Bước chân của Bạch Ngưng và A Lệ không ngừng tăng tốc, nhìn vào những tia sáng yếu ớt hắt xuống nền rừng có thể đoán được trời sắp tối. Đêm tối, thời khắc đáng sợ nhất ở tinh cầu Ossimit, nếu như hai người bọn họ không thoát khỏi cánh rừng này trước khi màn đêm buông xuống Bạch Ngưng lo sợ cô khó lòng bảo toàn mạng sống cho cả hai.
Cuộc chiến với Mị Nguyệt tuy không khiến Bạch Ngưng bị thương nhưng cũng lấy đi của cô một phần sức lực, nếu zombie đột ngột xuất hiện với số lượng lớn e rằng cô khó lòng địch lại chúng. Do đó cách tốt nhất là tìm nơi trú ẩn an toàn trong đêm nay đã!
Rất nhanh sau khi Mị Nguyệt và sáu cận vệ của gã bị Bạch Ngưng giết, một zombie khác đã phát hiện ra thi thể của gã nằm bên vũng máu ngay cạnh bìa rừng. Hoàng thành Zombie nhanh chóng nhận được tin tức.
Chỉ còn một ngày nữa là tới lễ sinh thần của vua Zombie, sự kiện một quý tộc cao quý bị sát hại ngay trong "trường săn loài người" như giáng một cú đấm lớn vào bộ mặt của Hoàng tộc zombie. Thủ đoạn tàn nhẫn, một nhát dao liền trực tiếp đoạt mạng, đây rõ ràng không phải thủ pháp giết người thường dùng của zombie.
Sự kiện này nhanh chóng bùng nổ với tốc độ chóng mặt. Mạng lưới thông tin của toàn bộ Hoàng thành nhất thời rơi vào trạng thái quá tải do người dân trên toàn bộ tinh cầu Ossimit liên tục truy cập dò hỏi tình hình điều tra của vụ án.
Nhân số của chủng tộc zombie trước giờ vốn không cao, mặc dù zombie giống cái bình thường trên tinh cầu hoàn toàn có khả năng sinh sản nhưng tỷ lệ thụ thai lại không cao, thêm vào đó, thành tử cung của zombie giống cái tương đối mỏng, rất khó bảo đảm có thể giữ được một đứa trẻ mang dòng máu zombie thuần chủng an toàn ra đời. Chính vì điều này chủng tộc zombie phải không ngừng khuyếch trương sức mạnh, không ngừng tìm mọi biện pháp để gia tăng nhân số, tuy nhiên cho đến nay việc này vẫn là một vấn đề nan giải không có cách nào giải quyết triệt để với zombie.
Việc bảy zombie bị giết nhanh chóng tạo nên một cơn địa chấn nghiêm trọng trong toàn Hoàng thành. Trong số bảy người đó lại có một người là nhân vật vô cùng chủ chốt trong Hoàng thành - Mị Nguyệt. Gã là một quý tộc cao quý có dòng máu hoàng thất, lại là người nắm giữ huyết mạch kinh tế chủ yếu trên tinh cầu Ossimit, mọi thương vụ làm ăn lớn nhỏ trong hoàng thành đều phải thông qua gã mới được phép tiến hành, thậm chí ngay cảmvua zombie cũng phải nhường nhịn gã ba phần. Ấy vậy mà chỉ trong một giây phút ngắn ngủi, gã đã bị giết một cách vô cùng dã man, trái tim bị vằm nát bấy, máu trên cơ thể hoàn toàn bị rút sạch không còn một giọt, sáu cận vệ thân tín của gã cũng bỏ mạng dưới lưỡi dao sắc bén kia.
Không một ai biết người đã ra tay, phải là kẻ có năng lực cường đại cỡ nào mới có thể tay không giết chết một quý tộc có năng lực chiến đấu mạnh mẽ như Mị Nguyệt.
Các quý tộc khác bỗng nhiên lo sợ bóng gió, sợ rằng kẻ tiếp theo phải chết sẽ là mình. Chúng kéo nhau tới Hoàng thành yêu cầu Khắc Liệt phải nhanh chóng điều tra ra thủ phạm, giải đáp nghi vấn trong lòng của toàn bộ tinh cầu.
---
Lúc này Hoàng thành đã rối loạn thành một đoàn.
Khắc Liệt tức giận giơ tay bóp cổ tên cận vệ vừa mới thông báo tin tức mới nhất từ vụ "thảm sát" đẫm máu tại "trường săn".
Ánh mắt hắn xung huyết, cả cơ thể tràn ngập hơi thở tử vong nhìn quét qua đám quý tộc trang phục xa hoa bên dưới.
Mị Nguyệt bị giết ngay sát ngày đại lễ sinh thần của gã, đây chính là đả kích vô cùng to lớn tới uy danh của Khắc Liệt. Thủ pháp giết người như vậy quả thật là lần đầu tiên Khắc Liệt thấy qua, hắn sẽ không ngốc tới mức cho rằng cái chết của Mị Nguyệt có liên quan đến zombie. Bởi lẽ nếu là do zombie, trái tim của Mị Nguyệt sẽ không bị hành hạ dã man tới mức đó.
Hằng năm tại tinh cầu Ossimit cũng có một số zombie bị giết do thù oán cá nhân, nhưng tất cả bọn họ đều là bị giết do bại dưới tay một zombie khác có thù với mình. Trận chiến diễn ra công khai giữa hai kẻ mang tư thù với nhau, kẻ thua phải chịu chết dưới móng vuốt của kẻ thắng cuộc. Đây được coi là cách trả thù trực tiếp và công bằng nhất của chủng tộc zombie.
Nhưng cái chết của Mị Nguyệt lại không giống như vậy. Nó thoạt nhìn giống như một cuộc truy sát đẫm máu hơn. Mà thủ pháp giết người này giống hệt như...vampire hay sử dụng. Một đao đoạt mạng, hút cạn máu tươi...
Khắc Liệt cuồng nộ trong ý nghĩ vừa lóe ra trong đầu.
"Trên tinh cầu Ossimit ngoại trừ Estienne ra, chẳng lẽ vẫn còn một Vampire nào khác có sức mạnh to lớn như vậy sao". Khắc Liệt rơi vào trầm tư, hắn thật sự không thể tưởng tượng được có một tên Vampire nào đó đang đứng trong bóng đêm âm thầm truy sát những nhân vật chủ chốt của chủng tộc mình.
Đám quý tộc bên dưới thấy khí tức lạnh lẽo phát ra từ người Khắc Liệt nhất thời sợ hãi không dám tiếp tục tranh luận. Bọn chúng đương nhiên không dám đối đầu với Vương! Một kẻ tàn nhẫn như Khắc Liệt sẽ không vì nể mặt thân phận quý tộc của chúng mà lùi bước hay cúi đầu khoan nhượng.
Hạo Trạch cũng đang đứng trong đại điện, hắn tiến lên một bước khom người.
"Vương! Hãy để thuộc hạ điều tra vụ án này!"
Một quý tộc khác khá thân thiết với Mị Nguyệt lập tức tiến lên phản đối, hắn ta đương nhiên không coi một nhà khoa học như Hạo Trạch vào mắt.
"Hạo Trạch, ngươi bất quá cũng chỉ là một chỉ huy nho nhỏ, lấy đâu ra quyền đòi điều tra nguyên nhân cái chết của Mị Nguyệt"
Đám quý tộc thấy vậy cũng rối rít phản đối. Trong mắt chúng, kẻ chỉ biết xoay vòng vòng trong phòng thí nghiệm như Hạo Trạch sao so được với thân phận cao quý và dòng máu thuần huyết của chúng. Chúng không hề nhận ra rằng, chính đám quý tộc ngày ngày tự xưng là cao quý như chúng mới là nguyên nhân khiến chủng tộc zombie không thể hoàn toàn xưng bá trong vũ trụ được.
Hạo Trạch bỏ ngoài tai lời nói miệt thị của đám quý tộc, hắn ung dung nói ra nguyên nhân khiến hắn muốn điều tra vụ án này.
"Vương, thần cho rằng cái chết của Mị Nguyệt có liên quan tới tên nhân loại đã trà trộn vào phi thuyền để cứu Bạch Ngưng lúc trước. Xin người hãy cho thuộc hạ điều tra việc này, thuộc hạ nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau.
"Hạo Trạch, ngươi có biết mình đang nói gì không?"
"Thuộc hạ biết..."
Cả Khắc Liệt và Hạo Trạch đều ngầm hiểu "nhân loại" mà hắn nhắc tới là ai nhưng cả hai ăn ý không đề cập đến tên hắn trước mặt của một đám lang hổ kia.
"Được rồi. Ta cho ngươi hạn là 7 ngày, nếu trong vòng 7 ngày mà ngươi không tìm ra nguyên nhân cái chết của Mị Nguyệt, tới lúc đó ngươi hãy chấp nhận chịu phạt bởi vô dụng của mình đi!"
Khắc Liệt cảm thấy hắn không thể tiếp tục che dấu thân phận của Estienne được nữa, dường như trong Hoàng thành đã bắt đầu có những lời đồn đại không hay về hành động lần này của gã. Chỉ sợ nếu tiếp tục che dấu sẽ tạo điều kiện cho kẻ gian mượn cơ hội làm bừa. Chi bằng hắn phê chuẩn cho Hạo Trạch 7 ngày, đồng thời cũng cho mình bảy ngày. Trong khoảng thời gian này hắn nhất định phải nhanh chóng tìm hiểu rõ mọi thứ về khả năng bất tử của Vampire và cả những thắc mắc của gã về nguồn "năng lượng vô hình" mà có lẽ Estienne đang sở hữu!
Mặc dù điên cuồng phản đối việc để Hạo Trạch điều tra vụ án nhưng một khi quyết định của Khắc Liệt đã đưa ra, đám quý tộc không dám phản đối. Hạo Trạch được toàn quyền điều tra về nguyên nhân cái chết của Mị Nguyệt. Nhưng quan trọng hơn, hắn muốn gặp người đã bị Vương giam lỏng trong ngục thất kia. Hạo Trạch chỉ nghĩ đến việc bản thân rất có thể được diện kiến Vampire King"s là cảm thấy thật hưng phấn. Kẻ được xưng tụng là có năng lực hùng mạnh nhất vũ trụ kia, Hạo Trạch nhất định sẽ biến hắn thành công cụ đắc lực trong tay mình (Tưởng bở ghê gớm đó bé)
---
"Bạch Ngưng, chúng ta đang đi đâu?"
A Lệ nhìn khung cảnh hoang sơ trước mặt mà trong lòng âm thầm mặc niệm một hồi. Có trời mới biết thảm cảnh của hai người bọn họ lúc này a!
Họ đã đi qua nơi này ba lần rồi có được không, chị ta(BN) không mệt chết thì cậu cũng biết mệt chứ. Hai chân cậu như không còn nghe theo sự chỉ định của não bộ nữa rồi. Đói khát cộng thêm lạnh giá, A Lệ cảm thấy nếu mình không chết vì bị zombie ăn thịt thì chắc cũng chết vì đói khát mất thôi!
"Nháo cái gì, không phải tôi đang dẫn cậu chạy trốn khỏi sự truy sát của đám zombie đó hay sao?"
"Nhưng tôi đâu thấy chúng đuổi theo chúng ta, tôi chỉ thấy chúng ta đang đi lọan ba lần vòng quanh cánh rừng này thôi!"
"Mẹ nó, cậu nói gì? Tôi không hề mù đường, tôi đường đường là một huyết săn lừng lẫy, một đạo chích xuất quỷ nhập thần, làm gì có chuyện đi lạc đường!"
A Lệ:...
À, hóa ra là thế...
"Vẻ mặt đó của cậu là sao, giống như ăn phải phân vậy?"
Tiểu soái ca nào đó:...
"Bỏ đi, tôi thừa nhận kỹ năng nhớ đường của tôi có chút kém được chưa. Nhưng nó chẳng đại diện cho điều gì, chỉ cần tôi tập trung tinh thần thì hoàn toàn có thể mang cậu an toàn mà ra khỏi đây!"
Vậy sao chị đi ba vòng rồi vẫn chưa ra được? A Lệ điên cuồng gào thét trong lòng
"Híc, tôi thấy hơi đói" Cậu nhóc nào đó nước mắt lưng tròng trông vô cùng đáng thương và có chút "bán manh".
"Đói? A đúng rồi, cậu là con người bình thường mà, không ăn cơm sẽ chết đói, tôi suýt quên mất. Tôi có thể nhịn đói cả tuần còn cậu đương nhiên không thể rồi!"
Giờ chị mới nhận ra điều đó sao???
"Được rồi, cậu ngồi đây chờ tôi, tôi đi bắt một con linh thú về cho cậu. Nhớ kỹ là đừng có đi loạn, cánh rừng này vô cùng nguy hiểm, tôi không thể bảo đảm an toàn cho cậu được. Tôi đi một lát sẽ về, cầm lấy con dao này, nếu chẳng may xảy ra bất trắc gì thì cứ cầm nó đâm loạn lên hiểu không, biết đâu ăn may trúng phóc cũng không chừng!". Mỗ nữ nào đó hùng hồn giảng giải kỹ năng phòng thân cơ bản cho A Lệ.
"Chị đừng có coi tôi là con nít như vậy được không, dẫu gì tôi cũng thành công quật ngã mấy tên lính canh to xác để trốn thoát khỏi tòa lâu đài của gã đó cơ mà"
Nghĩ như vậy nhưng trong lòng A Lệ vẫn là một mảnh ấm áp, được một người quan tâm, cảm giác này thật đúng là ngọt ngào chết mất.
Bạch Ngưng nhanh chóng ly khai, bóng hình cô biến mất sau những tán cây. A Lệ vẫn nhìn theo hướng đó cười ngây ngốc, tay cậu nắm chặt chuôi con dao mà Bạch Ngưng đã đưa cho. Nhiệt độ lạnh lẽo từ thân do tỏa ra khiến cậu thoáng rùng mình.
Trong đêm tối mờ ảo, viên ngọc màu đỏ rực nơi cán dao lại lóe sáng yếu ớt!