Nữ Tôn Chi Nuông Chiều Quân Hậu

Chương 5: 5: Tiến Cung





Sau khi hạ triều, Diệp Kỷ Đường không trực tiếp đi đến Đường Hoa Cung mà một mình ngồi ở Thần Hữu Cung, sắc mặt nàng tái nhợt ngồi trên giường, tay ôm chặt lấy vị trí ở ngực.

Nguyên nhân là do khi nàng chuẩn bị đến tẩm cung để thay một bộ y phục khác, nhưng không nghĩ tới ngực lại bắt đầu phát đau, so với cơn đau lần trước còn có phần lợi hại hơn, Diệp Kỷ Đường cau mày suy tư, chẳng lẽ hiện tại bên cạnh nàng đã có gian tế, bọn chúng đã bắt đầu xuống tay trên người nàng?
"Hoàng Thượng, Quân Phi đã đến Đường Hoa Cung, không biết người có muốn đến đó không?" âm thanh của Hàn Xu từ ngoài điện truyền vào.

"Vào đi, Trẫm muốn thay y phục"
"Vâng"
_______________________
Bên kia Đường Hoa Cung, Lục Yến Tu đoan chính ngồi trên giường, trong tay vẫn cầm cây quạt che mặt như cũ, nhưng bụng lại bắt đầu kháng nghị mà phát ra tiếng ồn, mà hắn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ lúc đó Hoàng Thượng sẽ tiến vào đột ngột, mà Thị Thư an tĩnh đứng bên cạnh hắn, chốt lát lại ngẫng đầu nhìn ra cửa, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng "Điện Hạ, ngài nói xem khi nào Hoàng Thượng mới đến đây? không biết Hoàng Thượng có đáng sợ hay không nữa, dù sao thì nàng cũng chính là dẫm lên máu tươi mà đăng cơ a"
"Chúng ta không đắc tội nàng, thì chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?"
Lục Yến Tu vốn là cũng đang rất thập phần khẩn trương, hiện giờ lại nghe Thị Thư nói như vậy, hắn cảm giác nội tâm chính mình thiếu chút nữa mà nhảy ra ngoài, cây quạt trong tay suýt chút nữa cũng cầm không xong.

"Hoàng Thượng giá lâm......"
Cửa điện tẩm cung liền bị đẩy ra, Lục Yến Tu thậm trí còn sợ hãi mà run nhè nhẹ, vô thức siết chặt cây quạt trong tay, Thị Thư bên cạnh vội vàng quỳ trên mặt đất, dù cho ngẫng đầu lên nhìn vị Hoàng Thượng tàn bạo trong truyền thuyết này một cái cũng không dám.

Biết hôm nay Quân phi của chính mình vào cung, Diệp Kỷ Đường từ một thân y phục đen huyền lãnh đạm thường ngày, nay đổi sang một bộ y phục trông có sức sống hơn, cổ tay áo cùng với vạt áo còn được thêu một đoá liên hoa tịnh thế bằng chỉ hồng.


Trong mắt nàng hiện giờ, chỉ còn có mỗi thân ảnh ngồi trên giường vô cùng quy củ kia, người nọ còn dùng cây quạt che khuất gương mặt, ngay lập tức đáy mặt nàng liền hiện lên ý cười cùng một chút bất đắc dĩ, phản ứng của tiểu nghịch ngợm này cùng đời trước giống nhau như đúc, rõ ràng trong lòng bây giờ đang vô cùng sợ hãi nàng, nhưng vẫn như cũ mà nguy trang đi.

" ngươi ra ngoài đi"
"Vâng"
Thị Thư vội vàng đứng dậy cúi đầu đi ra ngoài, cửa điện cũng từ từ được đóng lại, bên trong tẩm cung cũng chỉ còn lại Diệp Kỷ Đường và Lục Yến Tu, không khí xung quanh liền trở nên thập phần yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh của ngọn nến hỉ trên chiếc bàn long phượng kia.

Trong lúc Lục Yến Tu vẫn còn đang do dự không biết có nên mở miệng nói gì đó để phá tan bầu không khí tĩnh lặng này hay không, thì Diệp Kỷ Đường đã giành trước một bước
"Chàng tựa hồ rất sợ trẫm?"
Diệp Kỷ Đường nhìn tiểu nhân nhi đột nhiên trở nên run rẩy nhẹ kia, liền có chút muốn cười, sau một hồi im lặng, âm thanh phía sau cây quạt kia cũng vang lên "Thần, thần không sợ, thần chỉ là tôn kính Hoàng thượng"
"Tôn kính? không biết Quân phi của trẫm tôn kính trẫm như thế nào?"
Diệp Kỷ Đường bước đến cạnh giường, nhịn không được mà muốn trực tiếp đem cây quạt kia xuống, nhưng nghĩ lại hiện tại người này đã ở bên người mình, đảo mắt liền nhịn xuống, tránh doạ sợ hắn.
Lục Yến Tu ngồi trên giường liền cảm thấy bị một trận khí thế áp bách, đã khẩn trương nay lại càng khẩn trương hơn, thậm chí hắn cảm thấy còn có chút không thở nổi, cán quạt trong tay suýt chút nữa liền bị hắn bẻ gãy, người này sao lại như vậy a, hắn khi nảy cũng chỉ là thuận miệng nói ra, nên chính hắn bây giờ cũng không biết mình tôn kính nàng chổ nào, nếu không phải đang cầm cây quạt, chỉ sợ rằng Lục Yến Tu đã theo thói quen mà cắn ngón tay mình, do không thể, nên hiện tại hắn khẩn trương cắn cánh môi mình, đôi môi vốn dĩ đang hồng thuận nhưng bị hắn cắn mà trở nên có chút trắng bệch.
Bất quá không bao lâu, hắn đã nghĩ ra được một chủ ý, đêm kia Lâm Ô vào phòng hắn, chính là muốn dạy cho hắn một ít thứ, hắn ta nói những người cường thế như Hoàng thượng thường thích những người yếu thế, nên nếu hắn trở nên yếu thế, có phải hay không người này sẽ buông tha cho hắn?
Một trận âm thanh sợ hãi từ phía sau cây quạt truyền đến, những lời đó khiến Diệp Kỷ Ninh thiếu chút nữa nhịn không được mà trực tiếp ăn sạch người trước mặt này.
"Thỉnh vương thượng thương tiếc...."
Diệp Kỷ Đường hít một hơi thật sâu, cố kiềm ném dục niệm trong đầu, nàng vươn tay lấy cây quạt đang che mặt của tiểu nhân nhi kia ném sang một bên.

Đôi mắt đào hoa ướt đầm đề của Lục Yến Tu ngước lên nhìn khuôn mặt Diệp Kỷ Đường trong gang tất, khiếp sợ trừng mắt mà nhìn Diệp Kỷ Đường "Ngươi, ngươi, ngươi......"
"Cảm thấy bất ngờ sao?"
Lục Yến Tu không nghĩ tới Hoàng thượng của Tây Vân Quốc chính là nữ nhân hôm qua hắn gặp trên phố, trong lúc nhất thời liền không biết phải nói cái gì, chỉ lo khiếp sợ nhìn người trước mặt, càng không biết người kia đang càng ngày càng đến gần mình, chỉ cần hắn nhẹ nhàng nâng đầu thì liền có thể đụng vào nàng.
Đôi mắt sâu thẩm của Diệp Kỷ Đường nhìn đuôi mắt có chút phiếm hồng của Lục Yến Tu, đôi mắt hoa đào này tựa như là điểm trí mạng của hắn, dung nhan kiều diễm câu người như vậy nhưng chính hắn lại không phát hiện, đời trước vì bộ dáng này của hắn, khiến nàng sinh ra cảm giác muốn đề phòng, nhưng cuối cùng bản thân lại bất giác yêu hắn.
Diệp Kỷ Đường chậm rãi giơ tay xoa lên đôi môi hồng đang hé mở kia của hắn, Lục Yến Tu theo bản năng mà nhấp môi, nhưng lại không nghĩ rằng trực tiếp đem ngón tay kia ngậm lấy, Lục Yến Tu trong lòng ngây ngốc nhìn Diệp Kỷ Đường, không biết phải làm như thế nào mới tốt.
Cảm giác được ngón tay chính mình bị đôi môi mềm mại ngậm lấy, Diệp Kỷ Đường cảm thấy một trận bốc hoả, dường như sắp bị thiêu cháy, nàng cuối cùng cũng không nhịn được, đem ngón tay rút ra, cúi người xuống đem môi mình thay thế, Lục Yến Tu bất giác phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, muốn duỗi tay đem nàng đẩy ra nhưng sớm đã bị người nọ áp chế, hắn bị hôn đến mức sắp không thở nổi, muốn há mồm th ở dốc thì lại bị người kia nắm lấy cơ hội mà công chiếm, tay Diệp Kỷ Đường nắm chặt vòng eo của Lục Yến Tu, bất tri bất giác mà nhẹ nhàng nhéo một cái.
Người trong lòng ngực có chút run rẩy, đôi mắt nhắm chặt lại, hàng mi dài run nhè nhẹ, tựa như một đoá hoa gọi mời, muốn người khác nhanh chống ngắt lấy, Diệp Kỷ Đường bên cạnh nhẹ nhàng li3m khoé miệng hắn, Lục Yến Tu xấu hổ đến mức muốn đem chính mình giấu đi, quần áo của hắn đã bị người này làm cho rối loạn, lộ ra phần áo bên trong cùng cái cổ nhỏ đỏ bừng bị che kín, một màn này làm cho dục niệm được khắc chế trong lòng Diệp Kỷ Ninh muốn nhảy dựng lên, Lục Yến Tu kinh hô lên một tiếng, Diệp Kỷ Đường bế hắn lên ngồi trên người mình, còn chính mình thì ngồi trên giường, Lục Yến Tu đem hai chân tách ra ngồi trên người nàng, từ trên cao cuối xuống nhìn, thấy dục niệm nồng đậm không được che lắp trong mắt nàng.
Trãi qua một đêm được Lâm Ô dạy dỗ, Lục Yến Tu đương nhiên ý thức được chuyện tiếp đến sắp phát sinh là gì, hắn khẩn trương cuộn tròn ngón chân lại, cảm giác được bàn tay đang ôm bên hông mình di chuyển, Lục Yến Tu theo bản năng ưỡn ngực, liền cảm thấy một trận choáng váng, cuối cùng chỉ có thể ngửi được một cổ lãnh hương từ trên người Diệp Kỷ Đường truyền đến.

Diệp Kỷ Đường cắn một ngụm lên xương quai xanh tinh xảo của hắn, áp chế lực đạo, chỉ dùng hàm răng mà nhẹ nhàng cắn.

"Ngô......."
Lục Yến Tu nhẹ nhàng thở hổn hển một tiếng, hắn nào có thể chịu đựng được loại k1ch thích như thế này, cảm giác kì quái từ trong cơ thể liên tục truyền đến, nếu không phải đang được người này ôm chặt vào lòng, chỉ sợ, hắn đã nhanh chống hoá thành một vũng nước.

Đột nhiên Diệp Kỷ Đường cả người trở nên trấn Động, đôi mắt không tự chủ mà có chút tán loạn, thời điểm nàng chuẩn bị ăn sạch tiểu nhân nhi này, liền nghe được một cổ âm thanh lộc cộc phát ra từ bụng hắn, nháy mắt không khí ái muội xunh quanh nhanh chống bị phá vỡ.


"......."
"Ta, thần đói bụng...."
Lục Yến Tu bất an nói, nhìn người trước mắt sắc mặt bỗng chốc hoá đen, tức khắc liền cảm thấy uỷ khuất, hắn vốn dĩ là đói bụng, cái này cũng không thể trách hắn a.

"Là ta quá sơ ý"
Dục niệm trong lòng Diệp Kỷ Đường nhanh chống liền biến mất, nàng đem chính mình chôn vào trong hõm vai của Lục Yến Tu hít một hơi thật sâu, tiểu nghịch ngợm này không có chổ nào là không dụ hoặc nàng, cuối cùng Diệp Kỷ Đường vẫn là đem quần áo hắn sửa sang lại thật tốt, rồi lại một lần nữa đem hắn ôm chặt vào trong ngực, một lúc sau mới đành thoả hiệp mà buông ra.

Lục Yến Tu bây giờ trông như một con thỏ bị kinh sợ, vừa được trả tự do, liền không chờ nổi mà từ trên người Diệp Kỷ Đường phóng xuống.

Diệp Kỷ Đường nhìn phản ứng hài hước của hắn, liền không nhịn được mà bật cười, làm Lục Yến Tu hận không thể ngay lập tức đào một cái hố rồi tự mình chui xuống.

Bất quá, hai người chỉ là vừa mới gặp nhau nên Lục Yến Tu vẫn còn có một chút cảm giác xa lạ, đặc biệt vào thời điểm Diệp Kỷ Đường nắm lấy tay hắn dắt hắn đi, hắn liền có chút cứng đờ, nếu không phải do Diệp Kỷ Đường cường ngạnh lôi kéo hắn, chỉ sợ hắn liền đứng yên một chổ như bức tượng.

Diệp Kỷ Đường dẫn hắn đi một đường đến ngoài điện "Truyền thiện"
"Vâng"
________________________
Bên này, Tống thị mang theo Việt Trạch ngồi trong xe ngựa đi đến trong cung, từ bên ngoài đi thẳng một đường đến Ý Tường Cung, vừa định mở miệng kết quả là bị Nguyên Tả tổng quản bên cạnh Thái Quân Hậu ngăn cản, Nguyên Tả đứng trước mặt hai người bọn họ hành lễ, nhẹ giọng nói "Tống quân chủ, Tống đại công tử, Thái Quân Hậu vẫn chưa tỉnh dậy, vẫn là thỉnh hai vị ở đây đợi một lát".


ngôn tình hay
"Nguyên Tả tổng quản, mong ngài vào trong bẩm báo dùm ta một tiếng, ta là đang có chuyện hệ trọng, chính là chuyện của hoàng tử Bắc Thần a"
"Hoàng tử Bắc Thần? chẳng phải hôm nay chính là vào cung bái kiến hoàng thượng hay sao? sao lại được xem là một chuyện hệ trọng cơ chứ." Nguyên Tả chính là người đắc lực nhất bên cạnh Thái Quân Hậu, nên đương nhiên là biết chuyện Tứ hoàng tử của Bắc Thần đến đây hoà thân, bất quá Thái Quân Hậu còn chẳng đem chuyện này đặt vào mắt.

"Bái kiến cái gì chứ, Hoàng Thượng đã ra lệnh mang người nọ tiến cung, đích thân Hàn Xu phụng thánh chỉ đi nghênh đón, rất là khoa trương, Trạch nhi ngươi nói có đúng không?"
Nghe lời Tống thị vừa nói, Nguyên Tả liền có chút không thể nào tin được, hắn quay đầu nhìn về phía Việt Trạch, Việt Trạch cắn c ắn môi dưới liền gật đầu, Nguyên Tả lúc này mới ý thức được tầm quan trọng của chuyện này, liền xoay người tiến vào trong.

Ý Tường cung bên trong khắp nơi được thêu địa long, không khí ấm áp, phía sau lớp màn lụa, Thái Quân hậu Việt thị đang dựa trên trường kỷ, một tay chống đỡ đầu mà nhắm mắt lại, nhìn tựa như là đang ngủ, trong lòng ngực còn có một con mèo nhỏ toàn thân như tuyết trắng, nhàn nhạ mà loạng choạng cái đuôi nhỏ.

Nguyên Tả đi một đường đến màn lụa, đứng phía sau màn lụa hành lễ nói "Thái Quân Hậu, Tống quân chủ cùng đại công tử đã tới, Tống quân chủ nói rằng có chuyện quan trọng cần bẩm báo với người, chính là chuyện Bắc thần đưa hoàng tử đến đây hoà thân."
"Tỷ tỷ ta từ trước đến nay thông minh, cũng không biết vì sao lại cưới cái thứ vụng về này về nhà, bất quá quả thật hắn đúng là mệnh tốt, không bao lâu liền có thể sinh ra Trạch nhi, nếu bằng không, bổn cung đã thay tỷ tỷ làm chủ mà đem Trạch nhi về bên người mà nuôi dưỡng"
Thái Quân Hậu từ trước đến nay đều không ưa gì Tống thị kia, tỷ tỷ hắn vốn là thủ phụ đương triều, mà Tống thị này mặc dù là con vợ cả nhưng cũng là người sa cơ thất thế, nếu không phải Tống gia cùng mẫu thân hắn có ân tình, thì Tống thị đừng hòng có thể trèo cao như vậy, ấy vậy mà hắn ta vẫn còn không biết điều, gả qua đây liền không biết thu liễm tính tình, ghen tuông mà không cho tỷ tỷ hắn có tiểu thị, nếu không phải Tống thị sinh được hai nhi tử, chỉ sợ rằng Việt gia đã sớm không chứa chấp hắn ta.

"Thái Quân Hậu, Hàn Xu đích thân phụng thánh chỉ ra khỏi cung mang hoàng tử Bắc Thần kia nghênh đón vào cung, chỉ sợ hoàng thượng đã phong cho hoàng tử Bắc Thần kia phi vị"
"Cái gì?"
Hiển nhiên là Thái Quân Hậu có chút không tin, hắn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Nguyên Tả phía sau màn lụa, đột nhiên dùng lực đạo vỗ vào mèo nhỏ đang nằm trên người, mèo nhỏ kia liền kinh hách mà nhảy xuống, nhanh như chớp mà biến mất không thấy đâu.

"Đưa hai người bọn họ vào đây".