Nữ Thần Quốc Dân Cảnh Ngọc Ninh

Chương 342




CHƯƠNG 342: THỌ YẾN CỦA NHÀ HỌ QUAN

Ngày thứ 2, Ông cụ Quan đột nhiên công bố tin tức muốn tổ chức trước thọ yến cho mình.

Ông cụ Quan năm nay đã 76 tuổi, tuy rằng không phải tuổi chẵn nhưng ở cái tuổi này nếu mỗi năm có thể tổ chức thọ yến cũng coi như một hỉ sự.

Huống hồ trên người ông đang mang bệnh nặng, nếu vào lúc này có thể tổ chức thọ yến cũng có thể xem là làm một việc xung hỉ, người trong Nhà họ Quan tự nhiên không có ai dám có ý kiến.

Khi Cảnh Ngọc Ninh nhận được tin tức thì đã là chiều hôm sau.

Nhìn tấm thiệp mời được bày trước mặt cô thực sự có chút kinh ngạc.

Suy cho cùng nhìn Ông cụ Quan mà nói cũng không giống người sẽ tin vào những chuyện như sung hỉ.

Vả lại chuyện này do đích thân Ông cụ Quan đề xuất, ai từng bị bệnh liền hiểu khi thân thể không khỏe mong muốn duy nhất chỉ là được yên tĩnh nghỉ ngơi chứ rất ít người lại ưa náo nhiệt.

Có điều thiệp mời đều được phát đi rồi, bất luận nguyên nhân là gì đều phải tham gia.

Thời gian thọ yến được tổ chức vào vào cuối tuần, địa điểm đương nhiên là căn nhà tổ của họ Quan.

Nói là thọ yến, kì thực số người được mời không nhiều, đều là người của bốn gia tộc lớn thêm vào người của những gia tộc giàu có danh giá khác.

Ngày này Cảnh Ngọc Ninh đến khá sớm, bởi vì là cuối tuần An An không cần đi học nên cô cũng tiện đưa An An cùng tham gia. Lục Trình Niên công ty còn có chuyện nên muộn mới tới. Thay vào đó Ông cụ Lục và Bà cụ Sầm đến ngay sau cô.

Nói cho cùng cũng là bạn bè hơn mấy chục năm, mặc dù sức khỏe của Ông cụ Lục không tốt hiếm khi ra ngoài, có việc cần xử lý đại bộ phận đều là Lục Trình Niên ra mặt thay nhưng dù sao nay cũng là thọ yến nên đã tự mình tham dự.

Căn nhà tổ họ Quan nay thập phần náo nhiệt, người vào người tới tặng quà chúc mừng.

Cảnh Ngọc Ninh trước đưa An An tới chúc thọ Ông cụ Quan rồi sau đó mới tới phòng ăn phía sau chờ Ông cụ Lục và Bà cụ Sầm. Tuy nhiên thay vì đợi được hai vị lão nhân lại đợi được Quan Ân Tuyền và Quý Vân Thư.

Quan Ân Tuyền và Quý Vân Thư trải qua chuyện trước kia đã nhận được sự đồng ý của hai bên gia đình tiến hành tổ chức đính hôn, giờ chỉ còn đợi đến cuối năm liền tổ chức hôn lễ đã được định trước.

Cảnh Ngọc Ninh vì chuyện này rất vui mừng liền cùng họ nói chuyện một hồi.

Quý Vân Thư cười nói: “Lúc tôi bước vào đã gặp được anh hai với chú Lục rồi nhưng bên ngoài nhiều người, bọn họ bị chặn lại nói chuyện chắc phải một lúc nữa mới có thể vào”

Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, cô biết dựa vào thân phận của Lục Trình Niên và Ông cụ Lục đột nhiên tham dự một sự kiện như thế này tự nhiên sẽ có rất nhiều người muốn kết giao với họ. Cho dù Nhà họ Lục bọn họ sẽ không cùng những người này giao thiệp nhưng vì để phát triển thị trường, trên thương trường vẫn cần giữ mặt mũi cho nhau.

Vì vậy e rằng người bận rộn nhất tối nay không chỉ có Ông cụ Quan mà còn có mấy vị chủ nhà của bốn gia tộc lớn. Cảnh Ngọc Ninh nhìn Quan Ân Tuyền cười nói: ” Hai người thế nào, định khi nào thì kết hôn?”

Quan Ân Tuyền nhẹ cười nói: “Cuối năm thôi, công việc hiện tại quá bận rộn vẫn chưa chọn ra được thời gian, chúng tôi cũng bàn bạc xong rồi đợi đến khi mấy hạng mục trên tay kết thúc, cuối năm sẽ bàn chuyện hôn sự”

Cảnh Ngọc Ninh cười nói: “Vậy tôi chúc mừng hai người trước nhé”

Quan Ân Tuyền ngại ngùng cười ngọt ngào. Quý Vân Thư nhìn người người tiến vào căn phòng, đột nhiên hướng tới trước nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói, Ông cụ Quan tổ chức thọ yến lần này không phải chỉ vì chính mình, chỉ e là còn muốn vì Cảnh Diệp Nhã đính chính danh phận”

” Đính chính danh phận? Nghĩa là ý gì?”

Quan Ân Tuyền nhỏ giọng nói: “Năm đó con của Quan Quý Uyển mất tích đã khiến thủ đô mười phần náo loạn, Quan Quý Uyển vì để tìm được đứa con này đã tìm đủ mọi cách nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả, một thời gian dài như vậy cũng không còn ai nhắc đến. Cũng vì như vậy đối với chuyện đứa trẻ này người biết đến không còn nhiều, lần này Cảnh Diệp Nhã trở về, ngoài mặt làcô chủ Quan nhưng thật ra người biết đến cô ta rất ít, ở trong gia đình cũng coi như không có địa vị.

Ông cụ Quan có lẽ cũng cảm thấy thời gian của bản thân không còn nhiều nữa, muốn nhân cơ hội này đối với người ngoài công bố danh phận của cô ta, cứ như vậy về sau ở Kinh Đô ai ai cũng biết cô ta là con gái của Quan Quý Uyển, người của Nhà họ Quan về sau cũng phải bảo hộ đối đãi tốt với cô ta tránh cho có kẻ chọc vào điểm yếu của cô ta. Cho dù không vì bản thân cô ta thì cũng là vì danh tiếng, mặt mũi của chính mình mà đối với cô ta tốt một chút”

Cảnh Ngọc Ninh nghe những lời này không tránh khỏi có chút ngạc nhiên

Trong lòng cô tự ngẫm nghĩ một chút, nhận ra quả thật giống như những lời Quan Ân Tuyền nói, nếu không phải anh ta nói ra e rằng chính cô cũng không nghĩ đến.

Nghĩ đến đây cô không khỏi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

Ông cụ Quan dù lớn dù bé đều vì Cảnh Diệp Nhã suy tính, nếu như để ông ấy biết cô ta vốn dĩ không phải cháu gái ông mà chỉ là giả mạo không biết ông sẽ có cảm nhận gì?

Cạnh đó ánh mắt của Quan Ân Tuyền cũng lóe lên một tia suy xét.

Cô ta nhìn Cảnh Ngọc Ninh ánh mắt phức tạp

“Ninh Ninh, cô …. Biết Cảnh Diệp Nhã không phải cháu gái thật của Nhà họ Quan đúng không?”

Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nhìn xung quanh, đảm bảo không có ai có thể nghe thấy cô, mới gật đầu.

“Lai lịch của Cảnh Diệp Nhã tôi biết rõ hơn bất kỳ ai khác, nhưng vấn đề này liên quan đến nội bộ Nhà họ Quan. Dù gì thì chúng tôi dù gì cũng là người ngoài nên không thể nói quá nhiều, dù có nói sự thật thì cũng không rõ chuyện này đối với Ông cụ Quan là tốt hay xấu. Tốt hơn hết là không nói bất cứ điều gì. ”

Quan Ân Tuyền gật đầu.

Cô ta hơi cụp mắt xuống, tầm mắt rơi vào hõm cổ Cảnh Ngọc Ninh. Nhìn thấy cô ấy đang đeo một sợi dây chuyền kim cương tinh xảo quanh cổ thay vì chiếc vòng cổ trước đó. Quan Ân Tuyền sắc mặt đột nhiên thay đổi. “Ninh Ninh, vòng cổ của cô đâu?”

Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt, cúi đầu nhìn cổ mình có chút khó hiểu nhìn cô ta. “Vòng cổ? Cái vòng cổ nào? Cái này đeo không phù hợp à?” Cô ấy nói tay xoay xoay chuỗi vòng quanh xương đòn. Quan Ân Tuyền khẽ lo lắng.

“Không phải cái này, ý tôi là chiếc vòng cổ hồng ngọc ruby đơn giản mà trước đây cô đeo.” Cảnh Ngọc Ninh phản ứng lại: “Ồ, cái kia, tôi đặt ở nhà, hôm nay không…” Cô đột nhiên dừng lại kinh ngạc nhìn Quan Ân Tuyền

Quan Ân Tuyền dường như cũng đã nhận ra điều gì đó, sắc mặt cô ta thay đổi ánh mắt ánh lên vẻ cắn rứt trong lòng. Cảnh Ngọc Ninh sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Quý Vân Thư trước đây không để ý đến đồ trang sức trên người Ninh Ninh, nên anh ta không hiểu họ đang nói gì.

Cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ anh ta nhìn về phía hai người bọn họ, tò mò hỏi: “Hai người đang nói cái gì? Có chuyện gì vậy?” Quan Ân Tuyền cười miễn cưỡng: “Không, không có gì.”

Cảnh Ngọc Ninh nhìn cô với khuôn mặt nghiêm túc , không còn nụ cười như lúc trước đôi mắt lạnh lùng đầy thắc mắc: “Ân Tuyền, làm sao cô biết chiếc vòng cổ mà tôi đeo trên cổ trước đây là mặt dây chuyền hồng ngọc ruby?”