Author: Lục Lạc Nhi
Ngày Lạc Nhi rời Thiên giới, Bạch Hổ, Thanh Long không thể đến tiễn chân, nàng bật cười khi nhận được tin tức, vội vàng đến nơi cả hai bị phạt. Nhìn hai người bọn họ đứng tấn giữa trời nắng, trên đầu đội một cái chuông nặng ngàn cân, mồ hôi cứ thế tuôn xuống không ngừng nghỉ. Lạc Nhi không bước đến gần chỉ lặng lẽ xoay người hành lễ với hai vị Thượng thần sau lưng: “Tiểu tiên biết bản thân mình không có tư cách cầu xin, nhưng nguyên nhân cuối cùng vẫn là vì tiểu nữ. Xin hai vị giơ cao đánh khẽ, mà tha thứ cho hai huynh ấy lần này.”
Hai vị Thượng thần nhìn nhau, mỉm cười gật đầu với nàng: “Nếu Thượng tiên Chu Tước đã cầu xin như vậy, chúng ta cũng không hẹp hòi tính toán với hai tiểu tử ấy nữa.” Nói rồi phất tay cất đi chuông sắt, gỡ bỏ cấm chế bất động trên người Thanh Long, Bạch Hổ. Lạc Nhi đa tạ lần nữa, sau đó rời đi ngay, việc nàng có thể làm cho họ, chỉ có nhiêu đây mà thôi. Dám náo loạn Nhân Thiện cung vì chuyện của nàng, chọc giận sư phụ rồi bị phạt. Bằng hữu đối xử với nhau, chỉ tốt đến thế thôi là cùng. Lạc Nhi nhanh chân trở lại Thiên môn, tất cả mọi người đã sẵn sàng, chỉ còn chờ mỗi mình nàng mà thôi.
Hàn Nguyệt nhìn thấy nàng, đã vội dang rộng vòng tay, Lạc Nhi thuận thế sà vào lòng sư tỷ. Đến lúc này thì Hàn Nguyệt không còn kiềm được nữa, lời dặn dò như vỡ ra trong cảm xúc: “Nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt, nếu có chuyện gì không ưng ý, cứ lập tức trở về Thiên giới. Mọi chuyện đã có ta làm chủ thay muội!” Nàng gật đầu đồng ý, rồi xoay người rời khỏi Hàn Nguyệt: “Tỷ xem, người chuẩn bị nhiều thứ cho muội như vậy. Người không biết còn tưởng tỷ muốn chuyển cả Tuế Vân cung đến Âm Tư Môn đấy chứ!” Hàn Nguyệt bật cười trước giọng điệu của nàng, quả thật đội ngũ của Lạc Nhi có phần còn đông đúc và phô trương hơn, so với đoàn người mà Thiên đế chuẩn bị cho Tần Y.
Huyền Vũ bước đến bên cạnh Lạc Nhi, hắn chậm rãi nắm lấy bàn tay của nàng, nhấc bổng nàng lên kiệu. Lúc tay nàng chạm phải tay hắn, một chiếc túi màu lam được đặt vào, hắn thoáng sửng sốt nhìn nàng. Nhưng Lạc Nhi đã vén rèm kiệu mà bước vào trong, hắn mở túi ra, bên trong có một chiếc gương vàng, và mảnh ngọc bội hình phượng hoàng. Nàng trả lại cho hắn những thứ hắn đã tặng nàng, một vật là ngọc bội tùy thân, một vật là thứ hắn muốn dùng để chịu thiên kiếp giúp nàng. Huyền Vũ muốn đuổi theo hỏi nàng tại sao, nhưng Bạch Hổ, Thanh Long đã chạy đến. Bạch Hổ đặt tay lên vai, lắc đầu ngăn hắn lại, còn Thanh Long thì lại hét lớn: “Nha đầu ngốc nghếch! Đến đó rồi không được lười biếng nữa đâu đấy!” Người trong kiệu nghe được lời họ nói, rèm cửa sổ được nhấc lên, bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy thay lời tạm biệt.
Lạc Nhi ngồi trong kiệu, nàng không dám nhìn ra bên ngoài, sợ rằng mình sẽ không tự chủ được mà nhảy xuống. Không chỉ có bọn họ không muốn nàng đi, mà cả nàng cũng không nỡ rời xa bọn họ. Nhưng còn cách nào khác để giữ cho họ và cả bản thân nàng an toàn đây, chỉ có thể đưa Tần Y rời khỏi Thiên giới mới là thượng sách. Chiếc kiệu lớn được chia làm hai nửa, cả hai phía đều có mành trúc chắn ngang. Bên kia chiếc kiệu, người đang ngồi đối diện nàng, không ai khác chính là Tần Y. Từ lúc lên kiệu đến giờ, tâm trí của nàng chỉ mãi để ý đến những người khác, không hề chú ý đến nàng ta.
Tâm tình của Tần Y có chút không vui, mạnh tay gấp chiếc quạt lại tạo ra tiếng động hơi lớn khiến Lạc Nhi giật mình. Chết tiệt, sao nàng lại quên mất nhân vật chủ chốt đang ở ngay bên cạnh nàng kia chứ. Lão già Thiên đế đáng ghét, không thể sắp xếp riêng cho nàng một chiếc kiệu ư? Thiên tộc từ lúc nào lại lên chính sách tiết kiệm thế này? Trong lúc Lạc Nhi đang sắp xếp từ ngữ trong đầu, muốn nói chuyện với đại boss trong truyền thuyết nàng phải cẩn thận mới được. Nhưng người kia đã không còn đủ kiên nhẫn, vươn tay nâng chiếc mành của mình lên rồi vượt qua. Lúc này chỉ còn bức mành của nàng là vật duy nhất ngăn cách hai người bọn họ, Lạc Nhi lùi lại theo bản năng.
Tần Y nhìn thấy như vậy, nàng ta khẽ cau mày lại, tại sao Lạc Nhi lại sợ nàng đến thế? Hay là do Hàn Nguyệt đã nói gì không hay về nàng? Trong đôi mắt lóe lên một tia nguy hiểm, nhưng động tác của Tần Y đã chậm lại. Nàng ngồi trước bức mành, kiên nhẫn nói: “Tên ta là Tần Y, lần đầu tiên được gặp mặt. Xin chào muội, Lạc Nhi!” Dường như người ở sau bức mành đã kịp định thần lại, cái đầu nhỏ khẽ cúi xuống: “Muội cũng xin chào tỷ!” Lời nói vừa dứt, bàn tay như ngọc luồn qua mành trúc, từ từ nâng chiếc mành lên cao.
Y phục màu trắng tinh khiết, mềm mại quấn quanh vòng eo mảnh mai, cổ cao trắng ngần, chiếc cằm tinh xảo nhỏ nhắn. Cuối cùng thì Lạc Nhi cũng đã chủ động gặp Tần Y, nàng ta mỉm cười hài lòng, phản ứng của Lạc Nhi không phải quá tệ. Tính tình của nàng trước đây cũng rất nhút nhát, lúc quen biết Tần Y thì cứ như chiếc đuôi nhỏ, suốt ngày chạy theo sau. “Khi muội vừa trải qua Thiên kiếp, ta có đến thăm muội. Nhưng đều không gặp được, muội đừng trách ta nhé.” Lạc Nhi lắc đầu, giọng điệu có phần yếu ớt: “Không đâu, là do Lạc Nhi không tiếp đón chu đáo, đã khiến tỷ nhọc lòng rồi.” Tần Y thuận thế cầm lấy tay của nàng, thỏa mãn chiếm luôn vị trí bên cạnh nàng: “Muội không cần phải như vậy, lúc đó sức khỏe của bản thân là quan trọng nhất mà.”
Tần Y cảm nhận rõ ràng cơ thể của Lạc Nhi đang run rẩy, bàn tay muốn rút ra nhưng càng bị nàng nắm chặt hơn. Đôi mắt trong suốt sửng sốt nhìn nàng: “Tần Y tỷ tỷ, thế này không hợp...” Lời nàng còn chưa dứt, thì Tần Y đã cúi đầu xuống, trong nháy mắt khuôn mặt của nàng chỉ còn cách Tần Y một khoảng rất ngắn. Lạc Nhi ngẩn người, cảm giác này sao lại quen thuộc như vậy, bất chợt một mùi hương quyến rũ bay đến, là hương hoa mai. “Muội nói gì cơ, tỷ nghe không rõ?” Lạc Nhi quên mất bản thân mình đang muốn nói gì, hơi thở của Tần Y như bao phủ lấy nàng, đến cả một chỗ trốn nàng cũng không có.
Làn da bắt đầu ửng đỏ như bị bỏng, Lạc Nhi chỉ còn biết cúi đầu không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của Tần Y nữa. Cảm giác này thật sự rất thân thuộc, giống hệt như giấc mộng của nàng mấy hôm trước. Lạc Nhi muốn tát mình vài cái, tại sao cơ thể lại có phản ứng như thế với Tần Y kia chứ. Chẳng lẽ nàng là kẻ cầm thú, nam nữ không phân biệt, cứ thế ăn sạch sao? Câu hỏi này đáng lý nàng phải hỏi người đang nắm tay nàng mới đúng. Không biết từ lúc nào, bàn tay ấy đã chuyển dần ra sau lưng, trong chớp mắt nàng đã nằm gọn trong lòng của Tần Y. Nàng phải thừa nhận rằng Tần Y rất mạnh, chỉ cần dùng một chút sức đã khiến nàng không thể phản kháng.
Tần Y nhìn từng phần da trắng mịn chuyển sang màu đỏ bắt mắt, tâm tình khó chịu ban nãy đã hoàn toàn biến mất. Lạc Nhi không hề biết bộ dạng lúc này của mình cực kỳ đáng yêu, càng đáng yêu càng xinh đẹp, đủ khiến cho bất kỳ ai rung động. Lạc Nhi nghiêng người một chút thoát khỏi vòng tay của Tần Y, nàng chuyển sang ngồi đối diện nàng ta, nhường lại vị trí lúc nãy của mình cho Tần Y. Tần Y thích thú nhìn bộ dạng dè dặt của nàng lúc này, đầu ngón tay còn vương lại hơi ấm khiến Tần Y luyến tiếc: “Lạc Nhi!” Nàng gọi, Lạc Nhi ngẩng đầu lên nhìn nàng, khi ấy mọi biểu hiện ngượng ngùng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bộ mặt cung kính.
“Có phải muội rất sợ tỷ đúng không?” Tần Y hỏi nàng, Lạc Nhi im lặng một lát, vì sao Tần Y lại hỏi nàng như vậy? Nhưng đối diện với đôi mắt kia, nàng không thể cũng không muốn nói dối, “Phải, nhưng cũng không phải!” Tần Y thích thú mỉm cười: “Ồ! Vậy ý muội là như thế nào?” Lạc Nhi bình thản trả lời Tần Y: “Là không cảm thấy thân thuộc!” Lời nói của nàng khiến Tần Y đau lòng, Tần Y đã quên mất hiện giờ Lạc Nhi không có ký ức của kiếp trước. Làm sao có thể không đề phòng, cẩn thận, dè dặt với Tần Y được? Đổi lại Tần Y là nàng, Tần Y cũng sẽ hành xử như vậy. Nhưng Tần Y cũng nhanh chóng mỉm cười: “Không sao! Rồi muội sẽ sớm trở nên quen thuộc với ta mà thôi.”
Đúng như vậy, Lục Lạc Nhi nhất định sẽ trở nên quen thuộc với Tần Y đến nỗi một bước cũng không rời, gắn liền như hình với bóng, là người thân duy nhất của Tần Y. Nhắc đến việc gắn liền như hình với bóng, người mà Lạc Nhi yêu kiếp trước lại là Huyền Vũ, ngay cả pháp khí của Lạc Nhi cũng do hắn một tay làm. Bỗng nhiên một sự khó chịu dâng lên nơi đáy lòng của Tần Y, là nàng đang ghen tị, chiếc quạt lại phe phẩy trong vô thức: “Ta nghe nói, pháp khí của muội có tên là Cửu Nguyệt Hoàn! Có thể cho ta xem một chút được không?”
Lạc Nhi phải khâm phục Tần Y, tốc độ thay đổi chủ đề nói chuyện cũng quá nhanh mà. Nàng gật đầu đồng ý, không biết tại sao Tần Y lại có hứng thú với pháp khí của nàng cơ chứ. Lạc Nhi chỉnh lại tư thế ngồi, niệm chú, Cửu Nguyệt Hoàn nhanh chóng xuất hiện, nàng cẩn thận đặt chiếc đàn lên chân mình. Sau đó mới ngẩng đầu lên: “Đây là pháp khí của muội!” Tần Y vươn tay ra phía trước, chạm nhẹ vào thân đàn, một tia phức tạp lóe lên trong ánh mắt: “Được làm rất tinh xảo, chứng tỏ người làm phải mất rất nhiều tâm tư. Là một món pháp khí lợi hại!”
Không biết Lạc Nhi có nghe nhầm hay không, hình như trong lời nói của Tần Y có chứa sự tức giận. Nàng lắc lắc đầu xua đi suy nghĩ không bình thường ấy, là nàng đã quá nhạy cảm rồi. Bỗng nhiên Tần Y nảy ra một chủ ý, Tần Y vui vẻ gấp chiếc quạt lại bỏ sang một bên: “Lạc Nhi! Ta dạy muội đánh đàn nhé!” Lạc Nhi sửng sốt: “Hả?” Không đợi nàng kịp định thần, Tần Y đã chuyển vị trí ra sau lưng của nàng, bàn tay của Tần Y phủ lên ngón tay của Lạc Nhi.
Cứ như thế thời gian đến Âm Tư Môn không hề vô vị, ít nhất là đối với Tần Y. Còn đối với nàng lại mệt mỏi đến mức muốn quẳng hết cho xong, Lạc Nhi nhìn mười đầu ngón tay đau nhức của mình, thật sự muốn bật khóc. Hiện nay xu thế giả vờ nhu thuận không phải rất được ưa chuộng hay sao, người ta giả vờ yếu đuối thì được nâng niu, còn nàng giả vờ đáng thương thì bị bắt luyện đàn. Nàng thật sự không có ý định chăm chỉ tu luyện như vậy đâu, nàng vốn dĩ là heo lười cơ mà!