Author: Lục Lạc Nhi
Lạc Nhi vươn người nắm lấy vạt áo của Tần Lục, hơi thở bất giác lại trở nên gấp gáp: “Hai huynh đừng đùa nữa. Xe ngựa đã dừng lại rồi, ngoài kia ắt đã xảy ra chuyện gì đó.’’ Nghe lời nàng nói, hắn không chút giao động, tay vẫn tiếp tục ra chiêu tung về phía Huyền Vũ, ánh mắt chợt lướt qua nàng: “Đừng ra ngoài, kết giới của Huyền Vũ rất mạnh, dù ngoài đó có xảy ra chuyện gì. Thì đoàn người của chúng ta cũng sẽ an toàn.’’ Chỉ bằng một câu nói, hắn đã trấn an được nàng, nhưng đồng thời cũng làm nàng tức giận khi hiểu ra mọi chuyện. Từ lúc nàng mở phong ấn ký ức, thần lực của bọn họ đã trở lại, việc tạo một kết giới xung quanh đoàn xe không phải việc gì khó. Nhưng lại lặng lẽ đến mức cả nàng cũng không phát hiện ra, chẳng phải là đang muốn ngăn cho nàng đừng rời khỏi bọn họ hay sao.
Huyền Vũ cũng nhận ra sự tức giận của nàng, hắn vừa đỡ đòn của Tần Lục vừa vội vã thanh minh, thoáng có chút chật vật: “Không phải là muốn ngăn muội rời đi. Chẳng qua từ lúc nghe được động tĩnh bên ngoài, không muốn muội lo lắng nên mới âm thầm tạo kết giới.’’ Lạc Nhi lướt mắt qua hai người bọn hắn, kéo lại vạt váy rồi bước ngang qua họ, vén rèm che muốn bước ra ngoài. Tần Lục nghiêng người né đòn phản công, thuận thế nhấc bổng cả Lạc Nhi lên. Nàng giật mình, theo quán tính ôm chầm lấy cổ hắn, bốn mắt nhìn nhau không thốt nên lời. Rất giống với lần đầu tiên nàng và hắn đi chung kiệu đến Âm Tư Môn, khi nàng muốn bước xuống hắn cũng đã bế nàng lên như vậy.
“Chẳng phải ta đã nói muội đừng ra ngoài rồi sao?’’ Tần Lục cau mày khó chịu, trong đôi mắt của hắn, tràn ngập bóng hình của nàng. Lạc Nhi thoáng có chút bối rối, nàng không để ý đến hắn nữa, vội vã xoay đầu nhìn ra ngoài, “Tại sao…’’ Lời còn chưa thốt ra hết thì cảnh tượng trước mắt đã khiến nàng ngẩn người. Thị vệ đi theo đang tập trung xung quanh cỗ xe của nàng, ngọn giáo trong tay thẳng tắp, tinh thần cảnh giác cũng tăng lên rất cao, tất cả đều đang theo dõi diễn biến bên ngoài kết giới. Ở ngoài kia giống như hai thế giới khác nhau, một bên là khói lửa nhân gian, một bên là tu la địa ngục, một màu đỏ chói mắt bao phủ mọi thứ.
Huyền Vũ đưa tay che mắt nàng lại, “Đừng nhìn nữa, muội không chịu được đâu.’’ Quả thật lời hắn nói rất đúng, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy. Xác chất thành đống, máu chảy thành sông, khắp nơi đều có màu đỏ chói mắt ấy, vừa nhìn nàng đã không thể thở nổi. Dù xuyên không đến đây thì sao, trở thành một nữ thứ phụ làm thần tiên thì thế nào? Tất cả những gì trải qua đến hiện giờ, nàng chưa từng nhìn thấy cảnh đáng sợ này, lần đầu tiên nàng cảm thấy được sinh tử rõ ràng đến thế. Cơ thể Lạc Nhi khẽ co lại, giấu khuôn mặt vào lòng Tần Lục, trong vô thức nàng run rẩy: “Dừng chúng lại đi.’’ Nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng không muốn chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn ấy nữa, giọng nói run run có phần tội nghiệp.
Huyền Vũ thở dài một tiếng, xoa đầu nàng: “Không sao, không nhìn nữa sẽ không sợ nữa.’’ Nói xong thì đánh mắt với Tần Lục, xoay người bay khỏi cỗ kiệu xuyên qua màn kết giới gia nhập trận thảm sát. Tần Lục gật đầu với Huyền Vũ, ôm nàng chặt thêm một chút, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng: “Chẳng phải cứng đầu lắm sao? Chỉ có một chút máu như thế này đã không chịu nổi, muội còn muốn một mình tham gia chiến trường ư? Ta cũng thật sáng suốt, năm năm trước dù không nhớ gì vẫn ngăn cản muội. Nếu muội thực sự đối mặt với cảnh đầu lìa khỏi xác, máu tươi khắp chốn, liệu muội có thể tiếp tục giả vờ bình tĩnh được không?’’
Lạc Nhi lắc đầu, vẫn vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng hắn, bây giờ nàng cái gì cũng không còn nghĩ được nữa. Cảnh tượng đầy máu ấy đã khơi dậy nổi ám ảnh lớn nhất của nàng, cái chết bi thương của nữ thứ phụ kiếp trước. Một kiếm xuyên tim đau thấu tim gan, lúc đó xung quanh nàng ấy cũng như thế này, xác lính đầy rẫy, máu nhuộm xiêm y. Ký ức và hiện tại đan xen làm một, khiến nàng không thể không sợ hãi, không thể không ngừng run rẩy. “Muội lại nhớ đến lúc ta giết muội sao?’’ Giọng nói của hắn rất kiên định, đây không phải là một câu hỏi, mà là điều hắn đang khẳng định. Lạc Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn, sự đau khổ và bất lực hiện ra trong đôi mắt của Tần Lục, hắn đã nghe thấu tâm tư của nàng, “Tần Lục! Muội…’’
“Không cần nói nữa, ta biết muội vẫn còn rất sợ ta. Cũng phải, ai mà lại không sợ kẻ đã từng giết mình chứ? Đi nào, Huyền Vũ đã xử lý xong rồi, cũng nên để muội nhìn một chút, đừng giữ nỗi sợ mãi trong lòng mà không đối diện.’’ Tần Lục nâng nàng lên cao để nàng có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh, Lạc Nhi bị ép phải xoay đầu lại, nửa miễn cưỡng nửa cự tuyệt đưa mắt nhìn ra ngoài. Bỏ qua những thứ làm nàng run sợ, Lạc Nhi tập trung tìm kiếm bóng hình của Huyền Vũ. Hắn đứng giữa thây người chồng chất, trường kiếm trên tay kề sát cổ kẻ kia, ngăn hành vi cuồng sát của hắn lại, một lời thốt ra khiến nàng nình tâm: “Lại đây Lạc Nhi!’’
Nàng nghe được niềm vui không che giấu hiện hữu trong giọng nói của hắn, Lạc Nhi vô cùng ngạc nhiên, điều gì đã làm hắn vui mừng đến vậy. Nhưng đến khi nàng nhìn thấy hình dáng của kẻ bị Huyền Vũ khuất phục, nàng đã hiểu lý do tại sao. Tần Lục bế nàng trên tay, điểm nhẹ mũi chân không tốn một chút lực, đưa cả hai người đến chỗ Huyền Vũ. Hắn nhìn thấy nàng đã tới, Huyền Vũ bước sang một bên để nàng có thể nhìn thấy rõ ràng, đến lúc này mọi nỗi sợ hãi dường như đã biến mất khỏi Lạc Nhi. Đôi mắt xinh đẹp mở lớn giống như không thể tin vào mắt mình được, kẻ trước mặt nàng bây giờ tựa như bóng hình nàng phản chiếu trong gương. Từ mái tóc đến vầng trán, mọi thứ không khác gì được tạc ra cùng một khuôn, chỉ có điều, giữa trán của kẻ đó không hề có dấu chu sa đỏ như nàng.
“Mẫu thân!’’ Lạc Nhi vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng tay của Tần Lục, trực giác của nàng đã đúng, chuyến đi lần này chắc chắn sẽ tìm được mẫu thân. Nay thật ngoài dự đoán của nàng, chỉ vừa mới bắt đầu đã gặp được người có dung mạo giống nàng như đúc, đến tám chín phần phải là chuyển sinh của Uyển Chi. Nàng càng kích động muốn ôm lấy người kia vào lòng thì Tần Lục càng giữ nàng chặt hơn nữa, hắn cũng đã nhìn thấy những gì nàng thấy. Nhưng hắn lại tỉnh táo hơn nàng rất nhiều, dù giống nàng như hai giọt nước, kẻ kia bản chất vẫn là một nam nhân, nếu thật sự là chuyển sinh của Uyển Chi thì cũng thật lạ lùng. “Muội đừng kích động, hắn là một nam nhân.’’ Tần Lục không thả nàng xuống, áp sát vào tai nàng thì thầm.
Lạc Nhi như đông cứng lại, ngay cả dãy dụa cũng quên mất, đôi mắt lại quan sát người đó một lần nữa. Ngay khi nghe được hai tiếng mẫu thân của nàng, kẻ kia đã ngẩng đầu lên, trong mắt hắn lúc này cũng tràn ngập sự ngạc nhiên và kinh hãi. Tại sao trên đời lại có một nữ nhân giống hắn đến vậy, giống đến mức bảo rằng đó chính là bóng hình phản chiếu hắn cũng sẽ tin. Nhưng từ nàng lại toát ra vẻ dụ hoặc mê người, nhan sắc của hắn trên khuôn mặt nàng càng tăng thêm vài phần lộng lẫy. Khắp người nàng như có lửa, thiêu đốt ánh nhìn người ta, khảm vào tâm can vẻ đẹp khuynh đảo của nàng, rực rỡ như phượng hoàng. Vừa nhìn thấy hắn đã yêu thích nàng từ tận tâm can, bất chấp việc đang bị Huyền Vũ kề kiếm sát bên, hắn mơ hồ hỏi: “Tiểu thư, nàng tên là gì?’’
Qủa thật người ấy là một nam tử, dựa vào tu vi của nàng muốn nhìn thấu dịch dung của người phàm là chuyện đơn giản. Đang vui mừng khôn xiết vì nghĩ rằng đã tìm thấy mẫu thân, lại bị phát hiện này tia sáng vừa lóe lên liền vụt tắt. Nàng không còn tâm trạng nào để tiếp tục nhìn người đó nữa, ủ rũ dựa vào vai Tần Lục. Thế nhưng lại nghe được câu hỏi của hắn, trong vô thức nàng lại trả lời: “Lục Lạc Nhi!’’ Nàng quay đầu nhìn lại, bắt gặp hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt đó rất giống với ánh mắt của hai người bên cạnh nàng, dịu dàng đến mức tưởng chừng có thể tan vào nó. Hắn mỉm cười một cái, đưa tay gạt trường kiếm của Huyền Vũ ra khỏi cổ mình, sửa lại y phục rồi chắp tay trước mặt nàng: “Tại hạ là Lăng Nguyên, con trai của Thành chủ Tây An. Hôm nay phụng mệnh Thành chủ đến đón các vị nhập thành.’’
“Ngươi nói mình là thiếu chủ thành Tây An. Vậy lấy gì chứng minh thân phận của ngươi hiện giờ.’’ Huyền Vũ vẫn không thu lại trường kiếm, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lăng Nguyên. Lăng Nguyên không hề để tâm đến thái độ thù địch của Huyền Vũ, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ tập trung vào nàng. Hắn đưa tay vào ngực áo, lấy ra lệnh bài tùy thân của mình, cùng với thư do Tây Ngôn quốc gửi đến, đưa đến trước mặt nàng, “Tiểu thư, bút pháp của Tuyên vương phi là thật hay giả, chỉ cần nàng nhìn qua là sẽ biết.’’ Lạc Nhi nghi hoặc nhận lấy tín vật, trên lệnh bài rõ ràng khắc gia huy của thành Tây An, thậm chí mặt sau còn khắc lời đề tự của Tuyên vương phi “Trường Nguyên’’.
Năm xưa Lăng thành chủ là một trong những người ái mộ Tuyên vương phi, ông ấy cũng đã rất nhiều lần đến cửa cầu thân nhưng đều thất bại. Thất bại vì một chữ tình mà Phương Ngưng Tịnh dành cho Tuyên vương gia, dù không có được mỹ nhân nhưng ông vẫn vui vẻ chúc phúc cho bà, sau đó hai người còn giữ mối giao hảo rất tốt. Ngày Lăng thành chủ có nhi tử, ông đã gửi thư nhờ Tuyên vương phi đặt tên cho đứa trẻ, bức thư rất nhanh đã nhận được hồi âm. Lăng thành chủ nhận được một lệnh bài khắc gia huy của thành Tây An, phía sau còn được chính tay bà khắc hai chữ “Trường Nguyên’’. Từ đó thiếu chủ thành Tây An có cái tên “Lăng Nguyên’’ chính là xuất phát từ lời chúc phúc của Tuyên vương phi: “Trường thọ nguyên niên.’’
Câu chuyện này nàng cũng biết, bút pháp của Tuyên vương phi nàng không thể nhìn nhầm được. Còn cả bức thư thông báo việc các nàng sẽ đến trễ cũng được gửi đến thành Tây An, con dấu niêm phong và ấn ký đặc biệt của Tây Ngôn quốc cũng thể là giả. Lạc Nhi xác thực thân phận của hắn xong, lại có chút kỳ lạ, nếu hắn chỉ nhận lệnh Thành chủ đến đón các nàng, thì có cần phải đại khai sát giới như thế này không? Tần Lục như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, chuyển ánh mắt từ Lạc Nhi sang Lăng Nguyên: “Đến đón chúng ta không cần thiết phải giết nhiều người như vậy.’’ Lạc Nhi xoay đầu nhìn Tần Lục: “Huynh nghe thấy sao?’’ Tần Lục thờ ơ đáp: “Không cần nghe cũng biết, hiện rõ trên mặt muội kìa.
Nhắc đến chuyện giết chóc, sự dịu dàng trong mắt Lăng Nguyên bị thay thế bằng sự tức giận, hắn gằn từng tiếng: “Chúng đều là tội phạm vượt ngục, vừa khéo đoàn người của các vị đi ngang qua nơi chúng đang trốn. Lòng dạ lang sói vẫn không thay đổi, chúng lại muốn giết người cướp của, sau đó mạo nhận thân phận để dễ bề chạy trốn.’’ Lạc Nhi đưa mắt nhìn xác người quanh mình, máu chảy nhiều đến mức ngay cả mặt đất dưới chân các nàng cũng không sạch sẽ. Chẳng trách Tần Lục nhất quyết không thả nàng xuống, hắn sợ sẽ làm bẩn y phục của nàng. Nhưng Tần Lục ngốc nghếch, hắn làm vậy để nàng không dính máu, còn hắn thì sao, cả giày cả y phục đều đã bẩn cả rồi.
Nàng thở dài một tiếng, mặc dù lòng nàng lúc này trăm ngàn sợi tơ rối, nhưng nhìn cảnh tượng điêu tàn áy quả thật làm nàng không đành lòng. Miệng niệm chú thuật, tay kết ấn, tạo nên một vòng lửa thiêu rụi xác chết xung quanh: “Ác giả ác báo, nhân nào quả nấy.’’ Bọn họ quay trở về xe ngựa, tiếp tục hành trình của mình, phía sau là ngọn lửa hung tàn cắn nuốt mọi thứ.