Nữ Thần Quốc Dân Cảnh Ngọc Ninh

Chương 172




Nữ Thần Quốc Dân

CHƯƠNG 172: CẦU HÔN MỘT LẦN NỮA

Cô gật đầu.

Hàng lông mi nhẹ nhàng run rẩy, khép đôi mắt lại.

Giọng nói đầy từ tính của người đàn ông ấy vang lên: “Một!”

“Hai!”

“Ba!”

Cô mở mắt ra.

Dường như ánh sáng bừng lên ở xung quanh, nhưng vào lúc cô mở mắt ra, cô lại chẳng nhìn thấy bất kỳ nguồn sáng nào cả.

Lục Trình Niên nhắc nhở cô: “Ở dưới chân.”

Đến bây giờ cô mới nhìn xuống chân.

Vừa nhìn thử, cô lập tức kinh ngạc đến mức trưng mắt, bụm miệng không dám tin!

Dưới chân cô là ánh đèn rực rỡ của cả tiểu trấn Antus, những ánh đèn san sát nhau, đủ loại màu sắc, nhưng vừa khéo lại ghép thành chữ tiếng Anh.

“Marry me!”

Cô trừng mắt líu lưỡi, nhất thời quên cả trả lời.

Đột nhiên bàn tay đang nắm tay cô thả lỏng ra, giọng nói dịu dàng đầy từ tính của anh vang lên sau lưng cô.

“Ninh, cưới anh đi, được không?”

Cô vội vàng gật đầu.

Không biết người đàn ông ấy đã bước ra ngoài từ lúc nào, anh quỳ một gối xuống, trên tay cầm chiếc nhẫn hồng tinh xảo, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.

Cảnh Ngọc Ninh lại bụm miệng mình.

Tất cả đến một cách quá đỗi đột ngột, không hề có bất kỳ điềm báo nào cả.

Cho dù cô đã biết tối đêm nay sẽ có niềm vui bất ngờ, thế nhưng cô cũng không nghĩ đến lại là niềm vui bất ngờ như thế này.

Đột nhiên mũi của cô xon xót, khóe mắt ẩm ướt, ánh đèn thành thị dưới chân, ngân hà đã bước qua, tất cả đều có thể nhìn thấy được lòng thành của người đàn ông này.

Trong lúc nhất thời, cô có cảm thấy lúng túng tay chân, không biết nên làm thế nào mới được.

Chỉ nghe thấy người đàn ông ấy lặp lại: “Ninh, em có bằng lòng cưới anh không?”

Ánh mắt Cảnh Ngọc Ninh đỏ gay, vừa thấy ngọt ngào vừa thấy chua xót, cô kềm chế niềm vui trong lòng mình lại, muốn sà đến nói với anh: “Không phải chúng ta đã kết hôn rồi sao? Anh đang làm gì thế?”

Anh đáp lại một cách nghiêm túc: “Anh biết, chúng ta đã kết hôn về mặt pháp luật, em đã là vợ của Lục Trình Niên anh, nhưng đây là chuyện cả đời người chỉ có một lần, làm sao có thể quyết định một cách qua loa đơn giản như thế kia chứ?”

“Trước kia anh sợ em chạy mất nên mới vội vàng giữ em lại, nhưng những gì anh nợ em, nhất định anh sẽ bù đắp cho em, bởi thế lần này anh cầu hôn em, em có bằng lòng hay không?

Cảnh Ngọc Ninh nhìn người đàn ông ấy, có thể cảm nhận được sự căng thẳng ẩn chứa bên trong giọng nói của anh.

Cô không khỏi nở nụ cười, vừa cảm thấy cảm động vừa buồn bã.

Cảm động là vì một người đàn ông kiêu ngạo như anh mà lại tỉ mỉ bài trí những thứ này vì cô.

Vì tôn trọng quyết định của cô, anh mới cầu hôn thêm một lần nữa.

Điều làm cô buồn bã là hình như càng lúc cô càng không kềm chế nổi chính mình nữa rồi.

Rõ ràng từng nói rằng dù có đánh mất cái gì cũng không thể đánh mất trái tim, đã bị tổn thương một lần rồi, chắc chắn không thể bị thêm một lần nữa, nhưng vì sao cô lại muốn thử thêm một lần nữa kia chứ?

Nhưng vào lúc này, rõ ràng không phải là thời điểm để thương xuân bi thu.

Mặc dù cô đồng ý từ lâu, nhưng nghĩ đến việc người đàn ông này giấu giếm mình bao nhiêu lâu, đến một nơi như thế này ở bốn ngày, không hề nói năng một tiếng nào.

Làm hại mình lo lắng một chặp, sao không trừng phạt anh một chút được kia chứ?

Cô thầm nghĩ như thế, đảo mắt một vòng, đột nhiên bật cười.

“Ừm…Chuyện này à! Em phải suy nghĩ trước đã!”

Vừa nghe cô nói thế, rõ ràng sắc mặt của anh lập tức thay đổi ngay.

“Suy nghĩ cái gì?”

“Đương nhiên là suy nghĩ một lúc, ví dụ như anh nói trước kia kết hôn quá vội vàng là vì muốn cầm cố em, một người đàn ông có lòng dạ thâm sâu như thế…”

Cô còn chưa nói dứt lời, người đàn ông ấy đứng dậy đột ngột, rồi sau đó.

Cảnh Ngọc Ninh còn chưa kịp thốt ra tiếng nào, chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh đã được đeo vào tay cô.

“Này, anh làm gì đó? Em còn chưa đồng ý mà!”

“Em còn tính không đồng ý à?”

Người đàn ông ấy kề mặt lại gần cô, giọng nói đột nhiên trở nên gian tà, toát ra hơi thở nguy hiểm.

Rõ ràng một khắc trước còn giống như con cừu bông dịu dàng, một phút sau đã trở thành sói có lòng dạ nham hiểm, dường như chỉ cần cô từ chối nữa thì anh sẽ nuốt chửng cô ngay.

Cảnh Ngọc Ninh ngưỡng đầu ra sau, bị khí thế của anh ép lùi về sau một bước.

Cô vội vàng cười lấy lòng: “Không, không có.”

“Thế thì tốt.”

Lục Trình Niên híp mắt lại, sắc mặt anh trở nên dịu dàng: “Thế thì, kể từ ngày hôm nay, chúng ta đã là vợ chồng chính thức rồi.”

“Hả?”

Cảnh Ngọc Ninh sững sờ, cô mơ mơ màng màng.

Thế này đã thành vợ chồng chính thức rồi sao?

Sao cô cứ cảm thấy hơi kỳ lạ? Nghi thức cầu hôn đâu, có phải anh đổi thái độ nhanh quá rồi không?

Cô còn chưa kịp cảm động mà đã kết thúc rồi à?

Vào giờ phút này, trong căn biệt thự xa hoa nhất của thị trấn nhỏ, bà bão nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược của anh trên màn hình mà không khỏi vỗ đùi, hận sắt không rèn thành thép.

“Ôi trời, đã nói là giao việc này lại cho nó không đáng tin cậy mà! Cái đồ ngoan cố này, lẽ nào không biết đường ăn nói cho ngọt ngào xíu à? Bất chấp lý lẽ như thế này, làm gì có cô gái nào muốn cưới nó?”

Ông cụ với sắc mặt hơi nhợt nhạt ở bên cạnh lại rất thích phong cách nhanh gọn dứt khoát của Lục Trình Niên.

Nghe bà cụ nói thế, ông chỉ thì thầm phản bác: “Cuối cùng thì người ta cũng cầu hôn thành công rồi đấy thôi? Cũng không biết bà đang sốt ruột cái gì.”

Bà cụ lập tức trừng mắt nhìn ông.

Ông cụ thấy bà cụ trừng mắt nhìn mình, bèn vội vàng nói: “Trình Niên làm thế là sai, đợi chừng nào nó về thì tôi sẽ giúp bà dạy dỗ nó!”

An An đang ngồi bên cạnh, cô bé nghe thấy thế bèn nói xen vào: “Ba làm thế thật sự có thể mang mẹ về sao? Tại sao con cảm thấy hình như ban nãy mẹ giận nhỉ?”

Bà cụ vội vàng cô bé lên, bà dỗ dành: “Không có đâu, chuyện này con không hiểu, đợi đến lúc lớn thì con sẽ biết ngay thôi, không phải mẹ giận đâu, mẹ con với ba con thương nhau lắm!”

An An gật đầu như hiểu như không: “Dạ.”

Bà cụ xoa đầu cô bé, rồi lại quay sang vui vẻ xem livestream.

Vào lúc này, Cảnh Ngọc Ninh đang được cầu hôn đó hoàn toàn không biết mình đã lọt vào tầm mắt của người lớn trong nhà.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, trách móc anh vài câu: “Hôm nay anh trang trí lắm thế là vì cái này à.”

Lục Trình Niên ôm vòng eo thon thả của cô, hai người đứng đối diện nhau, anh nhíu mày lại thật chặt, ôm cô vào trong lòng mình, bầu không khí ngọt ngào đến nói không nên lời.

“Không thích sao?”

Cảnh Ngọc Ninh ngẫm nghĩ một lúc: “Ban đầu còn được, nhưng lúc sau là cái quỷ gì thế? Dù gì người ta cũng là con gái mà, thỉnh thoảng thẹn thùng một chút, anh không kiên nhẫn thêm tí được à?”

Cô nói một lúc, giọng nói nhỏ xíu, hơi cúi đầu xuống, gò má và lỗ tai đỏ ửng.

Giọng điệu của cô giống như đang hờn dỗi, mà càng giống như đang làm nũng với anh.

Người đàn ông ấy nghe thấy thế, anh chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn.

Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy chưa đủ, cô tiếp tục trách móc: “Anh xem nè, khung cảnh lãng mạn như thế này đều bị anh phá hỏng rồi.”

Lục Trình Niên nghe thấy thế, anh không khỏi mỉm cười.

Rồi duỗi tay nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Thế mà đã tính là phá hỏng bầu không khí rồi sao? Có phải yêu cầu của em thấp quá không?”

Cảnh Ngọc Ninh sững sờ, cô chớp mắt, nhìn anh chăm chú.

“Em có biết bây giờ chúng ta đang ở đâu không?”