y Tiên thật là mở mày mở mặt mà."
Lam Nhiễm mang mặt nạ lên.

Tuy là mặt nạ bạch ngọc hồ ly che đi dung mạo cùng một thân phong hoa của nàng nhưng khí chất lại không cách nào che đậy được.

Dù là Lam Nhiễm đã mang mặt nạ nhưng mười phần lại hấp dẫn ánh mắt của không ít nam tử.

Cằm nhòn nhọn lộ ra, môi đỏ vô cùng hấp dẫn người.
Dung Khanh đôi mắt dừng ở Lam Nhiễm trên môi, không cấm nhớ tới chính mình ở trong sơn động trộm thân nhân một lần, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, trong lòng cũng thật là đắc ý, Lam Nhiễm lần đầu tiên về hắn.
Mắt Dung Khanh dừng trên môi Lam Nhiễm.

Chàng nhớ tới trong sơn động mình đã hôn nàng một lần.

Đột nhiên mặt chàng đỏ lên, trong lòng đắc ý: "Lần đầu tiên của Lam Nhiễm thuộc về mình."
Cũng may có mặt nạ che nên Lam Nhiễm cũng không nhìn thấy điều gì kì lạ.
Lam Nhiễm thấy mắt Dung Khanh sáng lên nhìn bên đường thì nhớ đến thân phận của chàng.

Từ nhỏ chàng ở trong cung lớn lên, tất nhiên là bị giam cầm nghiêm ngặt, chưa bao giờ chơi qua.

Nghĩ vậy nàng liền có chút đau lòng.
"Ngày Của Hoa" là ngày mà nam tử Bắc Hoa khó lắm mới được xuất hiện một lần.

Họ không cần phải câu thúc, cũng không cần phải đeo khăn che mặt.

Họ còn có thể thổ lộ với đối tượng mà mình ái mộ.


Nếu bên hông nữ tử không có treo ngọc trụy thì được hiểu là người này không có hôn ước.

Vì vậy nam tử có thể đem túi thơm trong tay trao cho nữ tử mà mình thích.

Nữ tử nhận thì hai người có thể thành Tần Tấn chi hảo, kết một đời nhân duyên.

Bởi vì có người bên đường từng thổ lộ với Lam Nhiễm nên tục lệ có biến đổi lớn.

Bất kể có phải là "Ngày Của Hoa" hay không thì cũng có nam tử ở trên phố, rất ít người mang khăn che mặt.
Ở Lam Nhiễm xem ra, đây là biến tướng thân cận.
Bóng đêm buông xuống, dòng người cũng nhiều hơn, người bán ồn ào.
Lam Nhiễm sợ hai người bị dòng người làm tách nhau nên nắm chặt tay Dung Khanh.

Dung Khanh nhìn bóng dáng của Lam Nhiễm thì thấy vô cùng ấm áp: "Hy vọng có thể nắm đôi tay này cả đời."
"Rõ ràng A Nhiễm đối với mình là có ý.

Hôm nay còn chủ động tới tìm mình đi chơi" Ngày Của Hoa "nữa.

Có phải chứng tỏ là hôm nay A Nhiễm sẽ đối với mình.."
Dung Khanh chỉ cảm thấy mặt nóng hôi hổi.
Lam Nhiễm bị người ngăn bước.

Dung Khanh thấy đó là nam tử mặc áo gấm, sắc mặt ửng đỏ nhìn Lam Nhiễm.

Trong tay hắn cầm chặt một cái túi thơm tinh xảo, giọng nói mềm mại:
- Nữ quân.
Giọng nói Lam Nhiễm lạnh lùng, xa cách:
- Ta không thích mùi hương của túi thơm.
Nam tử đỏ mặt, mắt hồng hồng, cố chấp giữ chặt tay áo của Lam Nhiễm.

Dung Khanh tức khắc cảm thấy trong lòng chua chua.

Chàng nhìn Lam Nhiễm: "Ngươi thật là hồ ly hấp dẫn người mà."
Giọng nam tử đáng thương mang theo mềm mại, ánh mắt rưng rưng làm cho người nhìn thấy đều muốn ôm lấy để an ủi.
Lam Nhiễm cứng đờ.

Nàng cảm thấy người này giống như là nhân yêu Thái Lan tuyển cử thi đấu.

Ngược lại, Dung Khanh đứng bên cạnh có vẻ như tức giận, trong lòng Lam Nhiễm ôn nhu, ấm áp.
Nam tử cố chấp nói:
- Nữ quân, ngươi chưa có hôn ước.

Cớ sao lại không nhận túi thơm của ta? Chẳng lẽ là do ta không đủ xinh đẹp sao?
Dung Khanh âm thầm giận dỗi bóp mu bàn tay của Lam Nhiễm khiến cho một mảng da hồng hồng.
Lam Nhiễm buồn cười nhìn Dung Khanh, giọng nói thanh lãnh như nước chảy mát lãnh truyền đến:
- Sao ngươi lại biết ta chưa có hôn phối?
Ánh mắt của nam tử nọ sáng lên rất nhiều.

Hắn ngẩng đầu nhìn Dung Khanh đứng sau Lam Nhiễm.

Thấy hai người nắm tay thì người nọ cảm thấy buồn bực: "Nam tử này thật là chẳng tốt chút nào.

Sao hắn lại có thể lôi lôi kéo kéo nữ tử chưa có hôn ước như vậy chứ."
- Bên hông ngươi không có ngọc trụy của nam tử thì tất nhiên là chưa có hôn ước rồi.
Nam tử đắc ý nhìn Lam Nhiễm.

Lam Nhiễm nhìn ngọc trụy trên cổ Dung Khanh thì nhớ tới lúc chuẩn trị cho chàng thì dịu dàng, nhu hòa lại.

Cảnh này đã vô tình in vào mắt Dung Khanh.
Lam Nhiễm ngó môi no đủ của Dung Khanh.

Đôi mắt nàng hơi thâm sâu, nàng nhẹ giọng nói:
- Khanh Khanh, ngươi có thể đem ngọc trụy trên cổ giao cho ta không?
Dung Khanh như bị mê hoặc liền cởi ngọc trụy từ trên cổ xuống.

Ngọc trụy rất tinh xảo, trên mặt có khắc một dòng chữ nhỏ là tên của chàng.

Lam Nhiễm mỉm cười.

Nàng tháo ngọc trụy của mình xuống, đặt vào trong tay Dung Khanh, ôn nhu nói:
- Khanh Khanh, đây là ngọc trụy có từ khi ta còn nhỏ.

Hiện tại ta giao cho ngươi được chứ?
Dung Khanh nhìn con ngươi hoa mỹ của Lam Nhiễm đều là hình ảnh của mình thì nghĩ là ngọc trụy và Lam Nhiễm có tiếp xúc thân mật nên tay chàng nắm càng chặt nó.
Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh chân tay luống cuống thì nhớ tới việc Tạ Tĩnh Hoa từng nói: "A Nhiễm à, nếu ngươi cười nhiều thì nam tử trên thế gian này đều sẽ động lòng với ngươi đấy.

Ngươi cười với ta một cái đi.

Để ta nói cho ngươi một bí mật nhỏ này, biểu đệ nhà ta hình như là thích ngươi đó."
Lam Nhiễm vốn là không thích uống rượu.

Nàng nghĩ đến lời của Tạ Tĩnh Hoa thì cảm thấy ngực nóng hổi.

Một ngày đó, Lam Nhiễm hiếm khi mà mất ngủ.

Cả đêm, Lam Nhiễm đều suy nghĩ: "Mình là đã thích Dung Khanh rồi sao? Hay là vẫn chỉ đem hắn xem như đệ đệ mà yêu thương?"
Trước kia, nàng ở cô nhi viện lẻ loi một mình.

Tính tình nàng lại quái gở.

May sao có Y Thư làm bạn từ nhỏ.

Từ lúc gặp được Dung Khanh, nàng biết giận, biết cười, biết buồn.
Nàng nghĩ: "Có lẽ ở sơn động kia, tim mình đã thật sự rung động.

Mình đã đem hai chữ Khanh Khanh khắc ở ở trong lòng mất rồi."
Hai người đeo ngọc trụy của đối phương rồi nhìn nhau cười.
Dung Khanh đè ngực đập "thình thịch" lại, nhìn Lam Nhiễm.
"Đây là mình cùng với A Nhiễm trao đổi ngọc bội sao? Chúng ta đều là có tâm ý liên thông sao?"
Nam tử nọ sắc mặt đỏ lên, không biết có phải là vì trời nóng hay vì xấu hổ mà che mặt nhanh chóng đi mất..