Bảng vàng sau điện thí còn chưa được tiết lộ, người biết trước được thứ hạng đã ngồi xe chạy tới Đại Lý tự.
"Tứ thúc, thúc cũng biết chất nhi mấy ngày nay sự vụ chồng chất, khó mà rãnh, cho nên nói ngắn gọn đi."
Nhóm người hầu dâng trà xong liền từ trong phòng lui ra, đợi cửa đóng chặt, Thành vương cũng không im lặng nữa mà đi thẳng vào vấn đề: "Có một số lời Tứ thúc liền sẽ nói thẳng, Tứ thúc biết trong số các nhi tử của bệ hạ, chỉ có Sở vương ngươi là vô tâm tranh đoạt đại vị. Hiện giờ trên triều đình Triệu vương cùng Đông cung tranh giành ám đoạt, bệ hạ biết nhưng lại dung túng để sự việc phát triển, nếu Vệ quốc cứ kéo dài như vậy, ta sợ các tiểu quốc sẽ thừa cơ hội, xã tắc cũng không giữ được. "
Sở vương giơ lên một chén trà ấm, còn chưa uống đã buông xuống, trên mặt tràn ngập nghi hoặc, không rõ nói: "Nhưng những thứ này, Tứ thúc cùng ta nói có ích lợi gì đây? "
Sở vương chỉ tiếp tục bưng chén trà nhấp một ngụm trà nhỏ, mặt nhăn nhó một chút, nói: "Trà này thật chát, so với trà khi ta ở đất Thục uống còn kém hơn nhiều." Chợt buông xuống, cười ha hả nói: "Chất nhi không phải là có ý gì như Tứ thúc nói, nếu Tứ thúc không có gì quan trọng, chất nhi còn có vụ án cần đối chiếu, liền..."
"Quân tử an mà không quên nguy, tồn mà không quên vong, trị mà không quên loạn, lấy an toàn của Vệ quốc mà bảo vệ, chuyện liên quan đến xã tích, gia quốc thiên hạ, Lục vương thật sự vô tâm sao?"
Thấy nàng ngồi yên, Thành vương liền nói: "Đã như thế ta cũng không tiếp tục làm khó người. Nguyên Lăng cũng đã định, tông thất cùng sĩ tử từ khi khai triều đã có luật lệ kết thông gia. Nguyên Lăng là tất cả của ta, cũng là muội muội của Lục vương." Thành vương bày ra hai tờ giấy ghi tên và thần đẩy tới trước mắt Sở vương.
Sở vương giằng co vẻ mặt căng thẳng, chợt cười khổ một tiếng: "Vương thúc gả nữ nhi, mặc dù bệ hạ không làm chủ, chính mình cũng có thể quyết định, sao còn hỏi tiểu bối như ta?" Nàng cười khổ, sau đó bưng trà còn chưa uống hết.
Thành Vương cúi đầu, khẽ thở dài: "Vương thúc già rồi, ánh mắt cũng không còn dùng tốt như trước, vì vậy đến hỏi ngươi một chút. "
Lại đứng dậy gật đầu chắp tay nói: "Chất nhi thật sự có công vụ bận rộn, lại cùng Tứ thúc nói chuyện lâu như vậy, tiếp tục trì hoãn cũng không tốt, cho nên chất nhi đi trước, không thể bồi tiếp. "
Lần này không ai ngăn cản nàng rời đi, bởi vì biết cho dù có ngăn cản kết quả cuối cùng cũng chỉ giống nhau. Sở vương rời đi, Thành Vương nghiêng đầu nhìn một góc tường bị nước thấm ướt, nhướng mày rậm màu xám tro thật sâu.
————————
Người xử lý công vụ đặt bút tre bình thường trong tay xuống.
"A Lang, ngài gọi ta?"
"Đi tìm một thương nhân bên ngoài không quen biết, thay ta đưa một món đồ cho người trong thư này, nhớ kỹ không nên tiết lộ danh húy." Dứt lời, nàng lại ném một thỏi vàng.
"A Lang từ khi nào có nhiều bạc như vậy? Chẳng lẽ là tàng trữ?" Người hầu cười nhạt: "Nô tỳ đi liền."
...
Một ngày trước khi bảng vàng sau điện thí được bày ra, trong Thành vương phủ.
Một nhóm nhân mã mặc thường phục vừa đến kinh thành, sau khi thay đổi y phục liền chạy tới Thành vương phủ.
"Vương gia sai thuộc hạ điều tra hai người, thuộc hạ phái hai nhóm người đi điều tra, sợ có hư báo liền sai người cưỡi ngựa đến địa phương xác minh."
"Hai người đều là thân trong sạch do Hàn môn sinh ra, phía sau không có thế gia nâng đỡ, trong đó Lương Văn Bác là nhân sĩ ở Giang Lăng."
"Thuộc hạ tự mình đi Giang Lăng, nhưng bởi vì phủ Giang Lăng thay đổi đã qua mấy nhiệm kỳ tri phủ, nhân lực điều động thập phần lớn, cho nên chưa từng tra được thân thế của Lương Văn Bác, nhưng..." Người mặc thường phục lấy một phong thư từ trong ngực ra: "Trên đường thuộc hạ hồi phủ gặp được một thương nhân đưa cho thuộc hạ bức thư này. "
"Đọc đi." Thành Vương tựa vào ghế, vịn trán.
"Vâng." Người mặc thường phục liền giải thích từng chữ viết cực khó coi trong thư: "Trong thư nói, mẫu thân của Lương Văn Bác vốn là tú nương của một gia đình giàu có ở Giang Lăng, bởi vì thuở nhỏ thông minh nên được chủ nhà nhìn trúng liền để cho hắn làm thư sĩ của ấu tử. Bởi vậy đọc qua không ít sách, sau đó con đường buôn bán của phú hộ rơi xuống vực sâu, nhi tử tranh đoạt gia sản, gia đạo suy yếu. Trong đó có thiếp thất mang theo ấu nữ đến kinh thành, thiếp thất vốn là kỹ nữ của một kỹ quán tại Giang Lăng. Bởi vì tư sắc xuất chúng mà được phú hộ giàu có mua về nhà. Thiếp thất sau khi đến kinh thành không có cách mưu sinh liền lại vào Lãm Nguyệt lâu ở phủ Khai Phong, ấu nữ cùng Lương Văn Bác từ nhỏ đã quen biết, vả lại... Lương Văn Bác cùng nàng còn có dây dưa. "
Nghe xong Thành Vương liền kinh hãi ngồi dậy, từ trong lòng bàn tay cầm lấy thư.
Người mặc thường phục nhìn chữ viết trên đó, buồn bực nói: "Chữ này...không giống như một người đọc sách viết, giống như một nam nhân lão làng."
"Ai đưa nó cho ngươi?"
"Là một thương nhân, thuộc hạ vốn định giữ lại nhưng người này nhanh nhẹn, chọn lúc có cấm quân tuần tra tới liền đưa, thuộc hạ liền không dám tùy tiện."
"Vậy thương nhân kia hiện tại đang ở đâu?"
Người mặc thường phục lắc đầu: "Bởi vì từ nơi khác đến kinh thành nhập hàng, hiện tại hẳn là đã rời đi, bất quá Vương gia nếu muốn tìm người, thuộc hạ có thể..."
Thành Vương giơ tay lên: "Không cần." Ngược lại đứng dậy ném thư vào trong chậu than: "Loại người dây dưa không rõ với nữ tử câu lan này, mặc dù có tài hoa thì cũng không xứng vào Thành vương phủ ta, lại còn muốn trở thành phò mã của nữ nhi lão phu. "
"Một người khác là nhân sĩ ở Tấn Dương, Thái Nguyên. Nói đến cũng thật kỳ quái, bệ hạ lúc mới đăng cơ đã sớm có minh lệnh cấm người Tấn Dương, Long Thành trong vòng hai mươi năm không được tham gia Xuân Điền. Hiện giờ còn chưa đủ hai mươi, sao có thể vào trong thi đây."
"Long Thành..." Thành Vương quay đầu nhìn về phía chén trà trên bàn: "Nước ở Long Thành, là bệ hạ lệnh cho ta đi thả."
"Nước? Tấn Dương nằm ở kinh Bắc, nếu nói nước, phía nam Giang Lăng giáp với sông Đại Giang, Bắc Y Hán Thủy càng sâu hơn. "
"Vương gia, còn có một chuyện ... Sở vương cũng có liên quan đến nữ tử ở Lãm Nguyệt lâu kia, cũng chính là nữ tử mà Lương Văn Bác dây dưa kia là cùng một người."
Thành vương quay người lại, lại lâm vào mê hoặc, nhìn chăm chú một lúc thật sâu nói: "Lục vương đến tột cùng muốn nói cái gì! "
"Lục vương sao?" Người mặc thường phục cúi đầu suy nghĩ sâu xa: "Luận về trưởng ấu, Lục vương là nhi tử nhỏ nhất của bệ hạ. Nhưng nếu luận về tâm tư sâu sắc, Đại vương cùng Tam vương tuy lớn tuổi nhưng không bằng, thuộc hạ cảm thấy Lục vương từ sau khi hồi kinh càng ngày càng giống Tề vương năm đó. "
"Tề vương năm đó ẩn nhẫn cùng ngoan độc, Vương gia là tự mình trải nghiệm qua, thuộc hạ nghĩ..."
"Sở vương là Sở vương, làm sao có thể so sánh với bệ hạ năm đó?"
"Nhưng tình cảnh năm đó của bệ hạ so với Sở vương bây giờ có bao nhiêu chênh lệch? Tề vương cũng là thứ tử, mẫu thân cũng chỉ là cung nhân hầu hạ Thái Tông mà thôi, lại dựa vào sức mình mà lôi kéo ba thế lực lớn trong triều. "
"Tam ca năm đó đích thật là tuyệt xử phùng sinh, nhưng đừng quên là Thái tử điện hạ năm đó nhân từ mới có Tề vương sau này, mà bây giờ vị Thái tử điện hạ của chúng ta." Thành vương chỉ nhếch miệng lạnh lùng cười.
"Nếu không phải tiên Thái hậu có di chiếu, ta làm sao có thể đem di cô của muội muội gả cho hắn, khiến cho chính mình cũng kéo người không ra được!"
"Vương gia là sợ bệ hạ sẽ tứ hôn cho huyện chủ sao? Cho nên mới sốt ruột lựa chọn như thế? Chuyện liên quan đến đại sự chung thân của tiểu chủ tử, Vương gia vẫn nên cẩn thận lựa chọn là tốt nhất."
Thành Vương nheo hai mắt lại: "Nếu đã bị cuốn vào trong liền không thể tiếp tục đứng ngoài cuộc, đã sai một lần nhất định sẽ không để cho Nguyên Lăng cũng gặp nguy hiểm. "
***
Ngày mười hai tháng ba năm Kiến Bình thứ tám, điện thí công bố bảng vàng. Treo bảng vàng ở trước cửa Tuyên Đức, chư cống viên vây kín để xem.
Thương nhân dựa vào việc sao chép dinh báo để bán kiếm lời, ủy thác gã sai vặt sáng sớm chờ ở quán trà ven đường cách bảng vàng không xa, chỉ chờ bảng được treo lên liền sao chép tên thứ tự sắp xếp trên giấy vàng, sau đó chạy về in chữ.
Ngoài báo riêng dân gian này, Thông Tiến Ngân Đài Ty của quan phủ cũng đã xuất bản triều báo gửi đến các huyện.
...
"Phụ thân không cho ta ra ngoài ta lại càng không thoải mái, phu quân tương lai đương nhiên là ta muốn tự mình chọn!"
"Cô nương, bên kia nhiều người như vậy, chúng ta ở trên xe làm sao thấy rõ ràng a!"
"Đi, để cho xa phu lái xe lại gần một chút."
"Vâng."
Theo bảng vàng nhìn từ trái sang phải, vị trí thứ nhất viết ở trên cùng, hai ba người phân biệt ở vị trí trái phải, người xem bảng mừng rỡ nói: "Ai, Khương huynh ngươi nằm trong nhất giáp đứng thứ ba, tiến sĩ vị trí Thám Hoa lang thứ hai a! "
"Quả nhiên là đại nạn không chết tất có hậu phúc a."
"Chậc chậc chậc, ngươi nhìn người ta một chút, đi cửa sau chính là không giống, từ đại ngục của Hình bộ đi ra còn có thể trúng vị trí Thám Hoa!"
"Người ta chính là đích tôn của Văn Mục Công, phụ thân lại là Tam ti phó sứ bây giờ, còn có một Thân vương là biểu tỷ phu."
"Bằng không vụ án đã được định tử kia sao đột nhiên có thể nói lật liền lật."
"Chẳng lẽ ngươi nhìn nhà phú quý người ta nay lại trúng cử mà đỏ mắt đi, vạn nhất người ta thật sự có tài học thì làm sao đây."
"Sao có thể, ta và huynh ấy ở Quốc Tử Giám, chưa từng thấy hắn ôm sách học qua mấy lần, học nghề cũng không làm, lão sĩ cũng không thể làm gì được."
Người lẩm bẩm không dám nói trước mặt liền cúi đầu âm dương quái khí xì xào bàn tán.
"Đó là lúc các ngươi chưa từng nhìn thấy Lang quân nhà ta ban đêm dụng công, kết quả hạ xuống còn sức chua xót đây."
"Có thể xem như trúng cử rồi, lúc trước phạm vào sai lầm, lần này phụ thân có lẽ cũng nên tha thứ cho ta đi, về phủ thôi."
"Họ... Lang quân ngài không tức giận sao? "
"Bọn họ chẳng qua là đố kỵ việc tên ta được đề bảng vàng mà thôi, có cái gì mà tức giận."
***
"Nhất giáp tiến sĩ cùng việc đứng thứ nhất rất đáng mừng, đáng mừng a." Lương Văn Bác nhìn thẳng về phía cột đầu tiên của bảng vàng, quả nhiên liền cười hướng Hàn Đồng nói vui.
"Lương huynh giải thí, tỉnh thí, điện thí, luôn giữ vị trí đứng đầu. Trạng nguyên lang danh xứng với thực, hẳn là ta hướng Lương huynh nói vui mới đúng."
"Chúng ta đều ở trên bảng vàng, cùng vui, cùng vui."
Một gã sai vặt chen vào bên tai đám người nghe gì đó, chợt lại chen ra, chạy đến bên cạnh một chiếc xe ngựa, hơi khom người chỉ vào hai sĩ tử trong đám người: "Cô nương, hai vị kia chính là hai vị đứng đầu trên khoa bảng vàng, Thám Hoa lang là nhị lang của Khương gia tướng công, tiểu nhân còn nghe được Trạng nguyên đứng đầu trong đó, trong lần cống cử này liên tiếp đều đứng vị trí đầu tiên. "
"Tam nguyên..." Huyện chủ Nguyên Lăng mở to hai mắt: "Nghe phụ thân nói, triều ta trong triều liên trục trúng Tam nguyên trăm năm qua chỉ có một người, là được Thái Tổ hoàng đế ca ngợi là tài năng trăm năm khó xuất hiện. "
Thị nữ theo tìm ra, hỏi Tư Nhi: "Người nào là Trạng nguyên lang đứng thứ nhất? Bảng nhãn vị trí thứ hai kia là ai? "
"Bên tay trái là bảng nhãn, bên tay phải mới là Trạng nguyên."
"Tài học tất nhiên không thể so sánh, hơn nữa cô nương, Trạng Nguyên lang cũng so với bảng nhãn lớn lên đẹp mắt hơn một chút."
Huyện chủ Nguyên Lăng theo một cái nhìn lại, hai quân tử khiêm tốn không biết đang thảo luận cái gì, lúc thì ngươi khom người, lúc thì hắn khom lưng: "Phu tử dạy ta bài tập ta luôn không hảo hảo học tập, hắn có thể sẽ ghét bỏ ta hay không..."
"Hắn ta dám? Cô nương là độc nữ của Thành vương phủ, thiên hạ này tất nhiên chỉ có tài tử tài giỏi nhất mới xứng đôi. "
Tư Nhi bên ngoài xe nghe thấy tiếng đàm luận, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, muốn bắt người về Vương phủ sao? "
Huyện chủ Nguyên Lăng chợt gật đầu, buông rèm xe xuống, xe ngựa chậm rãi rời đi về phía tây: "Nhớ xuống tay nhẹ một chút, đừng làm người ta bị thương. "
"Vâng, tiểu nhân làm việc ngài yên tâm, không biết cô nương nhìn trúng người nào?" Tư Nhi hỏi, phía sau còn có hai tên cường tráng, trong đó một người trong tay còn cầm một sợi dây thừng cực thô.
...
Bên kia cũng có một chiếc xe ngựa rộng rãi, trong xe có hai người dựa vào, trong đó có một thiếu niên mặc cổ tròn màu đỏ nằm thẳng trên đùi nữ tử. Trong tay còn bưng một đĩa vải thiều tươi mới, mặt nữ tử hơi hồng, bên ngoài áo lông màu lam nhạt còn khoác một chiếc áo lông dày, dưới sự dịu dàng lại không mất đi vẻ phú quý, mà thiếu niên thanh tú lại giống như vẻ ngây thơ chưa thoát.
"Dưới bảng vàng bắt rể, đẹp không?" Nàng gạt một quả vải thiều ra, sau đó đưa đến môi nữ tử.
"Tài tử tụ tập, đương nhiên đẹp."
Còn không đợi người ăn vào trong miệng, nàng liền thu tay lại, một tay nhét vào trong miệng mình, nhai một lần liền thì thào thì thầm: "Tỷ tỷ đi xem những tài tử kia đi, cũng đừng nhớ đến vải thiều của ta, cho dù là nhớ thương cũng không cho. "
Tiêu Ấu Thanh cúi đầu nhìn người trong ngực, lấy tay che miệng, cười khẽ nói: "Có muốn thiếp thêm chút dấm cho Lục lang không? "
"Tỷ tỷ ~" Nàng liền đem vải thiều buông xuống, từ trong ngực nữ tử chống người lên.
Đối diện thẳng tắp, dấu hôn giấu trong cổ tròn cũng lộ ra.
Tiêu Ấu Thanh ngây người nhìn, chợt phủ lên bàn tay mảnh khảnh, vuốt mặt nàng, ôn nhu nói: "Được rồi, thiếp chỉ là trêu Lục lang, thiếp chỉ là nhìn tình hình có thể phát triển như dự định hay không. "
Nàng liền tiếp tục nằm nghiêng trở lại: "Đương nhiên, nếu Thành Vương thật sự yêu thương nữ nhi của mình. "
...
Cách bảng vàng không xa, có rất nhiều quan viên mặc thường phục tự mình đến âm thầm quan sát trong đám người, cũng có người sai khiến nô bộc tới, cân nhắc lựa chọn con rể mình thích.
Bỗng nhiên trong đám người vọt vào mấy tên cường tráng, bắt lấy Hàn Đồng đang được vây quanh chúc mừng, lại dùng dây thừng trói lại, khiêng lên liền đi về phía Tây thành.
"Đây là nhà nào? Lại còn trực tiếp trói đi?"
"Dám ở dưới chân hoàng thành mà làm như vậy, đại khái chỉ có tướng công cùng tông thất đi."