Nữ Thiếu Tướng Thiên Tài

Quyển 1 - Chương 60: Thiếu nợ thì trả tiền




Tần Vi Nhiên tắm xong, đang sấy tóc thì điện thoại lại vang lên. Tần Vi Nhiên nghĩ là Phó Vân, không thèm nhìn tên ai gọi mà trực tiếp bắt máy, cả giận nói: “Anh rốt cuộc muốn gì!”

Đối phương sửng sốt một chút, tính thử mở miệng: “Quân Vương, có phải cô không tiện nói chuyện hay không?”

Tần Vi Nhiên nghe ra là thanh âm của Vương Lực, liền khôi phục bình tĩnh, nói: “Không có gì, nói đi.”

“Là thế này, lúc trước cô có bảo tôi điều tra Hà Giai Kiệt, chúng tôi đã tìm ra được rồi. Cha nuôi cậu ta thiếu nợ Đế Hào hai mươi vạn, Hà Giai Kiệt hai ngày nay đang làm công trừ tiền. Theo chúng tôi điều tra, ngày mai chính là thời hạn cuối cùng Đế Hào quy định, nếu Hà Giai Kiệt không kiếm được hai mươi vạn, Đế Hào không chỉ cắt một ngón tay của cha nuôi Hà Giai Kiệt, cũng muốn bắt em gái của cậu ta, tức là con gái của cha nuôi đi làm trả nợ.”

Tần Vi Nhiên nhíu nhíu mày: “Tôi biết rồi, phái hai người theo bảo hộ, chuyện này ngày mai tôi sẽ xử lí.”

“Vâng, tôi đã biết.”

Tần Vi Nhiên cúp máy, hừ lạnh nói: “Lại là Đế Hào.”

Tuy rằng đêm nay xảy ra nhiều chuyện, nhưng Tần Vi Nhiên vẫn ngủ một giấc rất ngon, có lẽ vì ngày hôm nay cô quá mệt.

Phòng họp cao tầng tập đoàn Phong Vân.

Tất cả mọi người đều nhìn ra, trải qua vài ngày lo lắng, hôm nay tập đoàn Phong Vân, xem như vui mừng, tổng giám đốc đại nhân của bọn họ thoạt nhìn tâm trạng không bình thường chút nào, không chỉ có vẻ mặt tươi cười, còn có tính tình cũng rất tốt.

“Cuộc họp kết thúc, toàn bộ báo cáo rất tốt, cảm ơn mọi người.”

Mọi người phối hợp vỗ tay theo.

Phó Vân gõ gõ mặt bàn, cười nói: “Rất tốt, quản lí, cậu vất vả rồi, tiếp tục cố gắng.”

Quản lí bị điểm danh hưng phấn nói cảm ơn. Anh ta đến công ti hơn hai mươi năm, lúc trước là thủ hạ của Phó thiếu, chưa từng được Phó thiếu cổ vũ. Anh ta cố gắng hơn hai mươi năm, hôm nay rốt cuộc từ trong lời nói của con trai Phó thiếu nghe được sự cổ vũ, anh ta có cảm giác, cuộc đời này không uổng phí!

Trong các buổi hội nghị Phó Vân làm chủ tới nay, đây là cuộc họp mọi người vui vẻ nhất. Ai cũng được Phó Vân nói cổ vũ, đối với việc này, mọi người tỏ ra vô cùng vui mừng cùng vinh hạnh, âm thầm thề muốn vì tập đoàn Phong Vân làm việc, không phụ sự kì vọng của Vân thiếu.

Tần Vi Nhiên không đến xử lí chuyện của Hà Giai Kiệt trước mà tới Cục Quốc An gặp Lý Văn Lệ. Bởi vì sự việc bang Cuồng Lang còn chưa giải quyết xong nên hai ngày nay Lý Văn Lệ đều ở đây. Lý Văn Lệ rất im lặng, chưa bao giờ làm phiền đến người trong Cục Quốc An. Điều này cũng làm cho người quản lí cô nhẹ nhàng. Khi không có chuyện gì làm sẽ cùng cô tán gẫu, thời điểm Tần Vi Nhiên đến chính là lúc hai người đang nói chuyện phiếm.

Chiếu cố Lý Văn Lệ là một bác gái trung niên, đơn giản là đang nói với Lý Văn Lệ con mình như thế nào. Lý Văn Lệ mỉm cười nghe, trong mắt có chờ mong cùng chúc phúc.

Nhìn thấy Tần Vi Nhiên, bác gái thức thời lui ra, đem không gian nhường cho Tần Vi Nhiên, Tần Vi Nhiên ngồi xuống ghế. Lý Văn Lệ liền sốt ruột nói: “Có phải cô đã có tin tức của em trai tôi?”

Tần Vi Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, cô yên tâm, em trai cô rất tốt. Lát nữa tôi sẽ đi tìm nó, sau đó sắp xếp cho nó một chỗ ở, cho nên cô ở trong này dưỡng thương cho tốt. Đợi sau khi cô đã khỏe, có thể cùng em trai đoàn viên.”

Lý Văn Lệ nhất thời nức nở khóc lên: “Cảm ơn, cảm ơn cô! Tôi thực sự không biết cảm ơn cô như thế nào! Đời này tôi có làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp được ân tình này!”

“Với tôi mà nói, đây chỉ là một chuyện nhỏ, cô không cần để tâm lắm. Được rồi, tôi phải đi, cô dưỡng thương cho tốt.”

“Ân, tôi nhất định khỏe lại, sẽ không để cho em trai thấy cái bộ dạng này.”

Vết sẹo trên người Lý Văn Lệ còn chưa có tốt lên, còn chưa thể hoàn toàn đứng lên. Bất quá giờ phút này Lý Văn Lệ đã khôi phục tin tưởng. Tần Vi Nhiên tin, chỉ cần cô ấy có niềm tin, có thể vực dậy được, cho dù là thân thể hay tinh thần.

Tần Vi Nhiên đi vào sân huấn luyện xem một chút, sau đó rời khỏi Cục Quốc An, thuận tiện gọi cho Vương Lực.

“Bây giờ Hà Giai Kiệt ở đâu?”

“Đang ở tại một siêu thị làm công, bây giờ là lúc chuyển ca, đang sắp xếp chuẩn bị rời đi.”

“Sớm như vậy? Cậu ta mấy ngày nay nhất định không ngủ?”

“Ân, đúng vậy, cậu ta đã ba ngày không ngủ, nơi này làm xong thì cậu ta còn phải đi nhà rửa xe làm việc.”

“Được, tôi đã biết, đem địa chỉ cụ thể gửi qua cho tôi, tôi lập tức đến đó.”

“Rõ.”

Vương Lực đem địa chỉ gửi cho Tần Vi Nhiên, Tần Vi Nhiên liền lái xe đi qua. Bởi vì khoảng cách có chút xa, phải mất một chút thời gian Tần Vi Nhiên mới đến được chỗ rửa xe. Thời điểm cô đến, thấy một cậu bé được hai người đàn ông bảo vệ bên người, trước mặt bọn họ là bốn người đàn ông mặc đồ đen, hai bên đang giằng co nhau.

Tần Vi Nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra hai người đem cậu bé bảo vệ phía sau là người của cô, cho nên nhận ra cậu bé này là Hà Giai Kiệt, không chút do dự, lập tức xuống xe đi qua.

“Giai Kiệt, sao lại thế này?”

Tần Vi Nhiên đứng ở trước mặt Hà Giai Kiệt, mỉm cười hỏi.

Hà Giai Kiệt liên tục bị những người lạ mặt tìm đến. Đáng lý, cậu nên bị bắt đi mới đúng, như thế nào lại có người ra mặt giúp cậu, Hà Giai Kiệt lăng lăng hỏi: “Chị…”

“Được rồi, nếu chị đã đến đây thì nhất định bảo vệ em, em yên tâm đi.”

Hà Giai Kiệt lại sửng sốt. Trên thực tế, hắn còn nhớ rõ chị gái, nhưng là, chị gái này cũng với chị hắn không có chút nào giống nhau, chẳng lẽ nữ nhân mười tám đại biến, liền đẹp như vậy sao? Còn mặt quân trang, chị hiện tại là quân nhân sao? Cho nên, hai người kia là do chị phái tới bảo vệ cậu sao? Thì ra, chị không vứt bỏ cậu. Mấy năm nay, có phải vì chị đi gia nhập quân ngũ, cho nên không thể chiếu cố cậu? Nhiều năm như vậy, là cậu hiểu lầm chị ư?

Hà Giai Kiệt nhất thời cảm thấy xấu hổ không thôi, hốc mắt đỏ lên nhìn Tần Vi Nhiên: “Chị hai, thực xin lỗi, mấy năm nay em luôn nghĩ chị không cần em, nên em vẫn luôn hận chị!”

Tần Vi Nhiên biết người cậu nói là ai, cười nói: “Không sao, về sau sẽ không có người bắt nạt em nữa, nhất định sẽ không.”

Hà Giai Kiệt gật đầu thật mạnh, cậu còn là vị thành niên, gánh nhiều chuyện như vậy, cậu đã sớm mệt mỏi. Nếu có người để cậu dựa vào, cậu nhất định vô cùng cao hứng.

Tần Vi Nhiên đối với hai người thủ hạ nói: “Hai người lui ra đi.”

“Rõ.”

Hai người lui ra sau. Bốn người trước mặt Tần Vi Nhiên lập tức sinh ra ý sợ hãi, không vì cái gì khác, đơn giản là ánh mắt Tần Vi Nhiên lạnh như băng, giống như có thể trong nháy mắt đem bọn họ lăng trì, làm cho bọn họ không dám vọng động. Hơn nữa Tần Vi Nhiên một thân quân trang thiếu tá, bọn họ cũng không phải người ngốc, như thế nào vì một thằng nhóc mà đắc tội quân nhân.

“Các người là ai?”

“Trưởng quan, chúng tôi là người của Đế Hào. Tuy cô là trưởng quan, nhưng thiếu tiền trả nợ là chuyện rất thường tình, nhà các người thiếu Đế Hào chúng tôi hai mươi vạn. Chúng tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngay cả lợi ích cũng chưa thu, chỉ cần các người có thể trả lại cho chúng tôi tiền vốn. Trưởng quan, chúng tôi cũng chỉ là hạ nhân, mong cô đừng làm khó chúng tôi.”

“Tôi có nói qua muốn làm khó các người sao?”

Tần Vi Nhiên không muốn làm to chuyện, hơn nữa bên cô còn đang thiếu nợ tiền, liền lập tức lấy ra tờ chi phiếu, kí hai mươi vạn đưa cho họ: “Tiền lấy đi, biên lai mượn đồ đưa cho tôi, các người có thể đi được rồi.”

Trong đó một người lập tức đưa biên lai mượn đồ cho Tần Vi Nhiên, sau đó đem tờ chi phiếu trên tay cô lấy đi.