Author: Lục Lạc Nhi
Lạc Nhi hóa phép lấy ra ấm trà Quán Thanh mà nàng thích nhất, cẩn thận rót hai ly trà. Hai canh giờ đã trôi qua, nhưng Tần Lục vẫn nằm im bất động khiến nàng khó hiểu. Nàng nhấc tách trà ngang miệng, một tay đỡ lấy đầu nhìn về phía hắn: “Ngươi còn định nằm ở đó bao lâu? Đây là Mai Lạc cung không phải Âm Tư Môn, Thất ca còn đang đợi ngươi về.” Lúc này Tần Lục mới ngượng ngùng mở mắt, ho nhẹ vài cái rồi ngồi dậy: “Nàng phát hiện ra từ khi nào?” Lạc Nhi hờ hững trả lời: “Đừng coi thường ta! Mau lại đây, trà Quán Thanh sắp nguội rồi.” Hắn không biết nàng có ý gì, nhưng hiếm khi thấy nàng chịu chủ động ở cạnh hắn như vậy, hắn cũng không thể từ chối.
Tần Lục ngồi đối diện nàng, đưa tay đón lấy tách trà nóng, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt của nàng. Bây giờ nàng đang vui hay đang giận, quả thật hắn nhìn không ra. Tần Lục cau mày lại uống cạn ly trà trên tay, không thể nhìn thấu tâm tư của nàng, hắn thật sự rất khó chịu. Lạc Nhi đón lấy rót thêm cho hắn một ly khác, rồi mới nói: “Những chuyện xảy ra, ta tin ngươi đều nhớ cả. Ta chỉ muốn hỏi, ngươi tính xử lý Mạch Ân thế nào?” May mà hắn đã kịp uống hết, nếu không hắn sợ mình sẽ phát nghẹn vì lời nói của nàng. “Nàng biết rồi sao?” Hắn hoang mang hỏi nàng, những tưởng hắn sẽ phải giải thích với nàng rất lâu, thì nàng mới chịu tin hắn trong sạch.
Nàng mỉm cười xinh đẹp, ngón trỏ vô thức vuốt ve miệng ly trà: “Đã sống đến kiếp thứ hai, ngươi cho rằng ta sẽ còn ngu ngốc như lúc trước ư?” Hắn trầm mặc, nàng nói đúng, tất cả cũng tại hắn mà ra, Tần Lục thở dài một tiếng: “Ta xin lỗi!” Lạc Nhi không để ý đến lời xin lỗi kia, nhẹ giọng thúc giục hắn: “Ngươi còn định chần chừ đến bao giờ? Mau nói cho ta biết ngươi định khiến Mạch Ân trả giá như thế nào?” Nghe được sự phấn khích trong giọng điệu, hắn nhướng mày hỏi ngược lại: “Vậy nàng muốn hắn sao?” Lần này đến lượt Lạc Nhi rơi vào trầm tư, nàng nhắm mắt lại suy nghĩ, ấn đường hơi nhíu lại. Chu sa đỏ thẩm giữa trán lấp lánh, tựa như cánh hoa mai kiều diễm tô điểm thêm cho vẻ đẹp của nàng.
“Kiếp trước hắn là kẻ thù của ngươi, cái chết của Ma Vương và công chúa Hàn Y cũng có công góp sức của hắn. Sau đó lại lợi dụng thân phận của ngươi và hôn ước với Hàn Nguyệt nhằm chiếm đoạt ngôi vị Thiên đế. Tính qua tính lại, người cuối cùng phải chết lại là ta, nếu nói ta hận ngươi một thì ta cũng hận hắn không dưới mười. Kiếp này hắn diễn lại tuồng cũ, ta muốn xem thử đến khi hạ màn, ai mới là kẻ phải chết.” Lạc Nhi mở mắt ra, trong đôi mắt trong suốt nhuốm đầy sát khí.
Tần Lục không thích ánh mắt này của nàng, hắn khẽ vỗ lên mu bàn tay của Lạc Nhi: “Đừng để sát tâm nổi lên, đôi tay của nàng được sinh ra để luyện cầm chứ không phải để giết người. Nàng muốn hắn chết, ta nhất định sẽ để hắn chết ngàn vạn lần.” Lạc Nhi đưa mắt nhìn bàn tay đang vỗ của hắn, từ tốn nhắc nhở: “Tần Lục! Đừng vượt quá giới hạn.” Một tia đau lòng lướt qua đáy mắt của hắn, bàn tay ngượng ngập thu tay về. Lạc Nhi nhìn thấy biểu hiện của hắn, lòng thầm kêu không ổn, Tần Lục lúc nãy mới bị ma tính khống chế, ai biết được hắn sẽ lên cơn cuồng loạn lúc nào. Tốt nhất là nàng không nên chọc giận hắn, miễn cho sau này rước thêm phiền phức nào người.
“Tần Lục!” Nàng gọi tên hắn, Tần Lục khẽ ừ đáp lại, ánh mắt chạm đất không hề nhìn nàng. “Nếu ta nói, ta có thể cố gắng... Xem ngươi là bằng hữu, thật lòng đối đãi như kiếp trước. Liệu ngươi có... Lợi dụng ta lần nữa không?” Khi nàng nói ra được những điều này, Lạc Nhi có cảm giác trái tim mình như được thoát khỏi gánh nặng. Dù chiếm lấy thân xác của nữ thứ phụ, nhưng những ký ức, tâm tư, tình cảm của nàng ấy đều còn nguyện vẹn. Nữ thứ phụ đối với Tần Lục vừa yêu vừa hận, vì yêu nên mới hận. Lúc nàng đến, kế thừa không chỉ thân xác bên ngoài, mà còn có cả những điều trong lòng nữ thứ phụ nghĩ. Từ đó nàng đã biết được, nếu Lục Lạc Nhi nguyên bản còn sống, nhất định nàng ấy sẽ cho Tần Lục một cơ hội để làm lại. Nàng thở dài một tiếng, nữ thứ phụ ngốc nghếch, thánh mẫu ngây thơ như vậy, khó trách lại dễ dàng bị người khác hại thê thảm đến thế.
Tần Lục nghe nàng nói, như vớ được vàng, vui mừng đến mức như hài tử được kẹo, kích động nắm tay nàng, cười nói: “Thật ư? Lạc Nhi! Nàng thực sự muốn làm bằng hữu với ta một lần nữa sao?” Nàng cười khổ, quả là tâm tư đã sâu đến mức không thể thoát ra, duyên giữa nữ thứ phụ và Tần Lục không biết là nợ hay là duyên? Lạc Nhi bình thản nhắc lại: “Ta chỉ nói rằng mình sẽ cố gắng thôi.” Tần Lục tươi cười buông tay nàng ra, gật đầu: “Chỉ cần nàng chịu mở lòng với ta dù chỉ một chút, như vậy cũng đủ lắm rồi.” Lạc Nhi lắc đầu cười bất lực, nếu hắn sớm nhận ra thì kết cục của nữ thứ phụ ngày hôm nay sẽ khác.
“Bộ dạng của ngươi khi ma tính bộc phát rất đáng sợ, lúc không tự chủ được lại càng đáng sợ hơn. Liệu ngươi có bao giờ thử chủ động khống ma tính của mình chưa?” Lạc Nhi hỏi hắn, Tần Lục đảo mắt nhìn nàng rồi nói: “Bình thường ta luôn sống với tiên thể, khi bị ma tính khống chế ngay cả lý trí cũng sẽ mất theo, không có cách nào dừng lại được.” Lạc Nhi sửng sốt: “Vậy tại sao lúc nãy ngươi lại dừng được?” Hắn giật mình, đúng rồi, lúc đó hắn đã dừng lại, nhưng vì hắn đã nhìn thấy nàng khóc. Trái tim của hắn chợt nhói đau, Lạc Nhi của hắn phải luôn mỉm cười rạng rỡ, làm sao hắn có thể làm nàng khóc được: “Có lẽ vì nàng đã khóc khiến ta giật mình thức tỉnh. Khi đó ma tính trong người ta mới tạm thời bị áp chế!”
Lạc Nhi muốn tìm hiểu kỹ hơn nữa, nhưng lại sợ hắn khó chịu, ánh mắt của nàng nửa muốn hỏi nửa lại không muốn. Tần Lục nhìn thấy biểu hiện của nàng, khẽ mỉm cười, cũng lâu lắm rồi nàng mới chịu bộc lộ nhiều cảm xúc như vậy trước mặt hắn: “Còn có một lần nữa, là ở kiếp trước, khi nàng bị ta đâm một kiếm, nàng cũng đã khóc trước mặt ta. Lúc đó ma tính thực sự đã trỗi dậy, cùng ta chém giết Thiên tộc, trong cuộc thảm sát ấy ta nhớ rõ mình rất tỉnh táo, hoàn toàn khống chế được hình dáng ma thể của mình.” Hóa ra là có thể, nhưng ý chí phải đủ mạnh mới có thể giữ vững được lý trí. Nếu có thể dùng một thứ gì đó làm cầu nối thì cho dù hắn trở thành yêu ma, nàng cũng không sợ hắn đánh mất bản thân.
“Bây giờ Mạch Ân chắc đang tưởng ngươi đã gây ra chuyện gì có lỗi với ta. Ắt hẳn hắn sẽ bố trí cẩn thận, vừa lợi dụng mục đích này để bắt ngươi bộc lộ thân phận thật sự, vừa chiếm lấy lòng tin từ thiên tộc. Nếu có thể đổi ngược ván cờ, khiến hắn thân bại danh liệt bị trục xuất khỏi thiên tộc, sau đó ngươi muốn làm gì hắn ta sẽ không quản.” Tần Lục trầm tư một lát rồi gật đầu với nàng: “Được, ta sẽ làm theo lời nàng.” Sau đó hắn bảo nàng gọi Cửu Nguyệt Hoàn ra, Mai khúc cứ thế được ngân lên không dứt. Còn hắn thì từ từ bộc lộ ma tính, hóa thành yêu ma, nhưng lần này bộ dạng của hắn rất đẹp.
Vẻ anh tuấn không hề giảm đi mà còn tăng thêm vài phần băng lãnh cao ngạo. Trừ bỏ ma khí chờn vờn quanh mình, thì những thứ khác hắn đều bình thường. Thì ra Mai khúc là để dành cho điều này, hắn sợ một ngày nào đó mình sẽ không khống chế được mà làm nàng bị thương. Vì thế hắn mới sáng tạo nên Mai khúc tặng cho nàng, là thứ có thể phong ấn khiến hắn thức tỉnh, cho dù hắn đang ở trong hình dáng yêu ma. Những điều nàng nói hắn đều hiểu, Lạc Nhi vẫn là Lạc Nhi, chút tâm tư nhỏ bé kia sao có thể qua mắt được hắn.
Nàng nói muốn trở thành bằng hữu với hắn, nếu như lúc trước hắn có lẽ sẽ nói không cần. Hắn muốn Lạc Nhi yêu hắn, trở thành người quan trọng nhất trong trái tim nàng chứ không phải tình cảm bằng hữu. Nhưng nàng vẫn sợ, sợ hắn làm nàng tổn thương lần nữa, vì thế mới dè dặt cẩn thận với hắn đến như vậy. Hắn mỉm cười bất lực, nàng vì Hàn Nguyệt mà không tiếc công bày nhiêu trò như vậy, đến cuối cùng cũng chỉ vì muốn hắn hợp sức với nàng tiêu diệt đại họa Mạch Ân này. Hắn thở dài một tiếng, đến bao giờ nàng mới lo lắng cho hắn như vậy.
Mai khúc, mỗi âm mỗi sắc đều như hoa mai đang bay lượn, tiếng đàn vừa cất lên đã mở ra khung cảnh đêm trăng hoa mai nở. Trong tuyết trắng giá lạnh, hoa mai đỏ thắm nở ra rực rỡ, có một thiếu nữ xinh đẹp, tiên khí chờn vờn xung quanh nàng. Tay trái nâng dải lụa đào, khẽ xoay người múa khúc: “Phượng Vũ Cửu Thiên.”, không hề có âm nhạc phụ họa. Vậy mà động tác lại nhịp nhàng uyển chuyển đầy mê hoặc. Tiếng lục lạc hòa cùng với cảnh sắc trong đêm, trợ vũ cho bước chân của nàng. Từng bước từng bước nắm chặt lấy trái tim của hắn, cũng là chìa khóa phong ấn ma tính của hắn. Tiểu nha đầu này thật ngốc nghếch, đến khi nào nàng mới nhìn thấy tâm tư hắn dành cho nàng đây!
Dù Huyền Vũ đã trở về, nhưng không hiểu sao lại có một cảm giác bất an không thể nói thành lời. Huyền Vũ tự cười nhạo bản thân mình, vì quá lo lắng cho nàng rồi sao? Hôm nay ở Nhân Thiện cung, hắn nhìn thấy ánh mắt của Tần Lục dành cho nàng, mặc dù biết điều đó là không thể nhưng hắn vẫn nhận ra ý nghĩa đằng sau nó. Tần Lục rất để tâm đến Lạc Nhi! Thứ tình cảm của thiếu nữ khuê phòng với nhau có thể mãnh liệt như vậy sao? Hắn lắc đầu rủ bỏ suy nghĩ không an phận kia. Hôm nay đã quá dài rồi, ngày mai hắn còn phải đến chỗ sư phụ luyện tập, tiện thể ghé thăm Lạc Nhi.
Hắn xoay lưng vừa định rời khỏi cửa sổ, đã phát hiện có kẻ dám theo dõi mình, hàn khí trong người bắn ra, hắn khẽ quát: “Là kẻ nào?” Người kia vẫn ung dung như cũ, lách người né tránh hàn khí của Huyền Vũ. Giọng cười lạnh lẽo vang lên trong đêm: “Ngươi cũng thật có nhã hứng, tiểu muội tốt của ngươi đang bị người khác khi dễ, vậy mà ngươi vẫn có thể đứng ở đây nghĩ ngợi ngắm trăng.” Nghe lời hắn nói động tác của Huyền Vũ không hề chậm lại, mà còn tăng thêm tốc độ, phi thân qua cửa đuổi theo người xa lạ kia. “Đừng nói xằng! Còn không mau đứng lại.”
Tiếng cười lại vang lên lần nữa, thân hình di chuyển rất nhanh, dẫn dụ Huyền Vũ theo sau: “Ngươi không quan tâm đến Lạc Nhi thật sao? Sự sống chết của nàng, ngươi căn bản không hề để tâm ư?” Trường kiếm trong tay lóe sáng, Huyền Vũ vận khí chuyển thân đánh về phía người áo đen kia: “Khích tướng không có tác dụng đâu.” Tiếng cười chết chóc kia vang vọng, mang theo vẻ giễu cợt: “Danh hiệu Huyền Vũ chỉ để cho đẹp thôi sao? Tiểu tử, ngươi không có bản lĩnh đó đâu.” Một đạo huyền quang màu bạc lao đến, đối đầu với trường kiếm của Huyền Vũ. “Rầm” một tiếng, Huyền Vũ đã chém đôi đạo huyền quang kia ra, một mực lao về phía kẻ áo đen: “Ngươi chỉ có như thế thôi sao?”
Gả áo đen lắc lắc ngón tay: “Đáng tiếc, ngươi nhận ra quá muộn!” Đạo huyền quang bị chém đứt ban nãy lại tách ra làm hai phần, tấn công Huyền Vũ từ phía sau. Hắn nhanh nhẹn lách được, còn định dùng thần thuật đối phó đạo huyền quang quái lạ kia, thì hai phần bị tách ra va chạm vào nhau, nổ ngay dưới chân hắn. “Rầm! Rầm!” Hai tiếng nổ vang lên rất rõ ràng, tiếng động còn lan đến tận Mai Lạc cung, khiến cho Mai khúc bị gián đoạn. Lạc Nhi run rẩy nhìn Cửu Nguyệt Hoàn, trái tim của nàng sao lại đau như vậy, Huyền Vũ, Huyền Vũ xảy ra chuyện rồi ư. Nàng không đợi Tần Lục mà lướt qua hắn phi thần về phía nơi ở của Huyền Vũ, ống tay áo nàng lướt qua tay hắn, một chút cũng không giữ được.