Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta

Chương 28: - Gặp phụ huynh (2)





- Editor: BlackObs
Mục Tiểu Phàm theo sau nữ thần đi lên lầu. Đây là khu chung cư cũ kỹ, lúc mới tiến vào Mục Tiểu Phàm thậm chí còn nhìn thấy một toà nhà đổ nát cạnh bên.

​"Học tỷ, chung cư này bao nhiêu năm tuổi rồi?". Mục Tiểu Phàm có hơi hồi hộp, cô lo sợ tầng lầu này sẽ đột nhiên sụp đổ.

"Từ lúc chị còn bé đã như vậy rồi". Hứa Hạ nói.

​Mục Tiểu Phàm không dám tin hỏi lại: "Từ khi chị còn bé nó đã như vậy?". Mục Tiểu Phàm cảm thấy thật đau lòng, cuộc sống của nữ thần không phải dễ dàng a.

​"Đến rồi". Đứng trước cửa một căn hộ ở lầu ba, Hứa Hạ móc chìa khoá ra.

​Mục Tiểu Phàm vào cửa phát hiện nhà mặc dù nhỏ nhưng bên trong rất sạch sẽ.

​"Thố Thố con về rồi à?". Một phụ nữ trung niên từ phòng bếp đi ra, nở nụ cười yêu thương với Hứa Hạ, khi nhận ra sau lưng Hứa Hạ còn người khác, bà ngạc nhiên hỏi, "Đây là..?".
<*tên gọi ở nhà của Hứa Hạ là Thỏ>
"Con chào dì, con là bạn cùng lớp với Hứa Hạ". Mục Tiểu Phàm vội vàng bước đến gần, mỉm cười tự giới thiệu.

Bà Hứa rất nồng nhiệt với bạn học của con gái, vỗ vai Hứa Hạ nói: "Thố Thố, con đi rót nước cho bạn uống đi chứ".

​"Dạ". Hứa Hạ cầm lấy túi đồ Mục Tiểu Phàm đang ôm trong tay để xuống ghế salon rồi đi vào phòng bếp.

​Mục Tiểu Phàm thụ sủng nhược kinh, xua tay nói: "Không cần đâu dì, con không khát".

Bà Hứa kéo tay Mục Tiểu Phàm đến ghế salon: "Đừng khách sáo, con qua đây ngồi đi".

"Dạ, con cảm ơn dì". Mục Tiểu Phàm ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, thấy Hứa Hạ mang ly nước ra, cô nhanh nhẹn đứng lên tiếp nhận, "Cảm ơn học tỷ".

​"Học tỷ?" Bà Hứa thắc mắc nhìn cô.

​Mục Tiểu Phàm le lưỡi giải thích: "Dạ bởi vì con nhảy lớp nên mới học chung với Hứa Hạ nhưng con vẫn quen gọi chị ấy là học tỷ như lúc trước".

Bà Hứa hiểu rõ gật đầu, đứng dậy nói với Hứa Hạ: "Thố Thố, con trò chuyện với bạn đi, mẹ đi mua ít đồ ăn".

​"Dạ".

"Dì ơi, hay để con đi theo phụ dì". Mục Tiểu Phàm vội đứng lên.

​"Không cần, con cứ ở nhà với Thố Thố, dì đi một chút sẽ về". Bà Hứa nói xong liền cởi tạp dề đi ra ngoài.

​Mục Tiểu Phàm chuyển mắt sang nữ thần, ngọt ngào gọi: "Thố Thố". Dứt lời cô cười vui vẻ đến mức ngã người xuống ghế salon.

​Hứa Hạ đen mặt, mím chặt môi.

​"Ha ha ha ha ha ha, Thố Thố, ha ha ...làm sao bây giờ, em cười đau bụng quá". Mục Tiểu Phàm ôm bụng cười rũ rượi.

Nữ thần băng sơn lại có biệt danh quá mức dễ thương, đúng là không yêu không được mà.

​Hứa Hạ nhíu mày, cứng ngắc nói: "Đừng cười".

"Em...em không dừng được, học tỷ cứu em...". Mục Tiểu Phàm cười chảy nước mắt, giống như bị ai điểm trúng huyệt cười.

Hứa Hạ xoa xoa bên đầu, khẽ thở dài một cái. Nàng đứng lên đi tới trước mặt Mục Tiểu Phàm, cúi người đưa tay giữ cằm cô lại.

​"Em...em cười đến đau sốc hông..." Mục Tiểu Phàm đáng thương nói.

Khoé miệng Hứa Hạ rất nhẹ cong lên, tiếp sau đó môi nàng áp lên môi Mục Tiểu Phàm.

​Mục Tiểu Phàm nhất thời ngưng cười, đôi mắt mở to cứ thế chằm chằm nhìn nữ thần.

​Hứa Hạ lui người, quay lưng nói: "Chị vào bếp một chút".

​Mục Tiểu Phàm không dám tin sờ lên môi mình, trên môi còn lưu giữ xúc cảm mềm mại của nữ thần. Nàng nuốt nước bọt, tự lẩm bẩm: "Mình vừa được nữ thần hôn ư?".
Mất một lúc cô mới ý thức sự việc rõ ràng, cô và nữ thần vừa hôn môi, vừa hôn môi, vừa hôn môi! Cô úp mặt vào lòng bàn tay, hai gò má đỏ bừng.
​Hứa Hạ trong phòng bếp cũng không mấy khá hơn, trái tim đập với tốc độ kinh hoàng, ngón tay cũng chạm lên môi mình.

​"Học tỷ, vừa rồi chị..." Mục Tiểu Phàm chạy vào thấy nữ thần sững sờ đứng đó, cô lo lắng hỏi: "Học tỷ, chị bị sao vậy?".

​"Không có gì". Hứa Hạ trở về dáng vẻ lạnh lùng, bước ra khỏi bếp bổ sung thêm, "Vừa rồi cũng không có xảy ra chuyện gì".

​Mục Tiểu Phàm theo sát, "Nhưng vừa nãy rõ ràng...".

​Hứa Hạ ngừng bước xoay lại nhìn Mục Tiểu Phàm. Mục Tiểu Phàm cũng chỉ có thể uỷ khuất im lặng mà thôi.

​Trên bàn cơm, bà Hứa nhiệt tình mời gọi Mục Tiểu Phàm ăn nhiều một chút. Mục Tiểu Phàm vẫn mỉm cười ứng đối, hoàn toàn không nhìn ra có gì không thoải mái giữa cô và Hứa Hạ.

​Hứa Hạ thấy vẻ mặt tươi cười của Mục Tiểu Phàm, nàng thu ánh nhìn lại, tay cầm đũa cũng gắp cơm nhanh hơn.

​Sau khi ăn xong, bà Hứa đi nghỉ trưa, Mục Tiểu Phàm theo nữ thần vào phòng ngủ, cô lên tiếng, "Em nằm dưới đất được rồi".

​"Em ngủ trên giường". Hứa Hạ lấy chăn và đệm trong tủ ra, trải xuống đất.

​"Nằm dưới đất lạnh lắm, để cho em đi". Mục Tiểu Phàm vẫn cúi thấp đầu, cô nắm tay đối phương nhẹ giọng nói: "Học tỷ, chị đừng có giành với em, có chăn đệm vậy là em ngủ được rồi". Nói xong liền giũ chăn ra, nằm xuống.

​Hứa Hạ đứng yên hồi lâu sau mới nhấc chân đến bên giường.

Do đang là buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp rọi vào nên Mục Tiểu Phàm cũng không lạnh mấy, lúc ngủ dậy tinh thần phấn chấn hẳn ra. Nhưng khi nhìn đến học tỷ, cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Vì sao học tỷ không chịu thừa nhận chứ?! Nghĩ vậy, cô càng thêm uỷ khuất.

​Buổi chiều, Hứa Hạ ngồi trên salon xem ti vi, Mục Tiểu Phàm trò chuyện với bà Hứa, hai người cười cười nói nói rất hợp ý.

Hứa Hạ ngồi đó nhưng trong ti vi chiếu cái gì nàng cũng không biết nữa. Ánh mắt nàng luôn hướng sang Mục Tiểu Phàm, nhìn người ta tươi cười đến thẫn thờ, tới khi cả hai phát ra tiếng cười to, nàng mới sực tỉnh. Lâu lắm rồi nàng không thấy mẹ nàng cười thoải mái đến vậy.

​"Con nghĩ coi biệt danh Thố Thố là tới từ đâu?". Bà Hứa chưa nói đáp án mà đã cười muốn chảy nước mắt, bà nói tiếp: "Khi còn nhỏ, nó đặc biệt thích khóc, vừa khóc là có thể khóc suốt một ngày đêm, khóc tới hai mắt đều đỏ, sau đó sẽ dùng đôi mắt to tròn long lanh nhìn dì. Ôi chao, mỗi lúc nó khóc dì cũng bực lắm, sao đứa nhỏ này mít ướt như vậy nhưng cứ nhìn đến cặp mắt long lanh kia là bao nhiêu tức giận cũng mất hết".

​"Về sau khi nào nó khóc là dì liền gọi nó là tiểu bạch thố, Thố Thố". Bà Hứa nói đến đây thì chân mày cau lại, "Sau đó có một ngày nó không còn khóc nữa, ba nó...". Bà Hứa không nói tiếp được, nụ cười trên môi cũng tắt đi, run giọng nói: "Đều tại dì, hết thảy đều trách dì".

Mục Tiểu Phàm gấp gáp nắm tay bà Hứa, tay kia nhè nhẹ vỗ sau lưng bà, "Dì à...". Bởi vì không biết đã có chuyện gì xảy ra nên Mục Tiểu Phàm cũng không biết nên nói gì cho đúng.

"Mẹ, mẹ vào phòng nghỉ chút đi". Hứa Hạ đi đến nói, bà Hứa mới đứng lên về phòng mình.

​"Học tỷ." Hiện giờ Mục Tiểu Phàm cũng không còn để tâm nụ hôn lúc trưa, cô nhìn nữ thần kiểu muốn nói lại thôi.

"Có gì em cứ hỏi đi". Hứa Hạ trở về ghế salon.

​"Chú nhà..." Từ khi vào nhà, Mục Tiểu Phàm không hề thấy người đàn ông nào, thậm chí đồ dùng của đàn ông cũng không có.

​"Đã chết". Hứa Hạ lạnh nhạt nói: "Đánh bạc thiếu nợ, tự tử quăng hết khoản nợ đó lại cho mẹ con chị".

​Tim Mục Tiểu Phàm nhói lên, khó trách đối phương liều mạng làm thêm như thế, bình thường cơm nước cũng chỉ qua loa, thậm chí còn ăn bánh bao bột. Nghĩ đến đây, bao nhiêu hụt hẫng trước đó do nữ thần hôn mình mà không chịu nhận cũng bay biến, cô thẳng lưng nghiêm túc nói: "Có gì em giúp được thì chị nhất định phải nói em biết đó".
​Hứa Hạ khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em".

​Buổi tối, Mục Tiểu Phàm thấy cái chăn dưới đất liền hối hận, giận dỗi nữ thần làm chi ... giờ hối hận chắc cũng không kịp rồi...T^T

​Cô thật muốn ngủ chung giường với nữ thần a...

"Sao em không vào đi?". Hứa Hạ đứng ở cửa hỏi cô.

"Em vào ngay đây". Mục Tiểu Phàm vội vã đi vào, ngồi dưới đất thỉnh thoảng liếc trộm học tỷ.

​Hứa Hạ ngồi ở đầu giường xem sách, đột nhiên nàng quay đầu bắt gặp ánh mắt Mục Tiểu Phàm.

​Mục Tiểu Phàm hoảng hốt rụt mắt về, ngón tay vẽ từng vòng tròn trên tấm chăn.

​"Lên đây ngủ đi, dưới đất lạnh". Hứa Hạ nói.

​Mục Tiểu Phàm đáng ra là sẽ rụt rè, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến có thể ngủ chung giường với nữ thần thì rụt rè phẩm giá gì cô cũng không cần. Cô vội vã bò lên giường, chui vào trong chăn.

Ổ chăn có hơi ấm nữ thần, Mục Tiểu Phàm cảm thấy giống như mình được nữ thần ôm vào lòng, hạnh phúc mãn nguyện thiếu điều muốn ôm chăn lăn qua lăn lại.

​"Đừng nhúc nhích". Hứa Hạ cách lớp chăn vỗ nhẹ lên người cô, không nghĩ tới vỗ trúng ngực đối phương, trong khoảnh khắc Mục Tiểu Phàm bất động, thậm chí muốn ngừng thở.

Ít phút sau, Mục Tiểu Phàm nhô đầu ra khỏi chăn, mặt mày đỏ bừng thở phì phò. Cô ngước mắt lén nhìn nữ thần đang chăm chú đọc sách, trong lòng tình cảm dạt dào.

​"Em ngủ trước đi, một hồi chị..." Hứa Hạ quay qua nói, chưa hết câu đã trông thấy ánh nhìn tràn ngập yêu thương kia. Nàng dừng một chút rồi như thể không có gì xảy ra, nàng dời mắt về trang sách nói tiếp: "Chị đọc thêm vài trang nữa sẽ ngủ".

​Sau đó nàng cứ nhìn chằm chằm vào mặt giấy, mãi vẫn chưa chuyển trang. Mục Tiểu Phàm vươn tay giúp nàng lật sang trang kế tiếp, thấy nữ thần dường như bị giật mình, cô cười nói: "Học tỷ, chị đọc trang này mười phút rồi".

Giờ phút này Hứa Hạ cũng không thể nào đọc tiếp được, nàng khép sách lại đặt ở đầu giường, tắt đèn nói: "Ngủ thôi".

​"Học tỷ, chúng ta trò chuyện chút đi". Mục Tiểu Phàm cọ sát bên người nữ thần mà tim hồi hộp đập liên hồi.
Học tỷ vừa rồi là vô tình vỗ trúng ngực cô đồng thời cũng vô tình khiêu lên ngọn lửa dục vọng mà cô đã nín nhịn bao ngày qua.

​"Trò chuyện gì?" Hứa Hạ nhắm mắt lại, trong đầu rối loạn.

​"Thì tâm sự mấy chuyện tình yêu nè". Mục Tiểu Phàm áp ngực vào cánh tay nữ thần, nghiêng người hỏi: "Học tỷ, chị có thích ai hay không?".

​"Không có".

​"Làm sao không có được chứ?". Mục Tiểu Phàm nhíu mày hỏi: "Chưa từng có chút xíu rung động nào luôn ha?".

Bất chợt trong đầu Hứa Hạ xuất hiện một bóng hình, một cái đầu gà tây ngồi khom lưng vững chãi trước mặt nàng. Hình ảnh đó khiến nàng mở bừng mắt ra.