Nữ Thứ Phụ

Chương 54: U mê quên lối về (4)




Author: Lục Lạc Nhi

Thời khắc chiếc bánh hoa mai chạm vào đầu lưỡi, Lạc Nhi nghe được âm mật của Doãn Minh truyền đến: “Huyền Vũ đã đến rồi!’’ Lạc Nhi im lặng nhai chiếc bánh thật cẩn thận, nhưng đôi mắt của nàng nhìn hắn lại ánh lên tia khác thường. “Muốn đưa muội trở về ư?’’ Lạc Nhi hỏi hắn, miệng vẫn nhai chiếc bánh hoa mai cẩn thận, không quên bồi một câu: “Là hồng mai!’’

Kết giới của Doãn Minh tạo ra đã bị Tần Lục phá vỡ, cùng lúc này nàng cảm nhận được khí tức của những người xa lạ. “Huyền Vũ đã đến.’’ Nàng thì thầm, con ngươi đen tuyền co rút dữ dội, Cửu Nguyệt Hoàn chuyển âm một cách khó chịu, Mai khúc vốn dịu dàng lại trở nên sắc bén. Chẳng mấy chốc Doãn Minh đã bị sức mạnh phát ra từ Cửu Nguyệt Hoàn đẩy lùi. Đến khi hắn kịp nhận ra thì tình hình đã thay đổi, Lạc Nhi vốn đứng sau lưng hắn, nay đã chắn trước mặt Tần Lục, hắn sửng sốt gọi tên nàng: “Lạc Nhi!’’. 

Mai khúc vốn ngân lên để khống chế ma thân, nay đã hoàn toàn khác lạ, những âm thanh này hắn chưa từng nghe nàng dùng đến. Một màn chắn trong suốt được Lạc Nhi dựng lên xung quanh, ngăn cách ba người bọn họ. Doãn Minh cau mày vì áp lực Lạc Nhi đẩy về phía hắn, bốn mươi tám đạo huyền quang đang công kích hắn không ngừng. Không có thời gian để hỏi nàng lý do, hắn chỉ có thể khởi động trận pháp, không ngừng truyền linh lực vào chiếc quạt chống đỡ phép thuật Lạc Nhi ném vào hắn.

Tần Lục chịu ảnh hưởng của Mai khúc, cũng nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo. Sau giây phút mơ hồ nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn đã hiểu ra tất cả, pháp khí trong tay run lên bần bật: “Là ta đã tấn công Thất ca trước sao?’’ Lạc Nhi đang bận rộn ngăn cản Doãn Minh tiến lại gần Tần Lục, nghe thấy tiếng hắn hỏi, nàng biết hắn đã tỉnh: “Tần Lục, hạt “Đố kỵ’’.’’

Doãn Minh đã nhận ra điều bất thường của Tần Lục từ lần đầu tiên gặp hắn ở Ma giới. Nhưng điều bất thường đó là gì thì Doãn Minh cũng không thể chắc chắn. Cho đến khi hắn bắt đầu để mắt đến thái độ kỳ lạ của Lộng Ngọc, cánh tay phải đắc lực của Tần Lục. Việc Lạc Nhi đã tìm thấy Uyển Chi hắn cũng biết, nhưng khi nhắc đến chuyện Lộng Ngọc cũng ở bên cạnh Uyển Chi trong thế giới đó thì hắn lại không ngừng đặt ra nghi vấn.

Đến cuối cùng, khi Doãn Minh bắt đầu để mắt đến hành tung của Lộng Ngọc thì phát hiện ra một vấn đề. Chủ nhân của Lộng Ngọc không chỉ có một, ngoài Tần Lục ra hắn vẫn đang liên lạc với ai đó, và nhận mệnh lệnh trực tiếp của kẻ ấy. Mỗi lần Doãn Minh đến thăm nàng, người cố tình để mắt đến họ chính là Lộng Ngọc. Tần Lục đang nắm giữ phong ấn ký ức của Lạc Nhi, nên sẽ không quá chú ý đến những điều nhỏ nhặt này. Nhưng tại sao Lộng Ngọc lại phải giám sát các nàng, kẻ kia muốn có được gì từ Lạc Nhi?

Trước đây Tần Lục vẫn rất tỉnh táo, tại sao lại làm ra những hành động điên rồ ấy? Không thể chỉ vì yêu mà giành lấy cho bằng được, sự điên cuồng khó giải thích này rất giống với biểu hiện của người mang hạt “Đố kỵ’’ trong lòng. Tất cả những chuyện kỳ quái trên gộp lại đáp án chỉ có một, người đứng sau Lộng Ngọc, hạ lệnh cho hắn gieo hạt “Đố kỵ’’ vào lòng Tần Lục.

Nghi vấn của Doãn Minh chỉ có thể trông cậy vào Lạc Nhi để chứng thực. Doãn Minh cẩn thận nới lỏng sợi dây phong ấn giữa nàng và Tần Lục, để nàng có thể dễ dàng kích động hắn. Chỉ cần là Lạc Nhi thì chắc chắn có thể khiến hạt “Đố kỵ’’ trong lòng Tần Lục phát tác, và Doãn Minh đã không nhầm. Thời khắc Tần Lục nói: “Muốn lấy lại ký ức cũng được, giết ta đi Lạc Nhi.’’ Doãn Minh đã nhìn thấy hạt “Đố kỵ’’ đang đâm chồi nảy nở trong lòng Tần Lục.

Tần Lục hoang mang nhìn nàng, hắn đã làm gì với nàng thế này, phong ấn nàng sao? Tại sao hắn lại có thể làm như thế với nàng kia chứ, còn cả việc bắt tay với Lộng Ngọc đưa nàng đến Ma giới, là thật ư? Không phải, những điều này hắn hoàn toàn không muốn. Đêm trăng ấy hắn đã thực sự buông tay nàng rồi, sau đó, sau đó thì sao? Hắn lại phản bội lời hắn đã hứa với nàng, gây ra những chuyện đến cả bản thân hắn cũng khó có thể tha thứ được.

Lần này đến lượt Tần Lục đau đớn, hắn ôm lấy đầu mình, gào lên những tiếng thảm thiết, cứ như con thú hoang đang bị thương. Nóng, nóng quá, có lửa đang thiêu đốt xung quanh hắn, khiến hắn hoàn toàn chìm ngập trong sự đau đớn. Âm thanh ma mị kia vẫn không ngừng đeo bám hắn: “Ngươi chỉ cần giữ nàng bên cạnh, không cần suy nghĩ điều gì cả. Chẳng phải rất vui vẻ sao? Vì sao lại phải phá vỡ mối liên kết giữa ta và ngươi. Ta chính là ước nguyện, là khát vọng sâu kín nhất, ngươi là ta, ta là ngươi. Ngươi không thể xóa bỏ được ta đâu! Ha ha ha.’’

“Doãn Minh, dừng lại đi!’’ Lạc Nhi khổ sở khẩn cầu Doãn Minh, khi hắn đã vượt qua bốn mươi tám đạo huyền quang của nàng. Chiếc quạt trong tay Doãn Minh vươn cao, chém thẳng một nhát lên kết giới trong suốt của nàng. “Bong!’’ Phép thuật của Doãn Minh giáng lên kết giới như va phải chiếc chuông đồng rắn chắc. Doãn Minh không thể hiểu được nhìn Lạc Nhi, cách nhau một màn kết giới, hắn vẫn có thể nghe được nàng: “Huynh không thể lấy mầm “Đố kỵ’’ ra khỏi Tần Lục bây giờ được. Nó đã ra lệnh giết chết huynh. Bây giờ Mai khúc đã khiến huynh ấy tạm thời tỉnh táo, nếu huynh còn lại gần Tần Lục. Ngay cả huynh ấy cũng sẽ bị nó giày vò đến chết, lùi lại đi Thất ca!’’

Doãn Minh sửng sốt, hắn vội vã lùi ra xa, hắn chỉ có thể nhìn thấy hạt mầm đã nảy nở, lại không thể nhìn thấy nó đã nói gì. Vậy mà Lạc Nhi lại có thể nghe thấy, chứng tỏ một điều rằng Lạc Nhi còn hiểu rõ tình trạng của Tần Lục hơn hắn rất nhiều. Không còn sự uy hiếp từ Doãn Minh, Lạc Nhi xoay người lại, ôm lấy Tần Lục đang ngã quỵ trên đất vào lòng: “Ngoan nào, không phải muội đang ở đây sao? Lạc Nhi vẫn luôn ở bên huynh kia mà!’’

Lạc Nhi phẩy tay về phía Cửu Nguyệt Hoàn, khiến chiếc chuông bạc treo nơi dây kết vang lên từng tiếng đứt quãng. Âm thanh kỳ diệu vang lên, khúc nhạc chữa lành của nàng học từ Tần Lục, cũng chính là bí tịch hắn liều cả mạng mình để mang về cho nàng. Nàng ra lệnh cho Cửu Nguyệt Hoàn vừa duy trì lá chắn, vừa tiếp tục xoa dịu mầm “Đố kỵ’’ của Tần Lục. Lạc Nhi không có ký ức, không có quá khứ, không có nhiều thứ tình cảm để suy nghĩ nhiều. Nhưng nàng biết, thứ tình cảm người trong mộng giành cho nàng rất sâu đậm, cả tình yêu phụ mẫu dành cho nàng cũng thế, còn cả… Người đang đau đớn trong vòng tay của nàng lúc này.

Lạc Nhi nhắm mắt lại, ngân giai điệu ấy bằng cả trái tim mình, qua những gì nàng nhìn thấy trong mơ, con người đó không phải rất đáng thương sao. Bản thân một người mất đi hết tất cả, chỉ còn một mong muốn là trả thù kẻ đã ám hại phụ mẫu, mà săn đuổi tất cả những kẻ có liên quan. Để rồi ngoài ý muốn của hắn, lại gặp phải nàng giữa nơi cạm bẫy giăng đầy ấy, nói hắn là khắc tinh của nàng, có lẽ nên nói nàng là khắc tinh của hắn. 

Tình cảm của hắn dành cho nàng, không thua kém gì người trong mộng, nhưng lại mang theo nổi tuyệt vọng nàng không thể giải thích. Là thích nhiều đến đâu, mới có thể hạnh phúc đứng nhìn nàng yêu người khác, để rồi lặng lẽ chúc phúc cho nàng. Chìm đắm trong cơn mê tưởng chừng không có lối thoát, nàng lại cảm thấy giờ phút này nàng rất tỉnh táo. “Tần Lục, mau mở mắt nhìn muội.’’ Lạc Nhi rất sợ hắn sẽ biến mất, trong thế giới mơ hồ giữa quá khứ mộng ảo và hiện thực hoài nghi, hắn lại là thứ rõ ràng nhất đối với nàng.

Giống như người đi biển, luôn luôn nhìn ngọn hải đăng để vượt qua sóng dữ cập bờ. Nàng bây giờ cũng vậy, chỉ có thể nhìn vào hắn mà bước tiếp, mặc kệ hắn chính là người nắm giữ ký ức của nàng. Nhưng nàng không thể hận, lại cảm thấy hắn rất đáng thương, đáng thương đến mức phải dùng cách này để níu giữ nàng ở cạnh. Để rồi khi phát hiện của Doãn Minh về hạt “Đố kỵ’’, nàng lại tức giận về hắn, một nam nhân sao có thể dễ dàng gục ngã đến vậy, những điều xung quanh hắn không hề quan trọng hay sao? Hạt “Đố kỵ’’ chỉ có thể được gieo vào lòng khi người ta đang giữa cơn yếu đuối nhất. Mà điểm yếu của hắn, tính đến giờ phút này chỉ có thể là nàng mà thôi. 

Khi những suy nghĩ ấy cứ mãi xoay vòng trong đầu nàng, thì đôi mắt của Tần Lục đã mở ra từ lúc nào. Đầu hắn áp sát vào ngực nàng, mọi thứ tĩnh lặng đến mức hắn có thể nghe được tiếng đập nơi trái tim Lạc Nhi. Lắng nghe những cảm xúc thay đổi trong lòng nàng, hắm mỉm cười tự giễu: “Nàng thấy ta đáng thương!’’ Lạc Nhi giật mình vì câu nói hắn, vội vàng buông hắn ra, không nối tiếp câu nói của hắn mà giúp hắn ngồi dậy: “Hạt “Đố kỵ’’ rất khó phát hiện, sự sinh trưởng của nó cũng cực kỳ chậm. Đến khi phát hiện ra thì nó đã cắm rễ rất sâu rồi, vô cùng khó lấy ra, đồ chơi hiếm có như vậy, là ai đang đùa huynh đây?’’

Tần Lục nghe nàng trêu chọc, nụ cười tự giễu trở nên tự nhiên hơn, hắn phì cười thật sự: “Ngoài Mạch Ân ra, ta không nghĩ ra được người thứ hai.’’ Đây mới là một Lạc Nhi mà hắn yêu mến, không phải con người dịu dàng trong ảo tưởng kia. Thì ra bấy lâu nay dù bị hạt “Đố kỵ’’ khống chế, hắn vẫn không thể nhìn thấy nàng buồn bã. Nếu không đã không dễ dàng thả nàng đến gặp Doãn Minh, khiến hắn giờ phút này mất đi cơ hội ở cạnh nàng mãi mãi. Tần Lục thở dài một tiếng, tự cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, nếu cứ mãi chìm đắm trong cơn mê về nàng như thế. Đến khi nào hắn mới có thể thoát ra khỏi những ám ảnh về nàng cơ chứ?

Tần Lục lắc đầu rủ bỏ những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu mình, khi hắn mở mắt ra lần nữa, là một mảnh thanh bình đến kỳ lạ. Đến lúc rồi, cần phải giải thoát ra nàng và hắn: “Mẫn Lạc Nhi! Nhân danh chủ nhân của phong ấn, ta giải thoát nàng khỏi ràng buộc vào ký ức. Ta không còn là bầu trời, là ngọn gió, là trái tim của nàng nữa, những gì ta giấu đi khỏi nàng sẽ hoàn toàn trả cho nàng.’’ Tần Lục vươn người dậy, đặt lên mu bàn tay của nàng một nụ hôn. Trước khi Lạc Nhi kịp nhận ra, thì từ nụ hôn của hắn, có một luồng linh lực lan tỏa khắp cơ thể nàng.

“Rắc!’’ Nguồn sức mạnh ấy cuốn chặt lấy nàng và Tần Lục, buộc chặt trái tim nàng và hắn lần cuối cùng. Để rồi phản ngược lại nhau, bẻ gẫy liên kết từ hai phía, đoản đao Tần Lục luôn cất trong người vỡ vụn, hóa thành tro tàn. Ký ức cứ như cơn lốc ập đến với nàng, càn quét qua những mảnh vụn nàng đang chắp vá trong đầu, biến nó thành những bức tranh hoàn chỉnh. Lạc Nhi có chút choáng váng, cùng một lúc nàng phải tiếp nhận quá nhiều thông tin như vậy. 

Cùng lúc ký ức trở lại với nàng thì bên ngoài kết giới có một sự rung động dữ dội, Lạc Nhi giật mình: “Huyền Vũ!’’ Tần Lục nghe rất rõ lời nàng nói, hắn cũng ngoảnh mặt nhìn lại. Bên cạnh Doãn Minh xuất hiện một nhóm người, là Huyền Vũ, Hàn Nguyệt, Thanh Long và Bạch Hổ. Lạc Nhi đứng vụt dậy, phất tay hạ màn kết giới xung quanh nàng, đôi chân không tự chủ được vội lao về phía trước. Chờ đón nàng là vòng tay ấm áp quen thuộc, Huyền Vũ ôm nàng trong lòng, không lời nào có thể tả hết cảm xúc lúc này của hắn.

Biểu hiện của nàng lúc này vượt ngoài mong đợi của Huyền Vũ, hắn tưởng nàng sẽ không nhận ra hắn. Những tưởng nàng sẽ đối mặt với hắn như kẻ thù, vì hắn biết ký ức của nàng đã mất, những gì từng có giữa hắn và nàng đều không còn. “Huyền Vũ! Muội đã nhớ ra rồi. Người muội luôn nhìn thấy trong giấc mộng chính là huynh.’’ Lời nói của nàng khiến cơ thể hắn rung lên, nàng nói nàng nhớ ra, vậy thì Tần Lục, hắn đã chết rồi sao. Đến lúc này Huyền Vũ mới biết, hóa ra hắn không hề muốn Tần Lục chết, từ đầu đến cuối chưa từng muốn.

Hàn Nguyệt đứng bên cạnh đưa mắt nhìn Thanh Long, nhận ra cả Thanh Long cũng không biết vì sao Lạc Nhi lại đột ngột nhớ ra, Hàn Nguyệt liền ném một ánh mắt khinh bỉ cho hắn. Sau khi xác định Lạc Nhi vẫn an toàn, lúc này nàng mới chú ý đến bóng người cô độc phía xa, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm, dải lụa trong tay phất phơ. Hàn Nguyệt thoát ra khỏi sự khống chế của Thanh Long, lao người về phía hắn, đáy mắt như có lửa. Doãn Minh nhận ra ý định của Hàn Nguyệt, vội vàng di chuyển thân mình đến chắn trước mặt Tần Lục. 

Khúc nhạc được Cửu Nguyệt Hoàn vang lên không dứt mới có thể phần nào khiến Tần Lục thanh tỉnh và giảm bớt đau đớn. Lúc này cả Tần Lục và mầm “Đố kỵ’’ đều đang tranh đấu lẫn nhau, cơ thể của hắn rất yếu chắc chắn không thể chịu được sự tấn công của Hàn Nguyệt. Chiếc quạt xoay tròn trong tay Doãn Minh, quấn lấy đầu dải lụa Hàn Nguyệt đánh đến: “Đế Cơ, xin người hãy bình tĩnh. Mọi việc không như người đã nghĩ đâu.’’

Hàn Nguyệt vẫn không có ý định buông tha cho Tần Lục, đôi mắt se sắt: “Doãn Minh thần quân, ngươi không nên vì tình riêng mà bao che kẻ phạm tội. Mau tránh ra cho ta!’’

Doãn Minh nhìn về phía Thanh Long và Bạch Hổ cũng đang lao đến, đẩy ngược pháp khí về phía Hàn Nguyệt, khiến nàng lùi lại vài bước: “Không phải lúc này Đế Cơ cũng đang vì tình riêng hay sao?’’ Hàn Nguyệt nghe được lời Doãn Minh nói thì lửa giận trong lòng như bùng phát: “Có thể so sánh với nhau được sao? Từ ban đầu ta đã biết không nên trông cậy gì vào ngươi mới phải.’’ Dải lụa trong tay Hàn Nguyệt lại một lần nửa được tung ra, nhưng không cần đợi Doãn Minh ra tay, Thanh Long đã nhanh chóng kéo Hàn Nguyệt lại.

Bạch Hổ ngăn cản đường di chuyển của dải lụa, thu hồi nó trở về, đường tấn công bị ngăn cản, Hàn Nguyệt tức giận quát: “Hai người cùng một phe với hắn sao? Đừng quên chính Tần Lục đã gây ra những chuyện này.’’ Thanh Long bồn chồn, thầm nghĩ cách khiến nàng nguôi giận, nhưng lời nói của hắn liệu nàng có chịu nghe không. May thay Lạc Nhi đã rời khỏi vòng tay của Huyền Vũ, vội vàng đuổi theo Hàn Nguyệt: “Không phải do huynh ấy làm. Là Mạch Ân đã hạ mầm “Đố kỵ’’ trong lòng Tần Lục.’’

Một lời của nàng còn hiệu nghiệm hơn trăm lời họ nói, Hàn Nguyệt không dám tin nhìn về phía Lạc Nhi: “Muội nói, là hạt “Đố kỵ’’ ư? Vậy hắn còn sống được bao lâu?’’ Một khi hạt đã nảy mầm, muốn lấy hạt ra ngoài là cực kỳ khó, nếu không cẩn thận có thể khiến Tần Lục mất mạng. Hiện giờ Lạc Nhi đã lấy lại ký ức, chắc chắn Tần Luc đang rất tỉnh táo. Nếu thế thì mạng sống của hắn chỉ còn đếm từng ngày đúng không?

“Muội không dám lấy hạt “Đố kỵ’’ ra ngoài. Chỉ có thể dùng Mai khúc tạm thời trì hoãn thời gian sinh sôi của nó.’’ Lạc Nhi lắc đầu với Hàn Nguyệt, còn không quên ra hiệu cho Doãn Minh cách xa Tần Lục một chút. Doãn Minh vội phi thân về phía nàng, giữ một khoảng cách an toàn với Tần Lục. Huyền Vũ vẫn im lặng, bây giờ mới lên tiếng: “Đưa Tần Y về Âm giới đi, nhiều trưởng bối tụ họp như vậy cũng nên có việc để làm rồi.’’

Trong lời nói của hắn có thể nhận ra ý tứ không hài lòng, là hắn đang oán trách đám người già kia quá phiền nhiễu sao? Bạch Hổ cảm thấy lạnh sống lưng, không chỉ có mình hắn cảm thấy thế mà tất cả bọn họ ngoại trừ Hàn Nguyệt cũng đều thấy vậy. Huyền Vũ nhìn Lạc Nhi một chút, nhận được cái gật đầu của nàng, hắn mới tiến đến đỡ lấy Tần Lục: “Đi thôi, ta dìu đệ.’’

Doãn Minh nhìn biểu hiện của Huyền Vũ, ngoại trừ kích động lúc ôm Lạc Nhi thì hoàn toàn bình thường, khiến hắn cũng an lòng đôi chút. Có Lạc Nhi ở cạnh, Huyền Vũ và Tần Lục sẽ không xảy ra chuyện đánh nhau một mất một còn đâu. Hắn lùi xa hơn một chút nói với các nàng: “Mọi người đi trước, ta phải xử lý Lộng Ngọc.’’

P/s: Đáp án kỳ trước: Uyển Chi, An Đình và An Dương.

Chúc mừng nàng đã đoán đúng, chương mới của nàng đây. Mong nàng sẽ thích và tiếp tục ủng hộ mình.

U mê không lối về xin được kết thúc ở 4 chương nha.

Mọi người còn nhớ ta đã từng nói trong truyện có một cặp đôi Bách hợp hay không?

Sắp xuất hiện rồi đó nha, các nàng đoán thử đó là ai?

Bật mí là có liên quan đến quá khứ của Mạch Ân.

Câu hỏi kỳ này:  Gia Cẩn Bình là đệ tử thứ mấy của Bảo Địa Nguyên Tôn?

Tử Thiên lần đầu gặp Uyển Chi ở đâu?

Theo lệ cũ, đáp đúng thì thưởng chương nha.

Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ.