Thật ra Cảnh Ngọc Ninh rất sợ nhắm mắt vào lúc không tỉnh táo.
Dù gì, đã trải qua nỗi đau trong đời trước, cô không tin tưởng tất kỳ mọi thứ xung quanh trong vô thức.
Lúc mở to mắt còn đỡ, nhưng lúc nhắm mắt trong lúc còn ý thức, hoàn toàn không nhìn thấy tất cả mọi thứ xung quanh, cảm giác đáng sợ chôn sâu trong hồi ức lập tức tuôn trào.
Bởi thế, cô bằng lòng nhắm mắt trước mặt anh, giao phó cơ thể và trái tim của mình cho anh, thật ra cần phải quyết tâm mạnh mẽ.
Người đàn ông ấy thấy ngón tay của cô run rẩy, anh giơ tay kéo cô vào trong lòng rồi hỏi: “Lạnh à?”
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu.
Cô mím môi, nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn nhịn, giọng nói hơi run rẩy: “Anh sẽ buông tay em ra chứ?”
“Sẽ không.”
Giọng nói của người đàn ông ấy rất kiên định, Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy hơi yên tâm.
Chỉ cần có anh ở đây, cô sẽ không sợ hãi như thế nữa.
Một trận gió táp vào người, âm thanh của cánh quạt máy bay càng lúc càng gần, cô biết chiếc máy bay ấy đã hạ cánh rồi.
Đột nhiên cơ thể cô nhẹ bẫng, mất đi trọng tâm, cô thốt lên một tiếng.
Lúc nhận ra chuyện gì đã xảy ra thì đã được người đàn ông ấy bế bổng lên.
Cô không mở mắt, chỉ ôm ghì cổ tay áo của người đàn ông ấy, gương mặt hơi nhợt nhạt.
Lục Trình Niên thấp giọng hỏi cô: “Thế này có còn sợ không?”
Cô sững sờ, đến bây giờ mới ý thức được mình đã để sự sợ hãi hiện ra trong vô thức, anh đã nhìn thấy từ lâu rồi.
Cơ thể yêu kiều của cô nép trong lồng ngực của người đàn ông ấy, chỉ hít thở thấy mùi hương thanh mát của anh, khiến cho người khác cảm thấy yên tâm.
Rồi dần dà, dường như cô cũng không còn sợ hãi như thế nữa.
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười, cô lắc đầu.
Người đàn ông ấy hôn lên môi cô, giọng nói của anh rất dịu dàng: “Tin tưởng ở anh.”
“Ừm.”
Người đàn ông ấy bế cô, sải chân bước ra ngoài.
Cô có thể cảm thấy anh ôm cô lên máy bay, xung quanh rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng quạt máy bay thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác nữa.
Sau khi lên máy bay, người đàn ông ấy ngồi xuống ghế, thế nhưng vẫn chẳng chịu bỏ cô xuống.
Mà đặt cô ngồi trên đùi mình.
Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy hơi ngại ngùng, cô muốn mở mắt ra nhưng khóe mi vừa mới rung rung đã nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của anh.
“Đừng cử động.”
Cô chẳng dám động đậy nữa, cũng chẳng dám mở mắt, chỉ có điều cảm giác tò mò trong lòng càng lúc càng tăng.
Anh muốn đưa cô đi đâu?
Không có ai nói cho cô biết đáp án, máy bay nhanh chóng cất cánh.
Cô có thể cảm thấy mất trọng lượng trong chớp mắt, chỉ vì được người đàn ông ấy ôm trong lòng, bởi thế mới không cảm thấy sợ hãi.
Bốn bề xung quanh vẫn rất yên tĩnh, nhưng lần này ngoại trừ tiếng cánh quạt máy bay, còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân.
Máy bay nhanh chóng trở nên vững vàng, bắt đầu ổn định cất cánh.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không biết rốt cuộc anh muốn đưa mình đi đâu, chỉ nhắm mắt lại yên lặng chờ đợi.
Nói thật lòng, thật ra trong cô cũng thấp thoáng hy vọng.
Dù gì, cô cũng không biết tiếp theo sẽ có niềm vui bất ngờ nào đón tiếp cô.
Chừng mười mấy phút trôi qua, rốt cuộc máy bay cũng hạ cánh.
Thời gian không lâu lắm, nhưng bởi vì nhắm mắt nên sẽ khiến cho cô cảm thấy dường như đã thời gian quá dài trôi qua.
Cơ thể cô nhẹ bẫng, người đàn ông ấy lại ôm cô lên, đi xuống máy bay.
Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy ngọn gió đêm táp vào mặt mình, nhưng rồi ngọn gió lạnh ấy cũng biến mất ngay, thanh vào đó là không khí ấm áp thơm thoang thoảng.
Đây là đâu?
Cảm giác hy vọng và háo kì đong đầy trong lòng cô.
Chỉ tiếc là người đàn ông này không lên tiếng, cô vẫn không thể mở mắt.
Mặc dù bây giờ người cô ngứa ngáy chết đi được, nhưng vẫn quyết định phối hợp với anh, chứ bằng không người nào đó sẽ tức giận, thế thì không hợp lý chút nào.
Lục Trình Niên đặt cô đứng vững dưới đất, rồi sau đó dường như đi làm gì đó, tuy anh vẫn không buông tay cô ra nhưng cô có thể cảm thấy anh đi ra ngoài hai bước.
Rồi sau đó, cô nghe thấy giọng nói đầy từ tính của anh.
“Được rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh lập tức mở mắt.
Màn đêm trước mặt không hề có chuyện kỳ quái gì xảy ra, bởi vì những bóng đèn xung quanh, thậm chí cô không biết mình đang ở đâu.
May mà trước mặt là một tấm thủy tinh, nhìn lên là thấy những vì sao thưa thớt, đến bây giờ mới khiến cho cô cảm nhận được tia sáng.
Nhưng ánh sáng yếu ớt ấy lại không soi sáng được nhiều, chứ đừng nói là giúp cô nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Cảnh Ngọc Ninh hơi thất vọng.
“Đây là đâu…”
Vẫn còn chưa nói dứt lời, đột nhiên có tiếng bốp vang lên.
Ánh đen xung quanh đều bừng sáng, không phải là ánh đèn gây chóa lòa mà là điểm sáng nho nhỏ, giống hệt như ánh sao màu xanh soi chiếu mọi khung cảnh xung quanh.
Ánh đèn vẫn luôn kéo dài dưới chân cô, gần như không nhìn thấy cuối.
Cảm giác ấy, dường như khiến cho con người cảm thấy mình đang ở giữa khung trời rộng lớn, ngân hà đang ở dưới chân, xung quanh là bóng tối mênh mông bất tận, nhưng lại có con đường sáng như thế này để dẫn dắt cô, quyến rũ cô bước về phía trước.
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ, cô ngẩn ngơ nhìn tất cả mọi thứ trước mặt.
Vào lúc này, cảm giác ấm nóng lan đến bàn tay cô.
Cảnh Ngọc Ninh ngẩng đầu, nhìn ánh mắt còn sâu hơn cả vì sao.
Cô hơi ngạc nhiên, Lục Trình Niên nắm chặt tay cô rồi mỉm cười, anh dẫn cô đi về phía trước.
Đây là một con đường ngân hà.
Ánh sao lấp lánh, kéo dài dưới bước chân của hai người, ngoại trừ những thứ này ra, cô không còn nhìn thấy cảnh tượng xung quanh nữa.
Chỉ có thể cảm thấy dường như con đường này trôi nổi giữa hư không, bởi vì nhìn từ tấm kính dưới chân, dường như còn có thể nhìn thấy dãy núi nhấp nhô, thậm chí những đường nét còn được phản chiến dưới chân mình một cách rõ ràng, khiến cho lòng người không khỏi dạt dào hứng thú.
Cảnh Ngọc Ninh chỉ cảm thấy sững sờ.
Cô trừng to mắt, nhìn mọi thứ với vẻ ngạc nhiên.
Rõ ràng người đàn ông bên cạnh cô rất bình tĩnh, anh nắm tay cô rất chặt, dẫn cô đi về phía cuối con đường.
“Lục Trình Niên, đây là đâu vậy? Đẹp quá!”
Người đàn ông ấy khẽ nhếch môi: “Em đoán xem?”
Cảnh Ngọc Ninh trừng to mắt, ngẫm một lúc cũng không nghĩ ra được trấn nhỏ mà bọn họ đang ở có nơi nào đẹp thế này.
Lục Trình Niên cười khẽ gõ mũi cô, anh không nói thẳng cho cô nghe mà lảng đi.
“Đợi lát nữa là em biết ngay đấy mà.”
Ừm…Được rồi!
Dường như hôm nay anh định giấu bí mật này cho đến cùng rồi.
Cảnh Ngọc Ninh không hỏi nhiều nữa, hai người đi dạo chừng năm, sáu phút sau, ngân hà bên dưới chân mới triệt để biến mất.
Xung quanh lại chìm trong bóng tối im ắng.
Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy hơi căng thẳng, cô nắm cổ tay áo của anh trong vô thức.
Lục Trình Niên ôm cô vào trong lòng rồi nói khẽ: “Đừng sợ.”
Anh ngừng lại, đột nhiên nói tiếp: “Em nhắm mắt đi, anh đến ba tiếng rồi hẵng mở mắt ra?”
Cảnh Ngọc Ninh tò mò ngẩng đầu lên nhìn anh, mặc dù xung quanh không có chút ánh sáng nào nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt ấm áp và kiên định của người đàn ông ấy.