- Editor : Hàn
------------------------
Mục Tiểu Phàm nhìn điện thoại lật nắp trong tay có chút mơ hồ, song khi cô nhìn thấy thời gian trong điện thoại di động càng thêm mờ mịt.
" Năm 2XX9? What" Mục Tiểu Phàm dụi dụi con mắt, lần thứ hai liếc nhìn thời gian, đúng là năm 2XX9, mà không phải năm 2X16, thời gian này miễn cưỡng vượt mức quy định bảy năm, làm sao có khả năng?
Cô tỉnh lại sau giấc ngủ liền đến bảy năm trước? Đùa gì chứ?
Cô bất động thanh sắc bấm chính mình một cái, lúc cánh tay truyền đến đau đớn, cô cau mày, nhìn hoàn cảnh xa lạ bốn phía, cùng với chính mình xưa nay đều không có trải qua tai nạn máy bay, cô có chút mơ hồ.
Cô đây là sống lại hay là xuyên qua rồi?
"Tiểu Phàm, em làm sao ?" Đổng Nghệ nghi hoặc nhìn về phía cô.
Mục Tiểu Phàm lúc này mới cảm giác người trước mặt nhìn quen mắt, kinh hô: "Chủ tịch công ty truyền thong Đổng thị?!"
Nhất thời ánh mắt người chung quanh đều chuyển đến.
Đổng Nghệ một tay che miệng cô, đem cô kéo đến bên trong góc, hạ thấp giọng hỏi: "Tiểu Phàm, em đến cùng làm sao ?"
"Không, không." Mục Tiểu Phàm nở nụ cười nói, mặc kệ là sống lại hay là xuyên qua, cô cũng không thể để cho người khác phát hiện mình dị thường.
Đổng Nghệ cũng không có lo ngại, nhìn bốn phía đều là địa phương cây cối xa lạ, cau mày, "Cũng không biết đây là nơi nào."
Bên kia.
Máy bay trực thăng của Hứa Hạ các nàng đang hướng đến nơi có tai nạn máy bay bay đến
Nàng nhếch môi, trong lòng vẫn cầu khẩn , hi vọng Mục Tiểu Phàm không có chuyện gì.
"Tìm được, bọn họ ở đó." Người điều khiển liếc nhìn rừng rậm bốc khói kêu lên.
"Nhanh, bay qua." Mục Ba liền vội vàng nói.
Hứa Hạ căng thẳng nhìn cái kia nơi, hy vọng có thể nhìn thấy nữ nhân của mình.
Mục Tiểu Phàm bọn họ ngồi dưới đất nghỉ ngơi nghe được tiếng máy bay trực thăng, nhất thời hưng phấn đứng lên, mọi người đều lộ ra vẻ mặt mừng đến phát khóc.
Mục Tiểu Phàm chỉ liếc mắt đã nhìn ra đó là máy bay trực thăng riêng của ba cô, chỉ có điều so với thời điểm lúc trước cô xem qua còn muốn mới hơn.
Điều này khiến cô càng thêm tin tưởng, mình đây là sống lại .
Song khi nàng nhìn thấy một nữ nhân từ bên trong máy bay trực thăng nhảy xuống, cả người đều ngơ ngác tại chỗ.
Nữ thần?
A? Nữ thần làm sao ở trong máy bay ba mình?
Nhưng mà ngay lúc Mục Tiểu Phàm kinh ngạc không để ý, Hứa Hạ cũng nhìn thấy cô, căng thẳng trong lòng nhất thời buông xuống, vội vàng chạy tới.
Mục Tiểu Phàm: "..." Nữ thần... Nữ thần đây là chạy về phía mình sao?
Trời ạ, thật hạnh phúc!
Cô thầm mến nữ thần sáu năm, lại dùng dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương chạy hướng mình. .. Vân vân.
Tràn đầy yêu thương?
Thời điểm Mục Tiểu Phàm còn chưa phản ứng lại, Hứa Hạ đem cô ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy cô, nước mắt chảy xuống, "Tiểu Phàm!"
Mục Tiểu Phàm toàn thân cứng ngắc, cảm thấy tất cả những thứ này đều là mộng.
Hạnh phúc đến quá đột nhiên, khiến người ta có chút cảm thấy không chân thực.
"Hứa... Hứa Hạ." Mục Tiểu Phàm muốn ôm lại không dám ôm, cuối cùng giống như không thèm đến xỉa, ôm chặt lấy eo nữ thần, mặt chôn ở trong cổ nữ thần, lộ ra vẻ mặt say mê.
Nếu như đây là mộng, liền để mộng này mãi mãi cũng không muốn tỉnh lại đi!
"Đổng Nghệ!" Ngay lúc hai người tâm tình bất đồng ôm nhau, xa xa lại bay tới một chiếc máy bay trực thăng, tiếp theo Bạch Văn từ phía trên nhảy xuống, lao nhanh hướng bên này.
"Bạch Văn." Đổng Nghệ từ lúc cùng tử thần gặp thoáng qua, đã mặc kệ những kia , sau khi nhìn thấy bạch văn, cảm thấy hết thảy đều không còn trọng yếu như vậy, nữ nhân trước mắt mới là quan trọng nhất.
"Tiểu Phàm, em có bị thương nơi nào hay không?" Hứa Hạ vội vàng kiểm tra thân thể Mục Tiểu Phàm, sau đó tay nàng sờ đến sau gáy Mục Tiểu Phàm, Mục Tiểu Phàm nhất thời thống khổ hít vào một hơi.
"Đau..." Mục Tiểu Phàm đau nước mắt đều chảy xuống , nước mắt lưng tròng nhìn nữ thần trước mặt, có chút ủy khuất. Nữ thần đây là muốn mưu sát mình a.
"Chị xem một chút." Hứa Hạ nhất thời lo lắng nhìn về phía sau gáy của cô, khi thấy vết máu loang lổ, tim nhảy lên, ôn nhu nói: "Không đau, đi, học tỷ dẫn em đi bệnh viện."
"Nga." Mục Tiểu Phàm sững sờ gật đầu.
Nữ thần thật là ôn nhu, nữ thần đẹp quá!
"Tiểu Phàm, con có sao không?" Mục Ba trấn an được mọi người, lúc này mới có thời gian sang đây xem con gái của chính mình, nhưng nhìn thấy con gái vẻ mặt si muội, Mục Ba cảm giác nét mặt già nua của mình mất hết .
Vừa muốn đánh sau gáy cô một cái, Hứa Hạ vội vàng đem Mục Tiểu Phàm kéo đến bên cạnh nói: "Mục thúc thúc, sau gáy em ấy bị thương ."
"Bị thương ?" Vừa nghe đến Mục Tiểu Phàm bị thương , Mục Ba căng thẳng , vội vàng thúc giục: "Đi, dẫn nó đi bệnh viện."
"Mục Tướng Quân, bên này còn có người bệnh." Mấy quân nhân cùng đi với Mục Ba bọn họ nói.
Mục Ba nhất thời bối rối, con gái của mình bị thương , cần đi bệnh viện gấp, bên kia lại có người bệnh cần sự giúp đỡ của hắn, nhất thời hắn do dự không quyết định.
"Mục thúc thúc, thúc đi đi, cháu chăm sóc em ấy." Hứa Hạ ôm vai Mục Tiểu Phàm nói.
Mục Ba gật đầu một cái, nghiêm nghị nói: "Tiểu Hạ, Tiểu Phàm nhà chúng ta liền giao cho cháu." Nói xong liếc nhìn con gái của mình sau đó chạy đi.
Mục Tiểu Phàm cảm thấy trước mắt tối lại, nhìn nữ thần gần trong gang tấc, miệng cô hơi cười hôn mê bất tỉnh, chờ cô tỉnh lại lần nữa, đã ở trong bệnh viện.
Cô chớp mắt, sững sờ nhìn trần nhà trắng như tuyết, có chút không bình tĩnh nổi, cô vừa như nằm mơ, mơ tới chính mình sống lại đến bảy năm trước, mơ tới máy bay mình đi gặp tai nạn, còn mơ tới nữ thần ôm lấy mình ...
Thiên, giấc mộng kia quá chân thực, giống như sự thật vậy.
"Tiểu Phàm, em tỉnh rồi." Hứa Hạ mang theo bình nước đi vào, nhìn thấy Mục Tiểu Phàm trợn mắt lên, vội vàng đi lại, sốt sắng hỏi: "Có khó chịu chỗ nào hay không?"
Mục Tiểu Phàm: "..."
Chotto matte [1], cái này chẳng lẽ là ảo giác của mình?
[1] : Chắc ai cũng biết, Chotto matte tiếng Nhật nghĩa là chờ một chút...
"Chị là Hứa Hạ?" Mục Tiểu Phàm không xác định hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt đối phương, Hứa Hạ nhấp môi, ngồi ở bên giường, chăm chú lôi kéo tay của cô gái nói: "Tiểu Phàm, em có phải là không nhớ rõ học tỷ?"
Lời bác sĩ nói với nàng, vẫn còn vọng lại trong tai nàng.
"Người bệnh tỉnh lại có thể sẽ mất trí nhớ , còn thời gian bao lâu sẽ khôi phục ký ức, liền chỉ có thể nhìn bản thân cô ấy."
"Học tỷ?" Mục Tiểu Phàm mờ mịt nhìn nữ thần trước mặt, oán thầm : lúc nào nữ thần thành học tỷ của mình?
Chờ chút, cô thật giống nhớ tới cái tieba nào đó đăng trường học của nữ thần, đúng rồi, đại học, tên trường đại học của nữ thần chẳng phải cùng tên với trường cô hay sao?
Nhưng mà cũng không đúng, nữ thần làm sao đối với mình thân thiết như vậy?
Lẽ nào nguyện vọng sinh nhật ba mươi tuổi mấy ngày trước của cô được thực hiện ?
Có thể này thực hiện quá một bước, rõ ràng nguyện vọng của cô là cho cô cơ hội cùng nữ thần ở chung, lại không nghĩ rằng, tình huống trước mắt, đều không cần nàng lao lực đi câu dẫn nữ thần, nữ thần trực tiếp ném cô vào trong lòng ôm ấp.
Suy nghĩ đến đây, con ngươi Mục Tiểu Phàm xoay chuyển một hồi, lén lút liếc nhìn nữ thần, phát hiện nữ thần ôn nhu nhìn cô, khiến nhịp tim đập của cô, phốc thông phốc thông không ngừng nhảy, cô lớn mật ngồi dậy, quỳ gối trên giường bệnh, nhắm mắt lại chu mỏ chậm rãi tới gần nữ thần.
Cô rốt cục có thể không cần quỳ gối trên bàn phím liếm màn hình, cô rốt cục có thể thật sự hôn nữ thần .
Khi môi cô ấn lên môi mềm mại kia của nữ thần, Mục Tiểu Phàm hạnh phúc muốn khóc, vừa vặn lúc này cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, lão yêu các nàng phá cửa mà vào, "Mục lão đại." "Thủ lĩnh!"
Nhìn thấy mọi người vẻ mặt trợn mắt há mồm, Mục Tiểu Phàm mặt oanh một cái, đỏ lên, rời môi nữ thần, vén chăn lên chui vào, bất động bất động, động tác làm liền một mạch, quả thực ngay cả dư thừa cũng không có.
"Trời ạ, thật là mất mặt!" Mục Tiểu Phàm chui trong chăn quả thực không mặt mũi đi ra ngoài, chuyện cô hôn nữ thần này lại bị người gặp được , điều này làm cho cô sau này làm sao gặp người.
Lập tức cô lại tức giận nghĩ, những người này làm sao không có mắt như thế, sớm không tới muộn không tới, một mực lúc này đến, phá hoại chuyện tốt của mình.
"Hứa... Hứa học tỷ!" Tôn Bình Lam mặt không tiện nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hứa Hạ, có chút lúng túng đụng đụng lão yêu bên người, đều do nàng, vào cửa luôn không gõ cửa, may là vừa rồi hai người chỉ là hôn môi, nếu như làm chuyện kia, người kia còn không chém các nàng.
Lão yêu nhưng thẳng thắn đi tới bên giường Mục Tiểu Phàm, cách chăn vỗ vỗ cô nói: "Mục lão đại, em có sao không a? Làm sao chúng ta vừa đến em liền chui vào trong chăn, có phải là không ưa chúng ta a?"
Mục Tiểu Phàm: "..."
"Thủ lĩnh, nghe nói cậu bị thương, có nghiêm trọng không?" Tôn Bình Lam lo lắng hỏi.
Nghe được thanh âm thoáng có chút quen tai, Mục Tiểu Phàm từ trong đưa ra nửa cái đầu, ánh mắt liếc đến nữ nhân bụng lớn cuối giường, nhất thời kinh ngạc từ trên giường nhảy lên, "Tiểu Lam Lam, cậu... Cậu mang thai ?"
Xảy ra chuyện gì? Cô nhớ tới hồi trước hai người đi ra uống rượu, đối phương còn nói mình sống ba mươi năm, không chỉ không kết hôn, ngay cả đứa bé đều không có, làm sao lúc này sẽ hài tử cũng có?
Lẽ nào cô không phải sống lại? Mà là xuyên qua đến thời không khác?
"Lần trước mang thai ba tháng còn mời em tới uống rượu, em tại sao lại quên?" Lão yêu các nàng còn không biết chuyện Mục Tiểu Phàm mất trí nhớ, vì lẽ đó giờ khắc này nghe được lời này của Mục Tiểu Phàm, đều lật lên khinh thường.
"Mời tôi uống rượu?" Mục Tiểu Phàm quay đầu nhìn về phía lão yêu, lập tức con ngươi của cô phóng to, một phát bắt được vạt áo của nàng, giận dữ hét: "Lão yêu, cô khắp nơi cùng ta đối nghịch, cô tại sao lại ở chỗ này?"
Mọi người: "..."
Nhìn thấy mọi người vẻ mặt kinh ngạc, Mục Tiểu Phàm lại lúng túng buông vạt áo lão yêu ra, thuận tiện đem cổ áo nàng vuốt lên, cười ha hả nói: "Vừa rồi thấy bầu không khí có chút lúng túng, ta trêu đùa một chút."
"Thủ lĩnh, cậu trêu đùa cũng quá đột nhiên ." Tôn Bình Lam cạn lời.
Lão yêu này cũng tỉnh táo lại , nhẹ nhàng đập xuống vai Mục Tiểu Phàm nói: "Mục lão đại, đừng nhất kinh nhất sạ."
Mục Tiểu Phàm liền lúng túng ha ha cười.
Thực sự là đối với tình huống trước mắt có chút không quen, tỉnh lại sau giấc ngủ, nữ thần cô ngưỡng mộ sáu năm ôm ấp cô, kẻ địch từng ở trường học cùng cô là đối thủ một mất một còn cũng đi đến thăm cô, kinh ngạc nhất, chính là tiểu đệ của cô, đã là người có chồng .
Cô vuốt cái bụng căng tròn của đối phương, cười híp mắt nói: "Tiểu Lam Lam, hài tử cậu trong bụng là của ai ?"
Lão yêu cùng Tôn Bình Lam: "..."
Hứa Hạ bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Bác sĩ nói em ấy mất trí nhớ ."
"!" Lão yêu cùng Tôn Bình Lam kinh hô: "Mất trí nhớ?"
Mục Tiểu Phàm cũng bối rối, thầm nghĩ: "Mất trí nhớ? Làm sao có khả năng? Trí nhớ của mình không phải đều ở trong đầu sao?"
Nhưng mà nhìn vẻ mặt mấy người trước mắt, cô biết, tất cả những thứ này đều là sự thật, như vậy, cô đến cùng bỏ qua cái gì?
----------------------
Tác Giả có lời muốn nói: 2333333 Mục Tiểu Phàm cái này mê muội, mất trí nhớ cũng không quên được nữ thần. (PS: xuống một chương năng lượng cao a! ! ! ! ) cảm tạ【inuyasha】, 【 mặc phong cô cảnh 】, 【 dạ diễm 】 ném 1 cái địa lôi, 【 mạc phương bão khẩn ngã 】 ném 1 cái hoả tiễn, yêu yêu yêu yêu, cảm tạ hào môn, cơ năm tài nguyên cuồn cuộn a! ! ! ! !
Khoảng chừng mười giờ tối còn có một chương, nếu như mười giờ vẫn không có, mọi người liền sáng sớm ngày mai xem yêu ~~~~ yêu yêu yêu
-------------------
- Hàn: Chương này vừa lưu xong, tính edit thêm chương nữa thì cúp điện... Thôi bỏ đi =)))) Có gì chửi ông thợ điện ấy