Author: Lục Lạc Nhi
Tiếng đàn của nàng vừa dứt, cũng là lúc Huyền Vũ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng. Miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại, sự đau đớn cũng biến mất không để lại dấu vết. Hắn mỉm cười tán thưởng nhìn nàng: “Giỏi lắm! Mới đến Âm Tư Môn được hai ngày đã tiến bộ như vậy!” Lạc Nhi u oán ngắm Cửu Nguyệt Hoàn trong tay mình, đây mà được gọi là có tiến bộ ư. Khúc nhạc này là nàng học được từ trong ký ức của nữ thứ phụ, có nửa chữ dính dáng đến công lao của Gia Cẩn Bình sao? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vẫn là nàng đã nợ Tần Lục, kiếp trước chính hắn đã dạy khúc nhạc kia cho nữ thứ phụ.
Huyền Vũ rất nhanh đã nhận thấy sự buồn bã của nàng, hắn di chuyển tầm mắt chợt phát hiện ra hình dáng của Cửu Nguyêt Hoàn đã đổi khác. Hóa ra điều hắn linh ứng được lại là thật, pháp khí của nàng đã hợp thể cùng với pháp khí của ai đó. Đáy lòng của hắn khẽ thắt lại, là ai đã có được sự may mắn như vậy, cùng với người hắn yêu thương nhất pháp khí tương thông? Huyền Vũ vươn tay kéo chiếc đàn về phía mình, thân đàn màu đen tuyền bóng bẩy, phía trên còn có hoa mai trắng được khắc chìm. Quả thật rất tinh xảo, còn công phu hơn hình dáng ban đầu hắn làm cho nàng.
Lạc Nhi cắn môi dưới, là tại nàng không cẩn thận mới để Cửu Nguyệt Hoàn hợp thể, nay Huyền Vũ đã đến, nàng biết ăn nói thế nào với hắn đây? Trong lúc nàng đang rối bời, thì Huyền Vũ lại lên tiếng: “Cửu Nguyệt Hoàn bây giờ, còn đẹp hơn trước rất nhiều! Nhưng hoa mai trắng lại có phần vô vị, chẳng phải muội thích nhất là hoa mai đỏ ở Mai Lạc cung sao? Ta sửa lại giúp muội!” Bàn tay phát ra tiên khí độ vào Cửu Nguyệt Hoàn, màu sắc hoa mai theo từng ngón tay tỉ mỉ của Huyền Vũ mà trở nên đỏ rực. Lạc Nhi nhìn hoa mai màu đỏ bỗng nhiên liên tưởng đến một câu thơ “Hoa mai nở giữa đêm trăng sáng, thương nhớ cố nhân biết nơi nào?’’
Khi Huyền Vũ trả lại đàn cho nàng, toàn thân Cửu Nguyệt Hoàn như rực sáng, hoa mai đỏ tươi nở quanh thân đàn, tô điểm cho cảnh đêm tuyệt đẹp phía sau. Lạc Nhi vui vẻ trở lại, đây mới là Cửu Nguyệt Hoàn khiến nàng cảm thấy yêu thích, cũng chỉ vì được Huyền Vũ tự tay làm mà thôi. Cảm xúc của nàng nhanh chóng lây sang cho hắn, nhìn Lạc Nhi vui vẻ hắn cũng sẽ vui vẻ theo. Bỗng nhiên, Huyền Vũ giật mình nhớ ra mục đích của hắn khi đến Âm Tư Môn thăm nàng. Hắn đưa tay vào ngực, lấy ra một chiếc túi nhỏ màu lam, đó chính là chiếc túi nàng đã đưa cho hắn trước khi đến Âm Tư Môn.
Lúc này, Lạc Nhi còn đang mải miết vuốt ve thân đàn, không hề chú ý đến hành động của Huyền Vũ. Đến khi nàng có phản ứng thì đã thấy bên thắt lưng có thêm một miếng ngọc bội, vừa nhìn thấy nó nàng đã ngây người. Không phải đây là mảnh ngọc phượng hoàng mà nàng trả lại cho Huyền Vũ sao? Lạc Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn, cảm xúc trong ánh mắt rất phức tạp, nhưng Huyền Vũ không cho phép nàng từ chối món quà đó, giọng nói cất lên đầy vẻ kiên định: “Vốn dĩ nó thuộc về muội, ngay từ đầu đã là của muội. Nếu muội còn đem trả lại cho ta, ta giữ bên mình cũng vô dụng. Hãy giữ nó bên mình, xem như quà mừng của ta với việc muội thăng làm Thượng tiên.”
Lạc Nhi biết không thể chối từ được nữa, đầu ngón tay vuốt nhẹ mặt ngọc: “Đa tạ huynh!” Huyền Vũ xoa đầu nàng, ba ngàn sợi tóc mềm mại trượt qua tay hắn, khiến hắn có chút luyến tiếc: “Muội thích là được rồi!” Hắn không hỏi nàng lý do tại sao trả lại đồ cho hắn, cũng không hỏi nàng nguyên nhân Cửu Nguyệt Hoàn thay đổi. Thay vì chọn cách ép buộc, hắn muốn nàng tin tưởng hắn, nguyện ý dựa dẫm vào hắn, kể cho hắn nghe tất cả. Hắn tin rằng mình có đủ kiên nhẫn để chờ đến ngày đó, và hắn đã không hề sai khi tin chắc như vậy.
Nàng đã nghe sư thúc Tiểu Thất kể lại, về thỉnh cầu của hắn khi ở trên đại điện. Huyền Vũ không tiếc gì, từ việc trái lời sư phụ đến Âm Tư Môn rồi còn cả gan cầu xin Gia Cẩn Bình. Tất cả đều là vì nàng, Lạc Nhi thở dài, nàng đã nợ hắn quá nhiều, nhưng mà liệu nếu đổi thành nàng ấy, là nữ thứ phụ nguyên bản, hắn sẽ vẫn đối xử tốt với nàng như vậy sao? “Huyền Vũ! Huynh phải hứa với muội, sau này không được tự ý làm trái lời Tăng trưởng Thiên vương nữa. Việc muội đến Âm Tư Môn nhìn thì có vẻ là chủ ý cá nhân của Thiên đế, nhưng cũng là vì sự nhờ cậy của sư phụ muội trước khi ra trận đánh Ma tộc. Lúc đó Thiên đế đã thề trước triều thần, sẽ coi muội như nữ nhi mà đối đãi, vì thế ông ấy mới lựa chọn Âm Tư Môn để dạy muội đạo pháp. Nếu huynh cứ tiếp tục như vậy, khác nào mắng thẳng vào mặt ông ấy rằng Thiên đế đã sai ư?”
Huyền Vũ làm sao không hiểu những đạo lý cơ bản như vậy, nhưng phàm là việc gì liên quan đến nàng, hắn có bao giờ xử sự như lẽ thường được không? “Muội thật sự muốn ở lại đây sao?” Hắn hỏi nàng, Lạc Nhi gật đầu với hắn, trước mắt nàng chỉ có thể làm như thế: “Huynh cũng đừng quá lo lắng! Nếu không ổn, muội sẽ lập tức trở về Thiên giới!” Hắn cau mày lại, “Còn tên biến thái kia thì sao? Cho dù hắn là đệ tử của Trưởng tôn nhưng sao có thể làm ra những loại chuyện càn quấy như vậy?” Nàng ngẫm nghĩ, phải rồi Huyền Vũ vẫn chưa biết chuyện Tần Y vốn là nam nhân.
Lạc Nhi đành phải mượn nước đẩy thuyền: “Người huynh vừa nhắc đến chính là Tần Y. Vì thân phận đặc biệt mà tỷ ấy phải biến thành nam nhân bái sư học đạo, dưới danh nghĩa thì là biểu ca của muội. Hai thiếu nữ đùa giỡn nhau thì có gì phải khiến huynh lo lắng?” Lời nói của nàng như sét đánh ngang tai, Huyền Vũ mở to mắt ngạc nhiên: “Muội nói hắn chính là Thiên nữ Tần Y sao?” Nàng nhịn cười gật đầu, Huyền Vũ thật sự muốn tát chính mình mấy cái: “Ta mà lại đi xuống tay với một cô gái sao? Không thể tin được!”
Nàng biết hiện giờ hắn bị sốc, danh hiệu Đệ nhất quân tử của Huyền Vũ quả không sai, trước giờ hắn luôn thích hành sự ngay thẳng, quang minh lỗi lạc. Lạc Nhi vỗ vai an ủi hắn, nhưng đã không còn nhịn được mà cười ra tiếng: “Huynh đừng sợ, danh hiệu quân tử trên người huynh chưa sứt mẻ miếng nào đâu!” Huyền Vũ ai oán nhìn nàng: “Muội còn chọc ta được sao?” Lạc Nhi mặc kệ hắn, cười đến mức run rẩy, nàng biết mình lừa hắn là không đúng, nhưng chỉ còn cách này mà thôi.
Phía bên ngoài, Tần Lục cũng vừa trở về từ Cục Hoán Phòng, nghe thấy tiếng cười trong trẻo phát ra từ bên trong, lại cảm nhận được khí tức của Huyền Vũ. Hắn thật sự hận đến mức muốn xông vào giết người, nhưng hắn lại không dám gây náo loạn thêm. Hắn chỉ mới giao chiến với Huyền Vũ, nàng đã liều cả mạng thi triển trận pháp cản đường hắn. Nếu thật sự hắn làm Huyền Vũ bị thương, có lẽ nàng sẽ chẳng thèm nhìn mặt hắn nữa đâu.
Tần Lục mệt mỏi lê tấm thân trở về phòng mình, hắn nằm trên giường nhưng không sao ngủ được. Đôi tai luôn dỏng ra ngoài nghe ngóng tình hình, đến khi Huyền Vũ thật sự đã rời khỏi phòng Lạc Nhi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cơn buồn ngủ cũng kịp ập đến, kéo hắn vào giấc mộng cũ xưa. Trong giấc mơ quấy rầy hắn đêm nay, chính tay hắn đâm nàng một kiếm, ánh mắt bi thương của nàng tràn ngập trong tâm trí của hắn. Lạc Nhi mở to mắt không thể tin được, bàn tay nhỏ bé ôm lấy mũi kiếm, nàng rơi nước mắt hỏi hắn: “Tại sao?” Hắn sợ hãi đến mức bắt lấy cơ thể đang dần ngã xuống của nàng. Nhưng khi hắn chạm vào Lac Nhi, nguyên thần đã đoạn, linh hồn đã vỡ nát, nàng tắt thở trong lòng hắn, đôi mắt xinh đẹp không thể nhắm lại được.
Sáng hôm sau, trên dưới Âm Tư Môn đều ra tiễn chân thầy trò Huyền Vũ trở về Thiên giới. Trước khi đi, Huyền Vũ vẫn nắm tay nàng rất chặt, ân cần dặn dò nhiều thứ. Đến khi Lạc Nhi không thể chịu hơn được nữa, phải gắt lên với hắn: “Huynh mà còn nói nữa, sẽ biến thành tiểu sư tỷ Hàn Nguyệt thứ hai cho xem!” Huyền Vũ trừng mắt với nàng, vỗ lên đầu nàng mấy cái rồi mới chịu theo sư phụ rời đi. Lạc Nhi đứng ở cổng nhìn theo cho đến khi bóng dáng của hai người họ biến mất mới trở về. Vừa xoay lưng đã bắt gặp Gia Cẩn Bình đứng đó, ông hắng giọng bảo nàng: “Lạc Nhi, Tần Lục! Đến Thanh Trí điện cùng với ta! Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ dạy các con đạo pháp.”
Nàng gật đầu rồi bước theo Gia Cẩn Bình, bên cạnh nàng là Tần Lục, hôm nay nàng không hề chú ý đến hắn. Không phải vì nàng cố tình, mà là hắn quá mức im lặng, không nháo loạn như thường ngày. Lạc Nhi đưa mắt nhìn hắn một cái, trong đôi mắt của hắn hằn lên những tia máu đỏ rực. Thuận miệng hỏi một câu: “Gặp ác mộng à?” Hắn ừ một tiếng rồi mới nhận ra người hỏi hắn là ai. Tần Lục ngẩng đầu lên nhìn nàng, nở nụ cười đầu tiên trong ngày: “Nàng quan tâm ta như vậy khiến ta rất vui!” Lạc Nhi rất muốn rút hài ném hắn lần nữa, con người này hắn không thể đứng đắn được một phút sao?
Thế là giữa nàng và hắn lại xảy ra một cuộc đấu khẩu cho đến khi về đến Thanh Trí điện mới kết thúc. Tiểu Thất đi cạnh Gia Cẩn Bình chứng kiến cuộc cãi cọ từ đầu đến cuối phải, cảm thán: “Sư đệ có vẻ không thích tiểu muội cho lắm!” Gia Cẩn Bình lắc đầu một cái: “Con đoán sai rồi! Là thích đến chết đi được!” Tiểu Thất ngạc nhiên: “Hả? Sư phụ, người nói gì con nghe không rõ?” Gia Cẩn Bình phất tay với hắn: “Nghe không rõ thì thôi, còn không mau giúp ta trông chừng hai đứa trẻ đó? Hay con định để chúng phá nát vườn cây con vất vả trồng thêm lần nữa?”
Nghe Gia Cẩn Bình nhắc nhở, nỗi đau lòng của Tiểu Thất lại tăng thêm một bậc. Thế là việc quản giáo hai đứa trẻ chép sách lại càng nghiêm khắc hơn, chỉ cần có dấu hiệu lười biếng muốn trốn học thì sẽ bị hắn trách phạt rất nặng tay. Cuộc sống của nàng ở Âm Tư Môn cũng có thể nói là trôi qua bình lặng, nếu không có việc Tần Lục suốt ngày bám theo nàng thì sẽ rất hoàn hảo. Kiếp này, Gia Cẩn Bình thật sự làm nàng ngạc nhiên, ông ta dạy Tần Lục những gì cũng sẽ dạy nàng như thế, một chút so bì cũng không có.
Ông ta đã gắng sức dạy, nàng cũng dốc lòng học theo, trong một thời gian ngắn pháp thuật đã tiến bộ không ít. Lần lượt nhận chỉ dạy của chín đệ tử dưới trướng Gia Cẩn Bình, năm mươi sáu cách biến hóa, tám mươi ba phép chuyển âm nàng đều thuộc nằm lòng. Chỉ cần có Cửu Nguyệt Hoàn bên cạnh, giai điệu vừa ngân ra đã mang uy lực kinh người khiến không ai dám coi thường nàng. Tần Lục cũng không phụ sự mong đợi của Gia Cẩn Bình, sử dụng pháp khí trong tay thuần thục như nước chảy, kiếm và người hòa làm một, vững chắc tựa Thái Sơn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt một cái nàng đã đến Âm Tư Môn tròn một năm, hơn năm ngàn đệ tử ở Âm Tư Môn đều biết thân phận nàng. Nhìn thấy nàng đã vội cung kính gọi: “Tiểu sư cô!”, còn chín vị đệ tử chân truyền của Gia Cẩn Bình, không biết từ khi nào đã quen miệng gọi nàng là: “Tiểu sư muội!” Nhiều lúc khiến nàng lầm tưởng, có hay chăng vị sư phụ Mẫn Nguyên kia của nàng chỉ có trong truyền thuyết mà không hề tồn tại? Người nhắc là đến, vật nhắc thì đi, đến một ngày đầu thu lộng gió, trước cửa Âm Tư Môn xuất hiện một người. Người nọ tỏa ra khí tức áp đảo khiến các tiểu tiên của Âm Tư Môn không dám đến gần, chỉ cần một ánh mắt đã khiến người khác bủn rủn tay chân.