Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 31: Vinh quang thăng chức phó ban tổng hợp 7




Tôi lấy bộ đồ ngủ trên đầu giường, nhắm mắt lại, tay khẽ chạm lên người Bạch Khiết, chiếc váy được cởi xuống, mùi hương phụ nữ đầy gợi cảm đầy khiêu khích lan tỏa. Làn da của Bạch Khiết mịn màng, mát lạnh, trơn láng mềm mại. Ôm trong lòng khiến khí huyết trong người tôi sôi sục, cứ thế này không ổn... tôi bùng nổ mất thôi.

Lý trí của tôi vẫn áp đảo được dục vọng, tôi trùm chiếc áo ngủ vào cho Bạch Khiết, cô ấy đẩy đẩy tôi: “Rót cho tôi... cốc nước...”

Khi mang nước đến giường thì cô ấy đã ngủ say rồi. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, gian phòng có chút mờ ảo, gương mặt Bạch Khiết đầy sự quạnh hiu, phiền muộn, tâm trạng của tôi cũng bị cô ấy ảnh hưởng. Thế gian này có hai loại tình cảm có thể gọi là lãng mạn, một là hoàn toàn quên nhau, hai là bên nhau đến giây phút cuối đời. Nhưng nếu tiến không thể bên nhau, lùi lại không thể hoàn toàn quên được, không thể ở bên người thương, cũng không thể hoàn toàn quên người ấy, với đương sự mà nói đúng là hai kiếp nạn. Khoảng thời gian lãng mạn với Sa Chức tôi mãi mãi không bao giờ quên, đó là dấu ấn đã hằn sâu trong trái tim tôi.

Bên nhau đến phút cuối đời? Giữa nam và nữ, có lúc chính là một cái cửa sổ giấy, chọc thủng rồi, hoặc là rất bối rối, hoặc là chuyện gì nên làm cũng đã làm, cuối cùng chẳng có gì phải ngại nữa. Vì thế với Bạch Khiết, tôi thà “không chọc thủng”, thà cứ ám muội thế này, lại có chút như ve vãn, quan hệ sạch sẽ, trong sáng, hai bên đều thoải mái. Một khi có loại quan hệ kia thì điều tốt đẹp sẽ bị phá vỡ.

Tâm trạng hỗn loạn, tựa bên giường nhìn Bạch Khiết, tôi bất giác chìm vào giấc ngủ...

Tôi bị cái lạnh đánh thức, hơn năm giờ sáng, tôi đã dựa vào giường ngủ mấy tiếng rồi. Bạch Khiết vẫn đang ngủ say, cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, hạnh phúc như đứa trẻ. Tôi thật sự rất muốn hôn lên gương mặt trắng nõn mềm mại đó, nhưng lại sợ khiến cô ấy tỉnh giấc. Tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi lặng lẽ rời đi...

Trời vẫn chưa sáng hẳn, sương sớm vẫn mù mịt, gió thổi lành lạnh. Tôi châm điếu thuốc đi trên con đường vắng lặng, nhưng trong lòng tôi lại thấy thật hạnh phúc. Nếu có thể tôi nguyện ngày nào cũng được bảo vệ cô ấy. Tôi không ngồi xe buýt mà đi bộ đến công ty, lúc đến kho thì An Tín và An Lan đã bắt đầu bận rộn.

Tối qua dựa bên giường ngủ không được ngon, đến văn phòng thì tôi buồn ngủ, nhìn những người được gọi là tinh anh của công ty đều đang ngồi giết thời gian, việc gì cũng làm, chỉ là chẳng có được mấy người làm việc. Do họ không có động lực vươn lên hay muốn vươn lên thật sự quá khó? An Tín vào ban tổng hợp của chúng tôi, thấy tôi khoan thai vui vẻ: “Lão đại, em cảm thấy tâm trạng anh dạo này rất tốt.”

“Ừ. Ủa, cậu đến tìm tôi à? Có phải kho có chuyện gì không?” Tôi căng thẳng hỏi.

“Lão đại, em muốn hỏi một chuyện... Bộ quần áo anh mặc, bao nhiêu tiền vậy?”

Tôi cười: “Cậu cũng muốn mua à?”

A Tín đỏ mặt: “Vừa rồi em chuyển hàng sang đây, trưởng ban Mạc nói “Bất cứ nhân viên của phòng ban nào cũng đại diện cho hình tượng công ty, sau này tôi không muốn nhìn thấy có người mặc quần áo rẻ tiền đến văn phòng.” A Tín bối rối, dường như việc nghèo là lỗi của cậu ấy vậy. Mạc Hoài Nhân đúng là tên khốn.

Tôi bỗng nhớ ra, không phải trước đây tôi cũng như A Tín bây giờ sao? “A Tín, ai xem thường cậu đều không phải con người, cậu đừng so đo với loài động vật không phải người. Người đẹp vì lụa, trong thời đại toàn coi trọng mẽ bề ngoài này, chúng ta có thể không xe không nhà, nhưng không thể không có hình tượng. Giờ nghỉ trưa tôi đưa cậu đi mua mấy bộ quần áo.”

Mẹ kiếp, tên Mạc Hoài Nhân này, có rất nhiều chuyện tôi đều nhẫn nhịn hắn, nhưng loại người như hắn thật sự không biết cái gì gọi là quá đáng, là vô sỉ! Mấy ngày nay hắn lại bắt đầu làm chuyện đáng ghê tởm, rất nhiều nhân viên muốn giải quyết vấn đề hộ khẩu bắt buộc phải lấy danh nghĩa công ty. Việc này thuộc quyền quản lý của ban tổng hợp chúng tôi, còn cái yên Mạc Hoài Nhân đó, hắn nhìn ai thuận mắt thì thu chút tiền hoa hồng, không thuận mắt thì thu nhiều hơn. Nếu là đồng nghiệp nữ, bị hắn quấy rối vẫn phải tươi cười.

Khi có mặt tôi thì hắn biết điều một chút, khi tôi vắng mặt là hắn chỉ hận không thể tường thuật trực tiếp ngay cuộc chiến giường chiếu với nữ đồng nghiệp trước mặt tất cả nhân viên...

“Em bảo em gái đi mua cũng được... Có cần thắt cà vạt không ạ?”

“Thắt cà vạt? Thắt làm cái gì? Cậu nhìn đi tôi còn không thắt. Cà vạt là chuẩn bị cho tự sát thôi, ví dụ như công ty phá sản này... Người đang ngồi trên cao bỗng bị đuổi, trong cơn bế tắc vắt cà vạt lên xà nhà kết liễu mạng sống. Hoặc là chuẩn bị cái cà vạt thật dài, tìm một cô bạn gái hung hăng hơn cả Lâm ma nữ, rồi dắt cô ta như chó ấy.”

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng chan hòa, gió thổi dịu nhẹ, nhưng cả văn phòng đột nhiên lặng như tờ, hàn khí lan tỏa. Câu nói vừa rồi quả thật tôi nói to quá, cả văn phòng đều nghe thấy.

Một đồng nghiệp nhìn tôi với ánh mắt thương cảm.

Lâm ma nữ vẻ mặt u ám: “Theo tôi vào văn phòng...”

Con người này...

Bình thường rất ít khi thấy cô ta lên tầng chúng tôi, nhưng sao hôm nay lại xuất hiện đúng lúc tôi nói xấu cô ta chứ?

“Tôi đã thành đại từ thay thế cho ác ma rồi hả?” Lâm ma nữ cười nham hiểm.

“Lâm tổng giám giỏi quản lý, toàn thể nhân viên chúng tôi vừa kính trọng vừa khâm phục, đương nhiên cũng có chút sợ.” Không biết vì sao, sau khi từ kho lên văn phòng này, dù là Bạch Khiết hay Lâm ma nữ, ngay rất nhiều đồng nghiệp không quen biết cũng tốt với tôi hơn. Lẽ nào vì tôi theo bọn Mạc Hoài Nhân sao?

“Anh sợ tôi sao? Hình như anh luôn lợi hại hơn tôi nhiều ấy chứ?” Lẽ nào vừa rồi Lâm ma nữ đến văn phòng là để tìm tôi? Cô ta ngày càng coi trọng tôi rồi thì phải? “Anh đừng tưởng có Vương Hoa Sơn nâng đỡ là anh giỏi lắm, tôi mà muốn chơi anh thì có thể khiến anh chết không kịp ngáp.”

“Ồ... Cảm ơn Lâm tổng giám đã không giết!”

“…” Cô ta nhất thời nghẹn họng, chuyển sự giận dữ sang nụ cười, rồi lập tức thu lại. Vì sao hoa quỳnh quý, biết không?

Vì đẹp đó! Một nụ cười làm điên đảo tòa thành, cười thêm lần nữa nghiêng ngả cả quốc gia, dù cô ta còn đeo một cặp kính đen.

Tôi ngây ngốc rỏ cả nước miếng nhìn cô ta không chớp mắt, linh hồn tôi đã bay về phía cô ta rồi.

“Vừa rồi tôi đi quanh văn phòng một vòng, nghe được rất nhiều tin đồn không tốt liên quan đến bạn tốt Trần Vũ Hàn của anh.” Lâm ma nữ bỗng nói.

“Có gì không tốt?”

“Trần Vũ Hàn trước đây từng làm gì?” Chết rồi, lão yêu họ Tào kia, nhất định là lão biết Trần Vũ Hàn từng làm ở vũ trường quán bar rồi tung tin khắp công ty. Mục đích chính là không cho cô ấy làm người đại diện cho công ty.

Tôi và Bạch Khiết cố gắng giúp Trần Vũ Hàn như thế, thứ nhất là vì chúng tôi thương cô ấy, thứ hai là vì cảm thấy trong công ty có người của mình thì làm gì cũng rất thuận lợi. Còn một nguyên nhân riêng tư của tôi nữa, chính là Bạch Khiết vui thì tôi cũng vui. Chỉ một câu cảm ơn của cô ấy cũng đủ khiến tôi sung sướng mấy ngày liền.

“Báo cáo Lâm tổng giám, Vũ Hàn trước đây tiếp khách ở quán bar.”

“Tiếp khách? Có khác với tiếp khách ở ban quan hệ đối ngoại không?”

“Có khác một chút...”

“Hai người gặp nhau trong một lần phong hoa tuyết nguyệt phải không?” Điều này ai nói mà cô ta biết? Không phải là tên Mạc Hoài Nhân đấy chứ?

“Góp vui chút thôi... hôm cùng trưởng ban Mạc đi uống rượu thì bất ngờ quen biết.”

“Bất ngờ quen?”

“Đúng thế. Sau đó tình cờ cô ấy đến công ty chúng ta ứng tuyển... rồi... tình cờ vào ban quan hệ đối ngoại.” Cái lý do này đến chính tôi còn không tin, sao lừa nổi Lâm ma nữ chứ. Nhưng tôi không thể nói vì Bạch Khiết hoặc lý do thật sự khác được.

“Cái tình cờ này cứ như trong tiểu thuyết ấy nhỉ? Rồi bây giờ tình cờ trở thành bạn gái của anh, đúng không?”

“Lâm tổng giám... người nhà cô ấy gặp chuyện bất ngờ chết hết mới sa cơ đến mức này, sau đó tôi gặp thấy đáng thương...”

“Rầm”, một đống giấy tờ đập xuống bàn: “Anh tưởng đây là trại tế bần chắc? Trên thế giới này nhiều người đáng thương như vậy đều nhận hết về bộ phận thị trường sao?” Hung dữ như vậy làm gì chứ? Trước đây không phải cô đã biết tôi và Mạc Hoài Nhân sắp xếp Trần Vũ Hàn vào ban quan hệ đối ngoại sao, lúc đó cô có nổi điên thế này đâu. Đúng là đồ yêu bà nóng lạnh bất thường!

Tôi vẫn luôn để ý biểu hiện của Trần Vũ Hàn trong công ty, dư luận về cô ấy cũng không tồi, tuy không có bằng tốt nghiệp, tuy vào công ty nhờ đi cửa sau nhưng một người chỉ cần có thực lực, có tư cách đảm nhận công việc thì còn cần bằng cấp nữa không? Còn cần tìm hiểu cô ấy vào công ty thế nào không?

“Tôi cũng không phải loại người đầu óc bảo thủ, anh hùng không cần hỏi xuất thế, bất luận trước đây cô ta từng làm gì cũng không ảnh hưởng đến việc trở thành người đại diện của công ty. Nhưng anh cũng biết, người cạnh tranh rất nhiều, có tin đồn mà vẫn để Trần Vũ Hàn làm thì chắc chắn mọi người sẽ không phục. Vả lại, nếu khách hàng từng gặp Trần Vũ Hàn mà nhận ra, thấy quảng cáo của công ty sẽ nghĩ gì về Ức Vạn? Chắc chắn khách hàng sẽ chất vấn tại sao Ức Vạn một cô gái tiếp khách lại làm người đại diện?”

Xem ra không có hy vọng gì làm người đại diện rồi, tôi thở dài: “Lâm tổng giám nói đúng, chỉ trách Trần Vũ Hàn không có phúc. Nghe nói Lâm tổng giám từng lên trang bìa, từng quảng cáo mỹ phẩm, tự cô quay là được rồi.” Sao cô ta không quay chứ? Sợ mất giá chứ gì?

Dường như cô ta nghe thấy lời tôi nói: “Cũng không phải không còn cách nào, về tin đồn ai muốn nói gì thì nói, những người đố kỵ nhiều vô kể, lẽ nào anh giết được hết sao? Chỉ cần Trần Vũ Hàn không nói bất cứ điều gì, dần dần sẽ yên ổn thôi. Khách hàng bên ngoài biết Trần Vũ Hàn, tôi nghĩ cũng chẳng mấy người nhận ra đâu. Hơn nữa trước đây đi tiếp khách chắc Trần Vũ Hàn cũng không lấy tên thật đúng không? Tôi đã xem ý tưởng quảng cáo của anh, ý tưởng về cuộc thám hiểm ngoài trời khá được. Khi quay quảng cáo cho Trần Vũ Hàn đeo kính râm, vừa hợp với gương mặt vừa không cho khách hàng nhận ra. Anh thấy sao?”

Tôi mừng húm nói: “Lâm tổng giám, nói vậy là cô đã chọn ý tưởng của tôi?”

“Lời tôi đã nói lẽ nào lại tùy tiện như anh? Ý tưởng của anh đúng là không tồi, trước đây đẩy anh xuống kho đúng là đã lãng phí, anh hãy làm cho tốt!”

Tôi mừng rỡ, với Lâm ma nữ, trong lòng tôi cũng rất mâu thuẫn, vừa hận sự độc ác vô tình, nhưng cũng thích sự công tư phân minh của cô ta. “Cảm ơn Lâm tổng giám đã khen!”

“Anh giải thích rõ về ý tưởng quảng cáo cho tôi xem nào.”

“Một nhóm bạn trên mạng hẹn nhau cùng đi thám hiểm rừng sâu. Không may xảy ra điều ngoài ý muốn, vì rất nhiều nguyên nhân mà đoàn người chia thành hai nhóm, trong đó một nhóm rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Không ai ngờ lúc này di động mất tín hiệu hoàn toàn. Có người mang bộ đàm, nhưng cách nhau đến hai ngọn núi cao, bộ đàm cũng không có tín hiệu. Một đôi tình nhân, người nữ nằm trong nhóm gặp nguy hiểm, người nam lấy ra máy bộ đàm của Ức Vạn, cách đến mấy ngọn núi mà chất lượng đường truyền không hề bị ảnh hưởng, cứu được những người gặp nguy hiểm. Chàng trai và cô gái hạnh phúc ôm lấy nhau... Nói ra thì hình như rất kỳ cục, nhưng đại khái là vậy. Đương nhiên còn rất nhiều chi tiết cần sửa. Ví dụ như việc gì khiến họ chia làm hai nhóm, rồi vì sao mà một nhóm lại gặp nguy hiểm.

Lâm ma nữ ngắt lời tôi: “Dù nghe chưa thật hoàn hảo, nhưng ít nhất cũng hơn nhiều đám ngươi chỉ biết huênh hoang kia!”

Tôi tiếp lời: “Đúng vậy, ý tưởng của họ tôi cũng xem qua, tôi nghĩ nếu quay quảng cáo của họ thì khá lợm giọng, dung tục như một người đàn ông đứng ở văn phòng khoe khoang khả năng tình dục của mình tốt thế nào ấy!”

“Anh hiện giờ không dung tục sao?” Lâm ma nữ quát.

“À... tôi vốn nghĩ vậy.”

“So sánh rất dung tục, nhưng cũng rất xác đáng. Công ty chọn nhân viên của công ty làm người đại diện vừa để tiết kiệm vừa giúp nhân viên hoàn thiện bản thân hơn. Nhưng quảng cáo của anh cần phải có một nam một nữ.

Thế này đi, nữ là Trần Vũ Hàn, còn nam thì là anh đi!” Lời nói của Lâm ma nữ thốt ra khiến tôi giật mình.

“Á...? Tôi?”

“Sao, không vui lòng à?”

“Không... không phải, tôi có làm được không? Tôi...”

“Vậy thì thôi, ngay anh cũng không thể tin bản thân mình thì tôi sao có thể tin anh được?!”

“Tôi có lòng tin, trăm phần trăm tự tin!” Tôi hét lên. Người đại diện của công ty, lợi ích vô số, không chỉ có tiền mà ngay thăng quan tiến chức cũng có ưu thế hơn người khác. Sao tôi lại không làm chứ? “Cảm ơn Lâm tổng giám, cảm ơn Lâm tổng giám!”

Chỉ thị của tổng bộ, tuyển người đại diện không chỉ ở trong công ty, cũng nên thu hút nhân tố mới một cách hợp lý cùng cạnh tranh. Vẻ ngoài có vẻ công bằng nhưng ai chẳng biết Lâm yêu bà có thể một tay che cả bầu trời, muốn thế nào thì thành như thế. Aiz, chẳng trách mà ai cũng muốn trèo cao.

Trở về văn phòng, đồng nghiệp đều nhìn tôi với ánh mắt chia buồn. Chỉ có Mạc Hoài Nhân, vừa nghe Lâm ma nữ triệu kiến tôi là cuống lên, cũng không biết hắn muốn tôi bị đuổi hay được ở lại làm?

“Chú em, thế nào, thế nào rồi?” Mạc Hoài Nhân tiến lại.

“Chẳng thế nào cả, chỉ là nói xấu cô ta một câu thôi mà, lẽ nào cô ta lại đuổi tôi được?” Tôi cười.

“Ai chà... dọa tôi chết mất. Chú Ân, ở đây đắc tội ai cũng không sợ, nhưng Lâm tổng giám thì không thể đắc tội được đâu! Lần sau chú phải cẩn thận một chút!” Mạc Hoài Nhân vỗ lưng tôi quan tâm, nói.

“Cảm ơn trưởng ban Mạc đã quan tâm!”

Ngồi trước bàn làm việc, trước khi hết giờ tôi dâng tràn nhiệt huyết hẹn Bạch Khiết đi ăn cơm. Nhắn mấy tin trên MSN, cô ấy chỉ đáp một câu: Xin lỗi cậu, lần sau được không, hôm nay tôi không rảnh.

Nhắn xong câu đó là cô ấy thoát khỏi mạng.

Tôi ngẩn ngơ ngồi nhìn màn hình, mấy phút sau Mạc Hoài Nhân đến bên cạnh, thấy phần đối thoại của tôi và Bạch Khiết, hắng giọng mấy tiếng rồi nói: “Chú em, người ta là thiên nga, sao có thể cùng đội ngũ với chúng ta chứ?”

“Ồ, trưởng ban Mạc.” Tôi sực tỉnh.

“Cậu lại đây nhìn xem.” Mạc Hoài Nhân kéo tôi ra cửa sổ, “Nhìn xem kia là ai?”

Dưới cổng công ty, Bạch Khiết đang cười nói với một người đàn ông đứng bên cạnh một chiếc xe con hạng sang. Đột nhiên một thứ khí lạnh từ mắt tôi lan tỏa ra toàn thân, vào tận đến tim tôi.

“Chú có biết người đó là ai không? Giám đốc tài chính của tổng bộ. Quản tiền đấy, biết tại sao ở công ty Bạch Khiết muốn gì được nấy không? Ở đây có phó tổng giám Tào, ở tổng bộ còn có người này, có thể không thuận buồm xuôi gió sao? Cậu nghĩ thoáng đi!” Mạc Hoài Nhân an ủi tôi.

Tình yêu là sự ích kỷ, chẳng ai muốn nhìn thấy người mình yêu ve vãn tán tỉnh với người khác cả, cho dù cô ấy không phải của mình.

Nhìn Bạch Khiết lên chiếc xe đó, tôi siết chặt nắm tay, thở dài một hơi, chán nản ngồi xuống ghế.

“Chú em, phụ nữ ngày nay ai cũng tìm đối tượng với suy nghĩ cần tốt hơn chứ không cần tốt nhất! Càng có tiền họ lại càng thích! Cậu thoáng chút đi!” Mạc Hoài Nhân đưa tôi một điếu thuốc.

Thật chán nản, trước đây biết Bạch Khiết và phó tổng giám Tào, nghĩ cô ấy cũng như Lý Bình Nhi, mặc cho con bạch tuộc khốn kiếp đó giày xéo... dù sau đó được biết họ chưa phát sinh quan hệ... nhưng lúc đó nghĩ đến cũng khiến tôi nổi da gà, giờ lại thấy cô ấy lên một chiếc xe hạng sang khác, sao tôi có thể không buồn chứ? Phụ nữ hướng về đàn ông có tiền cũng như loài ong bị hương hoa hấp dẫn vậy, động cơ không rõ, nhưng phương hướng thì rõ ràng vô cùng. Có thực lực kinh tế nhất định rồi tôi mới biết phụ nữ đều rất thực tế. Họ muốn tìm một người có thể nương tựa cả đời, mà rõ ràng là tôi không đạt tiêu chuẩn. Tôi không có xe, không có nhà, chẳng có gì cả, không thể cho người ta cảm giác an toàn. Họ cũng không biết có thể đợi tôi bao lâu. Tôi biết, dù họ có ở bên tôi thì cũng chỉ cho vui, chứ thật ra không hề muốn lâu dài.

“Ân Nhiên, cậu phải nghĩ thoáng đi, kiêm nhiệm hai chức vụ nhưng lương không quá một vạn, đâu thể sánh được với những lãnh đạo cấp cao kia?” Mạc Hoài Nhân nói đúng, một tháng tôi vất vả khổ sở, đừng nói không sánh được lãnh đạo cấp cao, ngay một nhân viên nghiệp vụ bình thường cũng không bằng. Nhân viên nghiệp vụ tinh anh của bộ phận nghiệp vụ, chỉ riêng tiền hoa hồng cũng cao hơn lương mấy lần. Hàng tháng tôi còn phải trích tiền cho hai đứa em, còn phải gửi về nhà cho bố mẹ, cơ bản chẳng còn lại bao nhiêu. Giờ nghĩ lại, đừng nói mua xe, ngay mua vài cái bánh xe cũng phải đau đầu.

“Chú em, hãy theo anh đây làm cho tốt, anh đảm bảo cho cậu đi xe xịn, ở nhà sang! Đến lúc đó cậu muốn Bạch Khiết, chỉ cần lái xe đến trước mặt người ta, cậu không gọi thì cô ta cùng liều mạng bò lên xe cậu, cậu có tin không?” Tôi dần ý thức được rằng, Mạc Hoài Nhân đang lợi dụng Bạch Khiết để kéo tôi vào bẫy. Nguy hiểm nhất là tôi lại tự nguyện để hắn lôi tôi vào cái bẫy đã đặt sẵn đó...

“Tối nay chúng ta đi uống một ly nhé? Ở Thành Đông mới mở một quán bar, tôi quen ông chủ ở đấy, bảo anh ta cho mấy cô em xinh đẹp phục vụ chúng ta, thế nào hả?”

Tôi lắc đầu: “Tối qua tôi không ngủ, mệt lắm, để hôm khác đi.”

“Đừng vậy mà... chúng ta là đàn ông, sao lại bảo thủ như thế. Như tôi đây này, tôi không thích lên giường nhiều lần với một người phụ nữ mà thích lên giường một lần với nhiều người phụ nữ hơn. Không có được Bạch Khiết đương nhiên trong lòng ngứa ngáy, nhưng cậu biết rõ người ta sẽ không để ý đến mình việc gì phải lãng phí thời gian cho cô ta? Không phải cậu còn có Trần Vũ Hàn sao... Đi nào, đi nào, đi uống rượu.”

“Lần sau, lần sau đi.”

“Vậy thì có gì nghĩ không thông thì gọi cho tôi! Tôi về trước đây.” Mạc Hoài Nhân cười cười rồi rời đi. Vào khoảng khắc hắn ta ra khỏi cửa tôi nhìn thấy nụ cười đắc ý khi âm mưu đã đạt được của hắn.

Tôi nghĩ tôi vẫn chưa biết cách điều tiết tâm trạng mình, ủ ê thất thần, tối đi mua vài chai bia với mấy món nhắm, về uống cùng A Tín...

“Lão đại, phụ nữ cũng chẳng có gì giỏi giang, không có phụ nữ thì có sao chứ?”

Khuyết điểm lớn nhất của con người không phải ích kỷ, đa tình, ngang tàng, ương bướng, mà là cố chấp yêu một người không yêu mình. Tôi thà như A Tín, không có ai khiến cậu ấy hy vọng thì cũng chẳng tuyệt vọng. Không biết như thế gọi là thoải mái hay bất lực?

Vũ Hàn tìm tôi, hỏi sao di động của tôi cứ có tín hiệu báo cuộc gọi đến như thế. Lúc này tôi mới biết không hiểu từ bao giờ mà tín hiệu của máy tôi ngày một kém.

“Đi bar đi.” Vũ Hàn nói.

“Không phải em nói không thích quán bar sao?” Tôi hỏi. Không chỉ Vũ Hàn, cảm tình của tôi với quán bar cũng rất phức tạp.

“Không biết tối đó khi tôi hát anh có nghe không?” Vũ Hàn hỏi. Tối hôm đó tâm trí tôi để hết chỗ Bạch Khiết, chỉ nhìn Vũ Hàn vài lần, chỉ biết cô ấy hát rất hay, cô ấy cũng lạnh lùng mà xinh đẹp, giống như cánh bướm có hơn mười hai màu trong bài hát của cô ấy vậy. “Tôi muốn hát cho anh nghe.”

Trước rất nhiều ánh mắt, Vũ Hàn hát bài “Bỏ nhà ra đi” của Vệ Lan, tiếng hát làm rung động trái tim của tất cả thính giả, rất nhiều người còn không kìm được mà ngân nga theo cô ấy. Tối nay cô gái Trần Vũ Hàn này bỗng khiến tôi có cảm giác đau lòng, đôi mắt phượng lẳng lơ điên đảo chúng sinh đó quấn quít lấy ánh mắt tôi. Trước tiếng ca lảnh lót tựa sáo trời kia, linh hồn tôi vượt qua màn đêm u tối bay về phía cô ấy...

Có phải những người không được như ý rất dễ cảm thấy trống rỗng, rất muốn dùng rượu bia, ni-cô-tin, tình dục, thậm chí ma túy để khiến những cơn đau trong tim trở nên tê dại? Tôi vẫn chưa phải quá trống rỗng, vào khoảnh khắc tạm biệt Vũ Hàn ở khu nhà tập thể, đôi mắt phượng của cô ấy đã quyến rũ tôi, nó cho tôi biết cô ấy có thể khiến tôi quên hết mọi phiền não trên đời, tôi đã từ chối đôi môi lạnh lẽo của cô ấy, cũng không dám nhìn vào đôi mắt long lanh ánh nước kia... Say mèm gắng gượng bò lên nhà mình.