Nữ Thần Quốc Dân Cảnh Ngọc Ninh

Chương 338




CHƯƠNG 338: ĐÚNG THẬT LÀ CÔ

Dù gì, một năm nay Hoa Mộng Dao cực khổ thế nào, cô đều biết.

Trước kia cũng đã chửi mắng vô số lần, không biết là tên đàn ông vô lương tâm nào, không có trách nhiệm, hèn hạ, làm người ta có con mà không xuất hiện, khiến Mộng Dao của cô chịu khổ thế này…

Nhất thời sắc mặt Cảnh Ngọc Ninh sa sầm, có vẻ khó chịu.

Tuy cô cũng biết, khúc mắc, dằn vặt giữa hai người có lẽ còn ẩn giấu nội tình, nhưng cô vẫn không dằn được mà gắt mấy câu.

Quý Lâm Uyên cũng không so đo, anh ta biết quan hệ thân thiết giữa Cảnh Ngọc Ninh và Hoa Mộng Dao, vì vậy không đến mức để bụng chút chuyện cỏn con này.

Sau khi đón Lạc Lạc, Quý Lâm Uyên đưa Hoa Mộng Dao về nhà.

Tuy Cảnh Ngọc Ninh vẫn không đồng tình việc Hoa Mộng Dao và anh ta ở bên nhau như vậy, nhưng dù gì cũng là chuyện riêng của người ta, cô cũng không tiện chen vào.

May mà Hoa Mộng Dao đã rút lại hợp đồng, cô định qua mấy tháng lại tái xuất, có Hoa Ngọc giúp đỡ, hợp đồng ký dưới danh nghĩa tập đoàn nhà họ Hoa có thể bị vô hiệu, nhưng Hoa Tôn Quyền vẫn rất tức giận, nhất là khi biết được việc Mộng Dao tiền trảm hậu tấu, kết hôn cùng Quý Lâm Uyên, ông ta bèn tuyên bố, nếu ai dám ký với cô chính là đối đầu với tập đoàn nhà họ Hoa.

Hoa Tôn Quyền đại khái là muốn chặn mọi hoạt động của cô.

Cứ thế này, có lẽ những công ty vốn thích cô đều sẽ thi nhau rút lui.

Dù gì thì, tuy danh tiếng của Hoa Mộng Dao vẫn còn đó, nhưng tính cô nổi tiếng lạnh nhạt, lại có chính kiến, không chịu nghe theo sắp xếp của công ty, ký với một nghệ sỹ như vậy, là phúc hay là họa còn chưa biết.

Thứ hai, việc Hoa Mộng Dao ra nước ngoài sinh con lần này, dù công tác bảo mật có làm tốt cỡ nào, ít nhiều vẫn lan truyền ra ngoài.

Mọi người đều thấy, hoàn toàn không cần thiết phải đối địch với Hoa Tôn Quyền vì một quả bom hẹn giờ thế này.

Kế hoạch tái xuất của Hoa Mộng Dao vì thế mà gặp khó khăn, sau khi Cảnh Ngọc Ninh biết được, không nói nhiều, lập tức ký hợp đồng với cô dưới danh nghĩa Tinh Huy.

Lục Trình Niên không có ý kiến gì với chuyện này, Cảnh Ngọc Ninh là vợ anh, bạn của Cảnh Ngọc Ninh cũng chính là bạn anh.

Ngược lại, Hoa Mộng Dao lại vì chuyện này mà suy sụp một khoảng thời gian.

Trong cuộc giằng co giữa cha và con gái này, không chỉ Hoa Tôn Quyền khó chịu, mà Hoa Mộng Dao cũng khó chịu như vậy.

Nhưng nếu có lựa chọn khác, thực ra ai cũng không muốn đi đến bước đường ngày hôm nay.

Về chuyện này, Cảnh Ngọc Ninh không giúp được, cũng chỉ có thể bất lực thở dài.

Hôm nay, vừa khéo cô đã hẹn được Nghiêm Hoàn và một nhà đầu tư khác cùng dùng cơm, Nghiêm Hoàn có bộ phim điện ảnh mới, muốn mời cô diễn, nên định trao đổi trước với cô về vai diễn.

Cảnh Ngọc Ninh và Nghiêm Hoàn là chỗ quen biết lâu năm, nhà đầu tư trước mặt, vì quen biết Lục Trình Niên nên cũng rất khách sáo với cô.

Một bữa cơm mà chủ khách đều vui vẻ, công việc cũng bàn bạc suôn sẻ.

Cảnh Ngọc Ninh đã đồng ý rằng tối nay sẽ cùng An An xem một tập sách tranh, vì vậy sau khi ăn tối xong, cũng không nán lại thêm, chào đám Nghiêm Hoàn rồi về trước.

Đến bãi đỗ, đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên nghe góc cua bên cạnh có tiếng cãi vã.

Xe cô đỗ cách chỗ góc cua kia cũng không xa, chưa tới mười mét, vì có cột bê tông chắn nên đối phương không thấy cô, đương nhiên cô cũng không thấy được người bên kia.

Có điều nghe giọng hơi quen, nhất thời không kiềm được sự hiếu kỳ nên dừng chân.

Chỉ nghe được hình như là một nam và một nữ đang cãi nhau.

Cô gái nói: “Anh tưởng anh là cái thá gì! Dù cho tôi mang thai, cũng không liên quan đến anh! Biết điều thì mau cút đi! Nếu để người ta chụp được, tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho anh!”

Giọng người đàn ông hơi đáng thương, mang ý cầu xin.

“Anh biết là anh sai, nhưng xem như là vì đứa nhỏ, có thể tha thứ cho anh một lần không? Em cũng không muốn con vừa sinh ra đã không ba mà!”

“Hừ! Sinh ra? Hà Thành Quân, anh nghĩ xa quá nhỉ? Tôi nói định sinh nó ra khi nào? Hơn nữa, như anh mà cũng muốn ba của con tôi? Anh cho rằng anh là cái thá gì? Thứ tép riu đáng thương đến tương lai của mình còn không biết đi về đâu, anh có tư cách gì làm ba của con tôi!”

“Thu Hà! Sao em có thể nói vậy?”

“Tôi nói sự thật cả! Hà Thành Quân, thật sự tôi không hề thích anh, cầu xin anh nhìn thẳng vào sự thật đi! Tối hôm đó, chỉ là ngoài ý muốn, anh có thể nghĩ thoáng chút được không? Cứ xem như tất cả chưa từng xảy ra, đừng đến làm phiền tôi nữa nhé?”

“Thu Hà, anh biết, anh chẳng được tích sự gì, khó khắn lắm sự nghiệp mới khởi sắc, hiện giờ cũng đổ bể cả rồi, nhưng anh đối với em là thật lòng. Em tin anh đi, anh nhất định sẽ cố gắng, nhất định sẽ làm được việc cho em xem, tuyệt đối sẽ không để em phải theo anh nằm gai nếm mật…”

“Đủ rồi!”

Quan Thu Hà đột nhiên quát lên, hình như Hà Thành Quân giữ lấy tay cô ta, cô ta vùng mạnh ra, khiến cả người lùi về sau một bước, ra khỏi phạm vi của cột bê tông.

Cảnh Ngọc Ninh nhìn thấy cô ta, vội cúi đầu, ngồi vào xe.

Kính xe đã được gia công, toàn bộ kính xe đều màu đen, bên trong có thể nhìn rõ bên ngoài, nhưng bên ngoài không thấy được tình hình bên trong.

Cửa xe vang lên “Cạch” một tiếng, Quan Thu Hà khựng lại, liếc sang bên này, sắc mặt khó chịu.

Cảnh Ngọc Ninh không lên tiếng, chỉ làm như không quen biết, khởi động xe.

Quay xe mượt mà, sau đó phóng ra ngoài.

Khi nhìn rõ biển số xe, Quan Thu Hà biến sắc, Hà Thành Quân còn định kéo cô ta lại nói gì đó, cô ta lại vùng ra.

“Hà Thành Quân, tôi cảnh cáo anh! Chuyện giữa chúng ta không được phép tiết lộ nửa chữ, nếu không tôi thật sự sẽ giết chết anh!”

“Thu Hà…”

“Còn nữa! Đứa bé này chỉ là sản phẩm ngoài ý muốn, tôi sẽ không giữ nó lại, anh cũng không xứng làm ba nó, nên đừng hoang tưởng nữa, chúng ta không cùng một thế giới, nếu anh còn quấy rầy tôi, thì hai ta sẽ chẳng yên đâu.

Chỉ cần anh chịu từ bỏ, tôi sẽ cho anh một khoản tiền, để anh rời khỏi đay, làm lại cuộc đời, muốn tiền hay muốn tiếp tục ất ơ thế này, anh tự chọn đi! Nghĩ kỹ rồi thì gọi cho tôi, vậy nhé.”

Quan Thu Hà nói xong, cũng vội lên xe, đóng cửa lại, phóng nhanh ra ngoài.

Hà Thành Quân nhìn xe đã chạy xa, hai mắt đỏ bừng, siết chặt nắm đấm.

Cảnh Ngọc Ninh chưa lái được bao xa đã bị một chiếc Ferrari màu đỏ ép dừng.

Một phút sau, có người gõ cửa xe, cô hạ kính xuống thì trông thấy gương mặt xinh đẹp của Quan Thu Hà.

“Đúng thật là cô?”

Quan Thu Hà khó chịu ra mặt.

Cảnh Ngọc Ninh bất lực, chỉ có thể giơ tay chào: “Hi! Cô Quan, đã lâu không gặp.”

Trái với sự niềm nở của cô, sắc mặt Quan Thu Hà có thể nói là sầm sì.

Cô ta quay đầu nhìn quanh, sau đó gằn giọng nói: “Cô Cảnh, có thể cho tôi lên xe nói chuyện không?”

Cảnh Ngọc Ninh cười khan: “Không cần đâu, hình như chúng ta chẳng có gì để nói cả.”

Quan Thu Hà lạnh mặt, nói: “Cô Cảnh, trước giờ tôi chưa từng nhắm vào cô, dù là cô cướp mất anh Niên, tôi cũng chỉ chúc phúc cho hai người, cô đâu cần tránh tôi như tránh tà vậy?”