Nữ Thần Thú Vị

Chương 32






Tôi chỉ muốn một mình La Y thôi
Khi đã đến địa điểm được hẹn trước rồi, thì lại không thấy người bạn gái trong truyền thuyết, chỉ thấy một mình Hứa Hoa đứng ở cửa khách sạn hút thuốc, thấy chúng tôi tới thì dập thuốc lá rồi vứt nó vào trong thùng rác.

Tôi hỏi, "Người của cậu đâu rồi?"
Cậu ta thở dài, "Cô ấy có việc, chúng ta ăn đi."
Không biết vì sao, chỉ trong một khoảnh khắc, tôi dường như nhìn thấy bi thương trên gương mặt Hứa Hoa, từ khi bắt đầu hẹn hò với Tuệ Tuệ, ưu buồn càng nhiều hơn so với trước, thân là người bạn nhưng tôi không thể san sẻ điều gì, giá như lần yêu đương này bà chị kia không có lịch sử tình trường gì đó, thì sẽ rất là hợp nhau đấy, không phải vấn đề ở việc đã kết hôn, mỗi người đều có quyền mưu cầu hạnh phúc, không thể bởi vì chuyện quá khứ mà đánh mất tương lai, nhưng tôi lo lắng cho Hứa Hoa, dù sao đây là lần đầu tiên yêu đương của cậu ta, nghe kể về người đó thì cũng có thể biết là dáng vẻ kinh nghiệm đầy mình, tôi sợ cậu ta sẽ bị tổn thương.

Nhưng mà chuyện khuyên nhủ chia tay này tôi không làm được.

Lúc ăn cơm, Trần Linh hỏi, "Không giới thiệu gì cả sao?" Khiến cho tôi chợt nhận ra hoá ra bọn họ không biết nhau, vì vậy tôi giới thiệu đơn giản cho hai người họ một phen, còn nói là làm cùng công ty, sau này gặp có gì nâng đỡ lẫn nhau.

Nói thật, trong lòng tôi đã từng muốn tác hợp cho hai người bọn họ, tôi cảm thấy tính cách của bọn họ rất giống nhau, nếu mà hẹn hò với nhau nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng cái này chẳng qua chỉ là suy nghĩ mà thôi, tôi chưa làm bà mối bao giờ, hơn nữa nghe nói việc tác hợp bạn tốt với nhau, người trung gian sẽ trở thành kẻ khó xử nhất, khi bọn họ có tật xấu gì, người tiên nghĩ đến chính là tôi, lỡ như chia tay, có lẽ tôi sẽ không thể bước chân vào cửa nhà họ được nữa.

Nhưng mà nghĩ lại, có lẽ Trần Linh và Hứa Hoa đang nhìn nhau rất chướng mắt, bây giờ a, tuy rằng ngoài miệng nói yêu cầu mình không cao, nhưng thực ra trong lòng đã liệt kê những hạng mục theo một khuôn mẫu tốt nhất cho riêng mình rồi.

Tôi thừa nhận yêu cầu của tôi cao, tôi chỉ muốn một mình La Y thôi.


Bữa ăn này diễn ra rất nhẹ nhàng, qua những câu nói chậm rãi của Trần Linh, Hứa Hoa dần dần trút bỏ nỗi ưu thương của mình, bắt đầu cùng chúng tôi thảo luận bốn phương, câu hỏi ở đây là, nếu có người cho cậu 100 ngàn (khoảng 340 triệu vnđ), cậu có nguyện ý ngủ cùng người đó một đêm hay không.

Câu hỏi này nếu đặt trong buổi họp lớp ở đại học, chắc chắn sẽ không thể thảo luận nổi nữa, bạn học ở đại học của tôi, ngoài những người bạn cùng phòng ra, còn lại đều là một đám người e thẹn, nếu mà nói những loại chuyện này, nhất định sẽ nhận lấy đủ loại ánh mắt như: ui, cậu hỏi vậy là ý gì đấy.

Bạn cùng phòng tôi từng nói, chúng ta có thể ở cùng một phòng ký túc xá thật sự là sự sắp đặt của trời cao, các cô ấy không thể chịu nổi những cô em gái ở khu ký túc xá sát bên, bảo rằng toàn là những đứa nguỵ trang.

Tôi nghĩ đây chính là nguyên do mà những cô gái trai tráng không thể sống cùng với trà xanh [1] a.

[1]: Chỉ những cô nàng khi ở trước mặt những người khác thì giả bộ điềm đạm đáng yêu, hiền lành và vô hại, sau lưng lại có tâm kế, hay đùa bỡn tình cảm của người khác.

Về câu hỏi của cuộc bàn luận, đến cuối cùng, mọi người đều không muốn ngủ qua đêm, bọn tôi đều nôn nao, cảm thấy những người quyết giữ thân mình trong sạch như chúng tôi thật hiếm thấy, nhưng khi Trần Linh nâng giá thành 10 triệu (khoảng 30 tỷ vnđ), trên mặt mọi người không còn biểu lộ thanh cao được như vậy nữa.

Sau đó Hứa Hoa nói, nằm mơ đi, ai sẽ bỏ ra mười triệu trên loại người như chúng ta.

Vì vậy chúng tôi từ bỏ chủ đề xa vời này, tiếp tục ăn cơm.

Thời tiết hay thay đổi, vừa ra khỏi khách sạn thì đã cảm nhận được cơn gió lạnh, tôi xoa xoa đôi bàn tay và cánh tay, đang muốn hỏi kế hoạch tiếp theo là gì, bỗng nhiên Trần Linh vươn tay tới, kéo cổ áo tôi xuống một cách mãnh mẽ, tôi sợ đến nỗi hét lên một tiếng, khiến cho những người đi đường quay đầu nhìn.

"Cậu làm cái gì vậy!"
Vẻ mặt Trần Linh bỉ ổi nhìn tôi, chỉ vào áo của tôi, nói, "Lúc đầu cảm thấy có gì đó như ẩn như hiện, thì ra là dấu hôn a Nhị Tiết, cậu được lắm."
Hứa Hoa nghe vậy thì tò mò muốn lại đây xem, bị tôi ôm ngực che lại, "Nhìn cái gì! Chưa thấy qua dấu hôn bao giờ ư!"
Trần Linh cười ha ha vài tiếng, "Chưa thấy trên người của cậu thôi." Nói xong cô ấy tiến tới gần, ôm nhẹ tôi, đặt tay lên vai tôi, rất có sự phong độ của người bạn tốt, "Nói cho chị gái này nghe, cả đêm hai người xxx bao nhiêu lần?"
Tôi, "Không nói cho cậu."
Trần Linh lại hỏi, "Cậu là công là thụ?"
Tôi hứ một tiếng, "Không nói cho cậu."
Nghe xong Hứa Hoa chêm vào, "Bộ dáng cô vợ nhỏ thế này, còn có thể là công ư, trông cái dáng vẻ bị ức hiếp kia kìa."
Tôi hừ một tiếng với Hứa Hoa, nghe Trần Linh nói, "Thật sao? Tôi chưa thấy qua hình thức hai người này sống chung như thế nào, cứ nghĩ rằng cậu ta nằm trên chứ, dù sao trong tưởng tượng của tôi, cậu ta rất là mạnh mẽ cứng rắn."
Hứa Hoa cười nói, "Tưởng tượng có thể lẫn lộn, có thể sai."
Trần Linh còn nói, "Ôi, nhưng mà cứ nghĩ đến dáng vẻ hai người đó trên giường, La Y nhà chúng ta lạnh lùng và xa cách như thế, đè lên người cậu ta..."
Tôi ngắt lời cô ấy, "Nghĩ cái gì mà nghĩ! Không cho phép nghĩ!"
Trần Linh và Hứa Hoa bật cười, tôi tạm thời định nghĩa tiếng cười này thành đôi bạn bè thân thiết, mà không phải tầng ý nghĩa lung tung rối loạn ở mặt khác.

Tôi không cho phép Trần Linh nói tiếp là bởi vì, cô ấy tưởng tượng như thế, cũng khiến cho tôi suy nghĩ theo, vốn dĩ ý chí đã rất yếu rồi, thế nên khi ngẫm lại về chuyện đó, bỗng nhiên thật là nhớ La Y, muốn ôm chị ấy.

Sau khi đã giải tán, tôi lập tức gọi điện thoại cho La Y, thật muốn biểu đạt nỗi niềm nhung nhớ của tôi ngay.


Vì trời chưa quá tối, cho nên đèn tự động ở hành lang vẫn chưa sáng lên, tôi đi từng bước một, nghe thấy âm thanh đô đô truyền đến từ trong điện thoại, tim như được lấp đầy, qua nhiều năm như vậy, tôi cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại mà nhớ mà nghĩ về chị ấy, những giấc mộng không biết là ngày hay đêm, sự trống rỗng sau khi tỉnh dậy không còn có thể nhận ra kia, có lẽ đã trở nên bớt cô đơn lạnh lẽo hơn mỗi khi tôi có thể vững lòng cho rằng chị ấy cũng nhớ tôi như thế.

Đầu dây La Y nhận cuộc gọi, tôi rút khỏi sự hoài niệm từ những ý thơ tương tư, tiếp theo nhịn không được cười ra tiếng.

Chị ấy vừa mở miệng đã hỏi rằng, "Cười cái gì?"
Tôi lắc đầu, chợt nhớ chị ấy không thể nhìn thấy tôi lắc đầu, vì vậy nói, "Vừa rồi trong lòng thầm đọc một bài thơ, bị chị cắt ngang thì sau đó lại cảm thấy buồn cười."
La Y hỏi, "Thơ gì? Em có thể đọc được à."
Tôi nói, "Thơ hiện đại, chị không biết à, bên cạnh chị có một thi nhân ẩn mình đấy, nhưng rất có tài năng, hồi tiểu học năm lớp 6, còn bị thầy cô chỉ danh, để cho em vào tiết đó bước lên trên bục đọc thơ diễn cảm, chỉ một mình thôi đó a!"
"Oa, thật là lợi hại."
Tốt nhất đừng là khen cho có lệ, lại nghe chị ấy nói, "Về nhà à?"
Tôi ừ một tiếng, "Làm sao chị biết?"
Chị ấy nói, "Nghe thấy âm thanh tra chìa khoá."
Tôi, "Oa, thật là lợi hại."
Mở cửa bước vào, tôi nằm ườn ra trên ghế sa lon theo hình chữ bát (八), cứ để nghe như vậy, dù cho La Y cũng không nói gì, điều này làm cho tôi nhớ đến đoạn thời gian ở đại học, chúng tôi cũng thế này, giữ điện thoại thông với nhau nhưng không nói gì nhiều, chúng tôi đều gắn tai nghe, tôi ngồi chơi máy tính ở ký túc xá, chị ấy làm việc riêng của mình ở đầu dây bên kia, đôi lúc muốn nói cái gì đó thì dùng cái microphone để hỏi, chị ấy nghe xong sẽ trả lời tôi một tiếng, dường như đang ở bên cạnh nhau.

Nhưng việc này đã khiến cho bạn cùng phòng ghi hận tôi một phen, các cô ấy thường xuyên quên rằng tôi đang gọi điện thoại, thế nên nhiều vấn đề tôi hỏi La Y đều cho rằng tôi đang hỏi bọn họ, sau khi trả lời xong thì mới chợt bừng tỉnh, làm cho các cô ấy nghĩ mình bị cho là ảo tưởng sức mạnh.

Dạo ấy các cô ấy thề rằng, sẽ không nói chuyện với tôi nữa.

Nhớ đến đó tôi liền mở máy tính, hỏi, "Chị đang làm gì vậy?"
La Y trả lời rất nhanh, "Em gọi điện thoại khéo thật, vừa mới tắm xong."
Tôi nói, "Hôm nay hết bận sớm vậy."
Chị ấy ừ một tiếng, "Trạng thái hôm nay của mọi người rất tốt, nên quay khá nhanh."
Tôi truy cập vào trang đặt vé máy bay, hỏi chị ấy, "Vậy ngày mai chúng ta có thể gặp nhau hay không?"
Vì tuyên truyền cho bộ phim mới nên hôm sau Trần Linh và La Y sẽ tham gia một tiết mục giải trí, nhưng không may chính là, Mã Văn Lâm cũng vậy.

Chị ấy ừ một tiếng, tôi lập tức mua vé máy bay cho ngày mai, âm thầm nghĩ cứ bỏ mặc Trần Linh rồi bay qua trước vậy, Trần Linh có mắng tôi không nhỉ, sau đó nghĩ lại, Trần Linh nhất định sẽ tha thứ cho tôi, dù sao cô ấy cũng hiểu trời sinh Tiết Linh Nhất vẫn luôn là trọng sắc khinh bạn rồi.

Nói một ít lời không có gì nhiều rồi cúp điện thoại, sau đó nhìn thấy tin nhắn chuyến bay đã được gửi đến, thế nên tôi sẵn tiện nhắn với Trần Linh qua WeChat là ngày mai tôi sẽ đi trước, quả nhiên cô ấy mắng tôi một câu trọng sắc khinh bạn.

Lúc rửa mặt, tôi cởi quần áo ra để soi gương, mới phát hiện không chỉ dưới xương quai xanh có dấu hôn, trên rốn cũng có một ít, làm người xem hơi nóng trong người, tôi thì chộn rộn đến nỗi suýt chút nữa đã nuốt kem đánh răng luôn rồi.

Dấu hôn kiểu này trước đó cũng từng có, lần đó chị ấy đi biểu diễn, một người ở trong phòng luyện đàn Piano, chị ấy chẳng qua chỉ diễn vai phụ, ngồi ở một góc nhỏ trên sân khấu, làm bạn cùng trường với Piano, không có lời kịch, không có hành động, chỉ khi vào lúc cần thiết thì đàn nhạc.


Nhưng La Y này, đối với thứ gì cũng có một loại trách nghiệm nghiêm túc, chị ấy nói cảnh diễn nhạc khúc đều là do chị ấy phụ trách, chị ấy muốn luyện nhiều hơn, như vậy sẽ không xảy ra sai sót, bởi vì cơ hội để diễn kịch trên sân khấu không có dễ đến lần nữa.

Tôi nghĩ, thái độ này của chị ấy, chính là nguyên nhân chị ấy có thể thành công như ngày hôm nay a.

Ngày đó hết giờ học buổi tối tôi lập tức đi tìm chị ấy, nhìn từ ngoài cửa sổ, bên trong phòng đánh đàn chỉ có một ánh đèn, rọi lên người chị ấy.

Chị ấy đàn Piano toả ra khí chất rất đặc biệt, trong mắt tôi là bậc chuyên gia nổi tiếng.

Sau khi tiến vào thì ngồi xuống bên cạnh chị ấy, nhìn mười ngón tay linh hoạt chuyển động của chị ấy, cảm thấy thật lợi hại, xong khúc đó chị ấy mới hỏi, muốn đánh một chút không?
Hồi tiểu học tôi từng chơi qua đàn điện tử, nhưng mà chỉ chơi được một hồi đã chán rồi, đến tận bây giờ chỉ đàn mỗi bài Hai Chú Hổ [2], vì vậy tôi để cho chị ấy biểu diễn bài đó trước.

Chị ấy không có chê cười cũng không ghét bỏ, sau đấy còn lấy bút để viết phổ nhạc của bài Những Ngôi Sao Nhỏ [3] lên tờ giấy cho tôi đàn, tôi dựa vào phổ, dùng ngón trỏ đàn một đoạn giai điệu nốt nhạc dài ngắn cao thấp, sau đó cười ngây ngô với chị ấy, hỏi, "Thấy thế nào?"
[2] [3]: Hai bài trên đều là bài hát dành cho thiếu nhi ở Trung Quốc
Chị ấy khiêu mi, "Rất đáng yêu."
Tôi đứng hình, chị ấy đang nói khúc nhạc Những Ngôi Sao Nhỏ đáng yêu hay là tôi đáng yêu đây, nếu là về nhạc, đây chính là ca khúc của thiếu nhi, đương nhiên phải đáng yêu rồi, còn nếu là tôi, tuy rằng tôi thừa biết tôi vô cùng đáng yêu, nhưng vào thời điểm này đột ngột nói như vậy, là có ý gì đây?
Thế nhưng lúc đó cũng không nghiên cứu sâu vấn đề này nữa, bởi vì sau đó chúng tôi đã hôn môi rồi.

Tình cảnh này, bầu không khí này, nếu không hôn nhau thì thật có lỗi với nó.

Chúng tôi hôn lấy hôn để, chị ấy ấn tôi ngồi trên ghế dài, một tay đặt ở dưới đầu tôi, tay kia để ở ngang hông tôi.

Có lẽ khung cảnh quá mức mê người, sự yên tĩnh im ắng ấy làm cho việc x trở nên phình to ra, vì vậy khi rời khỏi đôi môi tôi, chị ấy hôn xuống một đường, không biết qua bao lâu, chúng tôi thở hổn hển rồi ngừng lại, có lẽ vì cảm thấy nơi này không quá thích hợp để tiến thêm một bước, vì vậy chúng tôi sửa sang lại một phen rồi ngồi ngay ngắn trở lại.

Chị ấy tiếp tục luyện đàn, tôi tiếp tục xem, không biết có phải vì vừa mới hôn, tôi cảm thấy khi chị ấy đứng lên đặc biệt động lòng người, khiến cho người ta muốn đẩy ngã xuống.

Sau khi trở về ký túc xá thì mới phát hiện xương quai xanh bị chị ấy nhấm nháp đến rối tung rối mù, cũng may lúc đó đang là mùa đông, chỉ cần một cái khăng quàng cổ có thể che hết thảy nỗi e thẹn.

Còn về màn kịch ở sân khấu, tôi có đi xem, hơn nữa cảm thấy vô cùng tiếc nuối cho chị ấy, có đôi khi ngay cả ánh đèn cũng chẳng có, nhưng nhìn một hồi có sự thay đổi, khi chị ấy ngồi trên ghế dài khiến cho tôi nảy sinh ý nghĩ đen tối, tôi cảm thấy mình thật có lỗi, đây rõ ràng chỉ đơn giản là màn kịch buồn thôi a..