Tác giả: Mục Nguyệt
***
"Estienne, ngươi vẫn không định nói cho ta biết về nguồn gốc của Vampire à! Đã là ngày thứ 5 rồi, sự kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn thôi, nếu hôm nay ngươi không nói, ta sẽ đem thủ cấp của ngươi tới đế đô Huyết tộc. Tới lúc đó, gia tộc Blois sẽ loạn lên, hẳn là sẽ rất thú vị!"
"Khắc Liệt, nói được thì phải làm được. Đầu còn trên cổ ta, ngươi muốn lấy lúc nào ta cũng sẵn lòng tiếp đón!"
"Estienne, có phải sống quá lâu nên bắt đầu không sợ chết rồi không? Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?"
"Có muốn giết hay không trong lòng ngươi rõ nhất, không phải sao?"
Quý ngài Estienne de Blois bị nhốt trong ngục tối nhiều ngày bắt đầu nảy sinh những ý niệm xấu xa.
Ngài chán chường tới mức chẳng thèm ngủ nữa. Trước đây, việc vui thú nhất của ngài là ngồi quan sát tình hình chiến trường qua không gian ảo, sau đó, nếu tâm tình vui vẻ, ngài sẽ góp ý đôi ba câu với các chỉ huy ở tiền tuyến, ví dụ như: "Nên tấn công tạt sườn, công kích theo địa phận ranh giới phía nam, nếu có thể, bắt cóc con tin rồi đe dọa thủ lĩnh của chúng cũng không tồi!" hay như:"trực tiếp ép sát chúng vào biên giới phía tây, cô lập thông tin liên lạc, bắt sống rồi đem chúng tới phòng thí nghiệm cho đội nghiên cứu chơi một chút...!". Và tất nhiên, những lời ngài nói được các vị chỉ huy ghi nhớ kỹ, họ đem nó làm phương châm tác chiến và chưa bao giờ gặp thất bại. Chính vì lẽ đó, ở đế đô Huyết tộc, nơi các Vampire thuần huyết sinh sống luôn có một tin đồn rất kì quái rằng "Đức vua Estienne là kẻ khát máu man rợ!". Haiz! Tiếng xấu đồn xa, quý ngài Estienne vì vậy mà bị ghẻ lạnh, chẳng ai thèm chơi với ngài, vì ai trong số họ cũng cho rằng ngài rất đáng sợ, độc ác, là hôn quân ác bá trong truyền thuyết! Những lúc như vậy, quý ngài nào đó chỉ còn cách chui vào trong quan tài thơ thẩn đếm cừu với ước muốn được đi gặp Chu công!
Vậy mới nói cuộc sống cũng thật bi ai! Chiều lòng người là việc khó khăn cỡ nào chứ!
Bị Khắc Liệt bắt nhốt tra tấn, máu trên cơ thể cũng sắp cạn, quý ngài nào đó vô cùng phiền muộn. Ngài tự nhiên nhớ tới cô gái của ngài! Không biết...có thể thoát khỏi nơi đó không?
Khắc Liệt thấy Estienne không trả lời câu hỏi của hắn, hắn bắt đầu hoài nghi, liệu có phải tên Vampire này đang có âm mưu trốn chạy? Canh phòng của ngục thất này cao tới mức một con ruồi cũng không lọt qua, Khắc Liệt áp chế cảm giác hoài nghi xuống, hắn không cho rằng bất cứ một ai có khả năng thoát khỏi đây. Đừng nói đến trốn thoát, ngay cả tới di chuyển khỏi vị trí cũng đều bị giám sát kĩ lưỡng, nhất cử nhất động của Estienne đều nằm trong tay hắn!
"Bạch Ngưng, cô gái ngươi không màng nguy hiểm tới cứu đó, bây giờ...ngươi muốn biết cô ta ra sao rồi không?"
"..."
"Vực thẳm dung nham, chín phần là tan xác, ngay cả xương cốt cũng không còn! Estienne, ngươi bất chấp hiểm nguy vì cô ta, vì sao vậy?"
"Khắc Liệt, nếu không muốn chết thì biến đi,trước khi ta nổi giận, hiểu chứ?"
Ánh mắt của Estienne híp lại, sát khí bắt đầu tỏa ra nồng đậm như những mũi đao vô hình bén nhọn bắn ra tứ phía, nộ khí dồn dập khiến Khắc Liệt không tự chủ được lùi lại.
Cảm xúc đột ngột thay đổi của Estienne khiến Khắc Liệt kinh ngạc. Hắn luôn cảm thấy tên Huyết tộc trước mặt có vẻ lười biếng, ấu trĩ nhưng không ngờ đó chỉ là ngụy tạo, con người thật của Estienne có lẽ cũng không khác gã, khát máu và âm hiểm!
Trên thế gian này có một số người bề ngoài luôn vui vẻ vô hại, nhưng khi chạm tới giới hạn của họ, bạn mới nhận ra, sự vô hại đó chỉ là vỏ bọc mà thôi...rất không may, Estienne lại chính là người như vậy!
"Estienne, có phải rất bất lực không, nhìn thấy cơ hội trốn thoát hiện ngay trước mặt nhưng lại không thể chạy trốn, thậm chí không cứu được ả ta, hối hận không!"
Estienne không thèm nhìn gã, ngài cúi đầu nhắm mắt, cười khinh miệt. Loại dương đông kích tây này mãi mãi không áp dụng được với ngài. Nắm chặt tay, một cỗ khí tức dần ngưng tụ quét về phía Khắc Liệt.
Khắc Liệt đột nhiên lùi lại, bước chân của hắn bắt đầu lảo đảo. Một cỗ tanh ngọt xộc lên khoang miệng khiến hắn khiếp đảm. Áp chế tia máu trong miệng, hắn xiêu vẹo bước khỏi căn phòng giam. Nhìn thấy hắn mặt không chút huyết sắc đi ra, một thủ vệ vội bước tới đỡ, lúc này vua Zombie mới phun ra một búng máu tươi. Hai mắt hắn trừng lớn không thể tin nổi, rốt cuộc thì...vì sao hắn ta lại có "năng lượng siêu hình"! Loại năng lượng này đã biến mất vào năm Hồng nguyên thứ một vạn, khi vũ trụ tái thiết lập lại quỹ đạo, vì sao hắn ta lại có thể điều khiển dòng năng lượng này? Không lẽ...
"Vương, người không sao chứ?" Thủ vệ nọ hốt hoảng, hắn ta không ngờ có kẻ dám đả thương Vương ngay tại tòa thành Zombie! Hơn nữa Vương mạnh mẽ như vậy, ai có thể đả thương ngài? Người trong ngục giam kia rốt cuộc là ai?
"Lập tức gọi Nghi trượng tới! Ta có việc muốn hỏi ông ta. Mặt khác, việc hôm nay ngươi nhìn thấy tuyệt đối im lặng cho ta, rõ chưa?"
"Thuộc hạ hiểu, Vương!"
(Giải thích chút: "Nghi trượng" ở đây là người nắm giữ bí mật của tinh cầu Ossimit đồng thời là người duy nhất biết đến sự tồn tại của "Năng lượng siêu hình"! Cái này do ta chém, hehe!)
---
"Vương, người cho gọi thần!"
"Bujias! Ông nói xem, "năng lượng siêu hình" có tồn tại trên đời hay không?"
"Theo lý thuyết mà nói thì không,Vương, những lời đồn đại về nguồn năng lượng này không ngừng tăng lên nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa ai nhìn thấy và điều khiển được "năng lượng siêu hình"!
"Ý ông là có người có "năng lượng siêu hình"?
"Thần cũng không chắc, nhưng theo lịch sử vũ trụ ghi lại, một vạn năm trước đây có một tinh cầu nhỏ nằm ở phía nam đã nhận được nguồn năng lượng bức xạ plasma cao thế từ vụ phóng điện nguyên tử Abba, bề mặt tinh cầu này bị hấp nóng hoàn toàn, mọi sinh vật có sự sống đều bị hủy hoại, hàng loạt các phản ứng điện hóa phóng xạ đã diễn ra suốt nhiều năm liền khiến cơ cấu vật chất nơi đây bị biến đổi hoàn toàn. Người ta cho rằng dòng "năng lượng siêu hình" cũng từ đó mà hình thành.
Điều đáng nói là, các sinh vật trên tinh cầu này không lâu sau đó bắt đầu sống lại, chúng điên cuồng hấp thu dòng năng lượng và trở nên lớn mạnh không ai địch nổi. Tinh cầu được hồi sinh, chẳng mấy chốc nơi đó đã trở thành chúa tể vũ trụ, không ai dám xâm phạm. Nhưng vào năm Hồng nguyên thứ một vạn, vũ trụ tái thiết lập lại quỹ đạo, tất cả mọi thứ đều bị chôn vùi vĩnh viễn, tinh cầu đó cũng bị hố đen nuốt trọn, "năng lượng siêu hình" biến mất không một dấu tích! Từ đó cho tới nay, không còn ai nhắc tới "năng lượng siêu hình", nó đã chìm vào vòng xoáy của lịch sử vũ trụ rồi!
Vương, vì sao ngài lại hỏi về việc này?
"Bujias, ông chắc chắn rằng không còn ai sống sót sau năm Hồng nguyên thứ một vạn chứ?"
"Tuyệt đối không! Tất cả đã hóa thành cát bụi, sự sống bị hủy diệt hoàn toàn, bắt đầu một chu kỳ khai sáng mới!"
"Được, ta hiểu rồi, lui đi!"
"Thần, cáo lui!"
Khi Nghi trượng rời đi, nỗi lo sợ càng lan tràn trong Khắc Liệt. Hắn cảm thấy giữa Estienne và năng lượng siêu hình có một mối liên hệ nào đó rất mơ hồ. Bởi vì trong khoảnh khắc vừa rồi hắn rõ ràng thấy Estienne không hề nhúc nhích, vậy thì vì sao hắn lại bị thương? Hơn nữa vết thương không hề nhẹ, nếu không phải hắn đánh hơi thấy mùi nguy hiểm và lập tức lùi lại thì giờ có lẽ hắn đã là một cái xác không chừng!
"Estienne...ngươi...rốt cuộc...là ai?"
---
Tại khu vực phụ cận tòa thành Zombie, một nữ Zombie gầy yếu tiều tụy đang tựa người vào lan can tòa nhà cao tầng.
Ngước đầu lên trên cao, nữ Zombie nọ bất hạnh rên lên
"Mẹ nó, hoa mắt hay sao! Nóc nhà gì lại cắm xuống đất, móng nhà lại hướng lên trời! Quan trọng hơn là...cái nơi quái quỷ này, người đi đường chân hoàn toàn không chạm đất, mặt đất rõ ràng nhìn thấy nhưng chạm không được! Có ai có thể giải thích cho cô hiểu chút không?
"*€&==&&+ &..." (Ê, cô sao vậy? Trời sắp tối rồi, còn không mau về nhà! Khoan đã, nhìn người thế này chắc mới tới kinh đô lần đầu đúng không? Nào, nào lại đây, tôi giới thiệu với cô đôi chút...!)
"Bà chị à! Rốt cuộc chị hót cái gì vậy, tôi nghe không hiểu???"
"*:-)//!/!/!++!+@?€?&!?!" Không phải đầu óc có vấn đề chứ?, ôi, xui xẻo tận mạng, cả ngày không gặp được ai, bây giờ cứ tưởng lừa được một đứa! Không ngờ đầu óc lại có vấn đề!
Nói xong hối hả bỏ đi chẳng thèm quan tâm cô gái nọ đang ú ớ như gà mắc tóc vì không hiểu chị ta nói gì!. Ông trời, sao ông nỡ đối xử với con như vậy, khó khăn lắm mới lết thân được tới đây, giờ nghe người ta nói mà y như coi phim hàn mà không có sub vậy! Bất đồng ngôn ngữ, bất đồng ngôn ngữ nghiêm trọng!
Nữ Zombie ngửa mặt lên trời hít khí lạnh lần ba, trái tim đau xót vô vọng. Nhìn quang cảnh chung quanh, đây ắt hẳn là một con phố tấp nập người qua kẻ lại, tất cả đều là Zombie thuần chủng, nền da xám trắng, hoa văn chìm nổi, ngôn ngữ của Zombie! Tất cả làm cho nữ Zombie nọ điên đầu!
Bỗng có một tên Zombie mặt mũi lấm lem bụi bẩn, quần áo rách rưới chạy đến. Hắn ta nhìn một lượt quanh nữ Zombie nọ rồi bất thình lình đập bốp vào vai cô, hắn cất tiếng cười khùng khục
"*€&!#:-)# Người mới hả, đói không? Mau theo tôi! Sau đó còn khoác tay ra hiệu cho cô đi theo
"Hình như muốn mình theo thì phải? Quần áo này, không phải chứ...ăn mày cái bang? Mẹ nó...Zombie cũng có ăn mày?"
"*€&#!! Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, không nhanh là "cơm" cũng không có mà ăn đâu!
Được rồi, cô có thể hiểu được, anh bạn Zombie này chắc nhầm tưởng mình là...ăn mày giống anh ta. Mặc dù quần áo có chút rách nát thật nhưng Bạch Ngưng này đường đường là một Huyết săn lẫy lừng, một đạo chích xuất quỷ nhập thần...cũng có ngày rơi vào thảm cảnh phải đi tranh ăn với đám ăn mày!
Haiz, cuộc sống ngày càng thụt lùi mà! Khó khăn lắm mới thoát chết từ quỷ môn quan quay trở về lại được thăng cấp nên làm ăn mày...Bạch Ngưng, cô cũng có ngày hôm nay!