Nữ Thần Quốc Dân Cảnh Ngọc Ninh

Chương 96




CHƯƠNG 96: VỢ CHƯA CƯỚI CỦA ANH

“Đây là kế hoạch năm nay mà mấy người làm sao?”

Giọng người đàn ông trầm thấp mà nghiêm khắc, mang theo uy nghiêm của người có địa vị cao.

Quản lí của hạng mục cúi đầu, trán đổ mồ hôi lạnh.

“Tổng giám đốc Lục, kế hoạch năm nay của công ty là giữ vững, bây giờ kinh tế thị trường đang ở mức thấp, chúng tôi đều cảm thấy không nên khuếch trương quá nhanh, cho nên…”

“Thị trường ở mức thấp… Giữ vững cái đang có?”

Lục Trình Niên cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên “Bịch” một cái ném bản kế hoạch trong tay ra ngoài.

Trang giấy bay ngang qua mặt của quản lí hạng mục, ông ta đau đến nhắm mắt lại.

Phòng họp lập tức yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người không dám thở mạnh.

Lục Trình Niên lạnh lùng nói: “Cho nên ông lấy cái mà ngay cả sinh viên năm nay tốt nghiệp cũng có thể làm đến qua mặt tôi? Giữ vững cái đang có? Công ty con ở Nam Thành đã ba năm, năm nào lợi nhuận đều giảm, tôi đã cho mấy người rất nhiều cơ hội rồi! Bây giờ có tôi ở đây, ông còn dám lấy lí do này thoái thác, ông cảm thấy Lục thị không thể thiếu ông hay là thấy tôi ngu không hiểu tình hình thị trường bây giờ hả?”

Quản lí của hạng mục sợ tới mức mặt không còn giọt máu, vội vàng giải thích: “Tổng giám đốc Lục, không phải…”

“Được rồi! Tôi thấy ông cũng không có năng lực đảm nhiệm chức vụ này, từ ngày mai, ông không cần đến đây nữa.”

Quản lí của hạng mục mở to hai mắt. Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one

“Tổng giám đốc Lục! Tôi tôi sai rồi, anh đừng đuổi tôi mà, Tổng giám đốc Lục …”

Nhưng Lục Trình Niên đã mặc kệ ông ta, trực tiếp gọi người lôi ông ta ra ngoài, lúc này mới bình tĩnh lạnh lùng nói: “Tiếp tục!”

Quản lí kế tiếp nơm nớp lo sợ đi lên báo cáo công việc.

Áp lực trong phòng họp rất nặng nề, cũng may quản lí này có năng lực khá ổn, báo cáo coi như làm cho Lục Trình Niên vừa lòng.

Chỉ là người phía sau thì không may như vậy.

Vì một số liệu tính toán sai, Lục Trình Niên vừa nghe liền chỉ đi ra, quản lí kia lập tức sợ tới mức đều nhanh quỳ xuống.

“Tổng giám đốc Lục, thật, thật xin lỗi, tôi lập tức cầm đi tính lại.”

Lục Trình Niên cười lạnh một tiếng, tất cả mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, chức vị của người này ở Lục thị tiêu rồi.

Không ngờ, đúng lúc này, tiếng điện thoại “Tinh Tinh” vang lên.

Mọi người sửng sờ.

Lục BOSS kêu họp, ai dám đem điện thoại vào?

Mọi người nhìn nhau, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, thấy BOSS ngồi ở chủ tọa nhíu nhíu mày, đột nhiên lấy điện thoại từ đâu đó ra.

Mọi người: “. . .”

Tất cả mọi người yên lặng cúi đầu, ra vẻ nhìn không thấy.

Lục Trình Niên không thích nhất là lúc làm việc bị người khác quấy rầy, cho nên rất không hài lòng với người gọi điện đến.

Nhưng vừa thấy tên trên màn hình, biểu cảm trên mặt liền thay đổi.

Thời gian đi từ u ám sang lạc quan chỉ mất một giây.

Anh bật người đứng dậy, đi ra ngoài nghe điện thoại.

Mọi người nhất thời không kiềm được mà nhìn nhau, người vừa đi ra ngoài, họ liền cúi đầu thảo luận.

“Ai a? Xem sắc mặt Tổng giám đốc Lục, giống như là có chuyện tốt?”

“Mặc kệ là ai, lúc này gọi điện cho Tổng giám đốc Lục, còn có thể làm cho anh ấy vui như vậy, nhất định không phải người đơn giản.”

“Nói không chừng là ký được đơn hàng mấy chục nghìn tỷ đâu?”

“Cũng không nhất định, đơn hàng mấy chục nghìn tỷ trong tay Tổng giám đốc Lục cũng không xem là cái gì, anh ấy không vui đến vậy đâu.”

Tô Thâm vẫn luôn đứng sau Lục Trình Niên đã thấy hết những thông báo trên màn hình điện thoại.

Nghe cấp cao trong công ty nhỏ tiếng thảo luận, anh ta nhịn không được nhếch miệng.

Cô Cảnh ơi cô Cảnh, ở trong mắt mọi người, cô so với mấy chục nghìn tỷ còn quan trọng hơn à!

Quả nhiên, sức mạng của tình yêu thật vĩ đại.

Lục Trình Niên đi ra ngoài nghe điện thoại, thanh âm nghiêm khác lúc nãy lập tức chuyển thành dịu dàng ấm áp.

“Lục Trình Niên, anh còn ở công ty sao?”

“A, sao vậy?”

“Anh còn chưa ăn cơm phải không?”

Lục Trình Niên nắm chặt điện thoại, nhìn bên ngoài cửa sổ: “Chưa.”

“Chị Trần làm thiệt nhiều đồ ăn ngon, em đem hết qua cho anh nè, tiện thì anh cho Tô Thâm xuống dưới đón em đi! Em sợ tiếp tân của công ty anh không biết em, không cho vào.”

Cô cũng không quên chuyện lần trước ở Mộ thị bị tiếp tân ngăn lại.

Tập đoàn quốc tế như Lục thị, nguyên tắc tất nhiên sẽ nhiều hơn Mộ thị, lại không ai biết thân phận của cô, cô thật không dám chắc nếu Tô Thâm không xuống đón cô, chính cô có thể đi lên hay không.

Mắt Lục Trình Niên suy tư.

“Em đến đây?”

“Đúng vậy!”

“Được rồi, tôi cho cậu ta xuống ngay.”

Lục Trình Niên cúp máy, trở về phòng họp.

Mọi người lập tức im lặng không bàn nữa, ngồi nghiêm chỉnh nghiêm túc họp.

Nhưng lại thấy BOSS đại nhân cầm lấy áo khoác trên ghế của mình, trầm giọng phân phó: “Tan họp.”

Cái gì?

Mọi người nhất thời không phản ứng lại kịp.

Quản lí vừa nãy báo cáo sai cũng kinh ngạc, lắp ba lắp bắp hỏi: “Tổng giám đốc Lục, vậy, tôi…”

Lục Trình Niên liếc ông ta một cái.

“Trở về làm lại, sáng mai nộp cho tôi.”

Quản lí sửng sờ, sau đó như được đại xá, nhanh chóng gật đầu liên tục.

“Vâng, Tổng giám đốc Lục, sáng mai tôi nhất định sẽ làm xong.”

Lục Trình Niên dẫn theo Tô Thâm rời đi.

Trở lại văn phòng tổng giám đốc, anh trầm giọng nói: “Cậu đi xuống, đón Cảnh Ngọc Ninh.”

Tô Thâm mím môi nhịn cười.

Anh ta biết mà, nhất định là cô Cảnh đến đây.

Nếu không tổng giám đốc không thể nào tốt tính như vậy.

Tô Thâm ngoan ngoãn đáp lời, đang xoay người đi ra ngoài, Lục Trình Niên gọi anh ta lại.

“Từ từ.”

Tô Thâm trở lại, Lục Trình Niên khẽ nhíu mày, dừng vài giây rồi mới phân phó nói: “Cậu trước đi nói với quầy tiếp tân, về sau nếu Cảnh Ngọc Ninh đến đây, trực tiếp mang cô ấy đến văn phòng của tôi là được.”

Tô Thâm giật mình.

Tổng giám đốc đây là muốn công khai?

Anh ta không dám hỏi nhiều cái gì, vội vàng đáp lời, sau đó cung kính lui ra ngoài.

Sảnh lớn lầu một.

Lúc Cảnh Ngọc Ninh đến, Tô Thâm đã chờ trong sảnh rồi.

Vừa thấy cô, nhanh chóng chạy tươi cười đến tiếp đón.

“Mợ chủ, cô tới rồi.”

Cảnh Ngọc Ninh đưa hộp giữ nhiệt trong tay cho anh ta, cười hỏi: “Lúc này tôi tới, không quấy rầy công việc của mọi người chứ hả!”

Khóe môi Tô Thâm giật giật.

Tổng giám đốc đại nhân vì cô đến, đặc biệt dừng cuộc họp lại, cô nói đi?

Chỉ là lời này anh ta tuyệt đối không nói ra, vì vậy cười nói: “Không có, cô đến đây đưa cơm cho tổng giám đốc sao? Đúng lúc tổng giám đốc cũng đói bụng, vừa mới nói chuẩn bị đi đâu đó ăn cơm.”

Hai người cười cười nói nói, đi vào thang máy.

Nhân viên tiếp tân thấy họ vào rồi, lập tức tụ lại với nhau.

“A, mấy cô thấy cô gái mới đi vào không?”

“Thấy chứ, người trợ lý Tô nói chính là cô ấy! Thật xinh đẹp, không biết là thiên kim tiểu thư nhà ai.”

“Quan hệ của cô ấy với tổng giám đốc là gì đâu? Tổng giám đốc từ trước đến nay không thích phụ nữ vào văn phòng anh ấy, nhưng lại ngoại lệ cho cô ấy vào.”

“Đúng vậy a, trợ lý Tô còn đặc biệt dặn chúng tôi, nói sau này cô ấy đến đây trực tiếp đưa lên văn phòng của tổng giám đốc là được rồi, như vậy, quan hệ khẳng định không hề bình thường đâu!”

“Có phải là bạn gái của tổng giám đốc hay không?” Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen.one

“Không thể nào! Bạn gái của tổng giám đốc, không phải là cô chủ nhà họ Quan sao…”

“Thời gian đi làm, mấy cô nói gì đó?”

Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Đường Ngọc Sở mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Đường Ngọc Sở qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Đường Ngọc Sở đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Đường Ngọc Sở cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hằng Phúc gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy xuống lầu chờ anh ta. Nhưng hiện tại, chiếc áo cưới trên người cô đã trở thành trò cười lớn nhất. Ngay lập tức, Đường Ngọc Sở liền hiểu rõ tin nhắn kia là do Cố Ngọc Lam gởi cho cô, muốn cô nhìn thấy cảnh tượng này để ra oai. Người phụ nữ kia và mẹ của cô ta cướp ba cô đi còn chưa đủ bây giờ đến cả chồng sắp cưới của cô, họ cũng không tha. Nhưng chuyện khiến Đường Ngọc Sở thất vọng nhất chính là Bùi Hằng Phúc lại phản bội cô. Anh ta biết rõ cô cực kỳ ghét Cố Ngọc Lam nhưng lại bắt tay với cô ta đâm sau lưng cô một dao. Đường Ngọc Sở cảm thấy bản thân đang mơ một cơn ác mộng, sợ bản thân sẽ không thể khống chế được mà làm ra chuyện mất lý trí cho nên cô đành nhanh chóng rời khỏi nơi đó trong tâm trạng rối bời trước khi Bùi Hằng Phúc phát hiện ra mình. Không lâu sau Cố Ngọc Lam gọi điện thoại tới, giọng nói tràn ngập sự khoái trá và khiêu khích: “Em gái thân yêu của chị, em đã thấy hết rồi chứ? Người mà Bùi Hằng Phúc yêu luôn là chị vì thế anh ấy sẽ không kết hôn với em đâu. Hơn nữa chị cũng không thể nào để cho anh ấy kết hôn với em, anh ấy là của chị, em hãy ngừng hy vọng đi!” Suốt cả buổi chiều Đường Ngọc Sở đi trên đường như kẻ mất hồn. Cô kéo lê chiếc áo cưới, nước mắt nhạt nhòa, hoàn toàn dửng dưng với ánh mắt của những người qua đường đang đổ dồn về phía mình. Lúc đi ngang qua một câu lạc bộ, cô bước vào trong gọi rất nhiều rượu, vừa uống vừa khóc lóc thảm thiết, muốn mượn rượu để làm đầu óc tê dại. truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đêm đó Đường Ngọc Sở uống đến say khướt, nằm bò lên sofa trong phòng bao ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau Đường Ngọc Sở bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô mơ mơ màng màng nhận điện thoại, chưa kịp mở miệng đã nghe được giọng nói giận dữ của Bùi Hằng Phúc truyền tới: “Đường Ngọc Sở em đang ở đâu? Em có biết hôm qua anh đã đợi em ở tiệm áo cưới hết cả buổi chiều không? Nếu em đã không xem trọng chuyện này thì anh thấy cuộc hôn nhân này không cần nữa đâu!” Đường Ngọc Sở đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng vừa thấy xót xa vừa thấy mỉa mai. Từ hôm qua… cô đã không còn cần cuộc hôn nhân này nữa rồi. Đường Ngọc Sở tắt máy, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt sau đó rời khỏi phòng bao chuẩn bị tính tiền. Khi cô đi tới hành lang thì bắt gặp một bóng dáng cao lớn đang tiến tới. Đường Ngọc Sở vốn cũng không chú ý tới đối phương, mãi đến khi người đàn ông kia lại gần thì cô nghe được trợ lý phía sau anh ta cung kính nói: “Tổng giám đốc, chủ tịch đã dặn, lịch trình chính của anh trong hôm nay là đến ủy ban nhân dân đăng ký kết hôn với cô Hứa và ăn bữa cơm chúc mừng với cô ấy.” “Không rảnh.” Người đàn ông hơi hé miệng, giọng nói lạnh như băng. “Nhưng mà… Chủ tịch nói, cuộc hôn nhân này kiểu gì cũng phải thành. Nếu chỉ vì anh không vừa ý người này thì ông ấy có thể chọn cô gái khác cho anh, chọn cho đến khi nào hài lòng mới thôi.” Trợ lý toát mồ hôi lạnh khi truyền đạt lại lời nói của chủ tịch, giọng điệu cũng hơi dè dặt. “Hừ, đúng là ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định! Cậu đi tìm đại một người phụ nữ trong đám thiên kim tiểu thư đến đây, chỉ cần không phải là người mà ông ấy khăng khăng đưa tới đều được, tôi muốn ông ấy triệt để chặt đứt suy nghĩ này.” Người đàn ông “hừ” lạnh một tiếng, tác phong làm việc cực kỳ dứt khoát, cương quyết. Trợ lý trợn mắt há mồm: “Tổng giám đốc… Anh không nói đùa đấy chứ?” Người đàn ông liếc anh ta với ánh mắt lạnh băng: “Trông tôi giống nói đùa lắm à?” Không giống! Nhưng… Nói gì đi nữa đây cũng là chuyện lớn cả đời, tổng giám đốc làm như vậy có phải quá qua loa rồi không? Trợ lý muốn nói lại thôi. Anh ta rất muốn khuyên vài câu nhưng thấy dáng vẻ chắc như đinh đóng cột của cấp trên thì không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn im lặng. Cho đến lúc này Đường Ngọc Sở mới bất giác liếc mắt nhìn sang người đàn ông ấy. Đó là một người đàn ông cực kỳ xuất sắc, từng đường nét trên khuôn mặt chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật được chính tay Thượng đế chạm khắc, nét nào ra nét nấy, môi mỏng, sống mũi cao, lông mày rậm sắc lẹm, đôi mắt sâu thẳm khó lường. Bộ đồ vest được thiết kế riêng càng làm nổi bật dáng người cao ráo phong độ của anh. Khí chất của anh lạnh lùng, cao ngạo, giống như một vương giả không thể xâm phạm. Toàn thân anh vừa toát lên sự lạnh lùng vừa tỏa ra khí tức cấm dục khiến người khác khó tiếp cận, khí thế mạnh mẽ đến độ khiến người ta sợ hãi. Đường Ngọc Sở nhận ra người đàn ông này. Anh ta chính là Lục Triều Dương, tổng giám đốc của tập đoàn giải trí Hoàng Đình, là ông hoàng được giới giải trí công nhận. Bình thường tác phong làm việc vô cùng khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng. Trước đây khi Đường Ngọc Sở còn là phóng viên thực tập đã có may mắn gặp được anh một lần. Không ngờ hôm nay cô lại được gặp anh ở đây. Trong lúc suy tư cô và Lục Triều Dương đi lướt qua nhau khiến tim cô bỗng rung động. Lục Triều Dương muốn tìm người kết hôn còn cô cũng vừa mới bị người chồng chưa cưới của mình phản bội, giữa hai người cũng không có ràng buộc về tình cảm nên hà cớ gì không cùng nhau bắt tay kết hôn. Quan trọng nhất là cô muốn cho Cố Ngọc Lam biết Đường Ngọc Sở cô cho dù không có Bùi Hằng Phúc thì vẫn có thể tìm được người đàn ông xuất sắc hơn như thường và cô còn muốn khiến cho Bùi Hằng Phúc phải hối hận! Ý nghĩ vừa trỗi dậy Đường Ngọc Sở đã lập tức mở miệng: “Tổng giám đốc Lục, xin dừng bước.” Cô đột ngột lên tiếng, Lục Triều Dương và trợ lý đều ngẩn ra, không hẹn mà cùng quay đầu lại. Bạn đang đọc chương 1 Bộ Truyện Hot trend Sủng Vợ Lên Trời