Đã một tháng trôi qua kể từ khi chuyện tình cảm bị phanh phui, "Theo đuổi ánh sáng" cũng đã bắt đầu được phát sóng vào khung giờ vàng.
Đối với một bộ phim truyền hình đã giành được sự chú ý từ các bên, một vụ nổ nhỏ là điều đã được mong đợi. Nhưng không ngờ rằng khi mới phát sóng được một hoặc hai tập phim, mà xếp hạng trực tiếp tăng vọt lên ba, làm mới bảng xếp hạng các kỷ lục công chiếu của đài vệ tinh trong năm nay.
Ngày hôm sau, Kiều Tinh Lâm lại thuận lợi leo lên đứng đầu xếp hạng số lượng các bình luận có nhắc tới cô.
Lần này, các lượt các bình luận này đều khẳng định diễn xuất của cô, đạo diễn và diễn viên cùng đoàn làm phim cũng không hẹn mà thêm thắt vào. Điều này cũng mang đến cho cô một danh hiệu nữ diễn viên của thế hệ mới. Trong một hoặc hai tập phim, cô thực sự không xuất hiện nhiều, chỉ là đang hồi tưởng lại thời đại đại học được đóng bởi các diễn viên nhỏ tuổi của Khoa Âm nhạc. Nhưng chỉ với một vài cảnh quay đó thôi, thực sự đã rất đẹp và khiến người khác cảm động, cô đã có thể gợi lên thần thái qua một cái nhìn.
Kiều Tinh Lâm vui vẻ lướt là thấy một loạt các bình luận khen cô đẹp trên weibo đánh các loại tin tức khen cô đẹp, cả người như muốn bay lên tận trời cao.
Không một nữ thần cổ trang nào có thể cưỡng lại những trang phục hiện đại, thật là một bộ phim thần tượng có ý nghĩa và truyền cảm hứng cho giới trẻ.
Cô cũng cắt sao chép một tấm mà cô cho là đẹp nhất rồi gửi nó cho Lâm Thâm.
Vợ: Nhìn em có đẹp không? (.jpg) Anh Lâm à, hình nền của màn hình điện thoại di động có thể thay rồi đó.
Lâm Thâm đang ngồi trong phòng họp của công ty để chuẩn bị cho cuộc họp, lại nghe được tiếng điện thoại di động rung, anh mở ra nhìn thoáng qua, nhịn không được nhếch khóe miệng lên.
Người đàn ông ngồi bên cạnh Lâm Thâm cứ cho rằng mình đang nhìn lầm, Tổng giám đốc Lâm lại đang nở một nụ cười sao?
Ông ta nghiêng người nhìn qua. Trên màn hình điện thoại của Tổng giám đốc Lâm không phải là nữ chính trong bộ phim truyền hình đang nổi gần đây mà vợ ông ta vừa mới xem tối ngày hôm qua sao? Chẳng lẽ gu của Tổng giám đốc Lâm lại giọng như này sao? Có nên nói mấy câu khen ngợi hay không đây?
Người đàn ông trung niên này không mấy khi chú ý đến những tin đồn trong giới giải trí, càng không biết trạng thái cảm xúc của ông chủ của mình. Ông ta bước đến gần, vui vẻ nói: "Tổng giám đốc Lâm thích nữ diễn viên này sao? Tối qua vợ tôi có kéo tôi cùng xem hai tập phim truyền hình mà cô ấy đang đóng vai chính, mặc dù cô ấy không có nhiều cảnh quay, nhưng rất ấn tượng."
Lâm Thâm nhìn ông ta một cái, thản nhiên cất điện thoại đi.
"Đây là vợ sắp cưới của tôi."
"..."
Hôm qua, khi bà cụ hấp hối, bà lại thay đổi di chúc của mình một lần nữa, chia cổ phần của mình thành ba phần. Một phần lớn đưa cho Lô Xảo Linh, một phần khác đưa cho Lâm Thâm, phần cuối cùng là cho Kiều Tinh Lâm. Nhưng chuyện này Kiều Tinh Lâm còn chưa biết.
Bác sĩ nói bà cụ đã như vậy vài ngày rồi.
Những người đi vào phía sau đều đồng loạt lên tiếng chào Lâm Thâm. Bây giờ Lâm Thâm ngồi bên tay trái của Lâm Thế Hằng, vị trí trong công ty không cần nói cũng biết. Tại cuộc họp hàng quý tháng trước, bởi vì thành tích xuất sắc của anh cho nên anh đã có lượng phiếu bầu cao với vị trí Tổng giám đốc. Bây giờ các giám đốc điều hành cấp cao nhìn anh không phải là con trai của Chủ tịch Lâm nữa mà là người đứng đầu tương lai của Tập đoàn.
Lâm Thế Hằng bước vào, tất cả mọi người trong phòng họp đều đứng dậy.
Lâm Thế Hằng ngồi vào vị trí của mình, mấy ngày nay vì bệnh tình của bà cụ Lâm mà ông ta trông có vẻ hơi tiều tụy. Ông ta yêu cầu Linda công bố một số sự thay đổi về nhân sự, và sau đó nói: "Hai ngày trước khi đi khám sức khỏe, cơ thể tôi đã có một số vấn đề nhỏ. Bác sĩ khuyên tôi nên nghỉ ngơi trong nửa năm. Trong nửa năm này, tôi quyết định giao tất cả các công việc của tập đoàn cho Lâm Thâm. Mấy tiền bối các người hãy cùng giúp đỡ nó, gặp phải chuyện gì mà thật sự không thể đưa ra quyết định thì tới tìm tôi.”
Tất cả mọi người đều bắt đầu xôn xao. Các giám đốc đều cảm thấy Lâm Thâm mặc dù có năng lực xuất sắc nhưng vẫn còn quá trẻ. Cộng với những tin đồn gần đây, hình ảnh của cả Tập đoàn đã có một tác động không hề nhỏ.
Lâm Thâm nghe Lâm Thế Hằng nói mình có một chút vấn đề về sức khỏe, không hiểu tại sao lại có chút căng thẳng không thể giải thích được. Bất giác nhìn về phía ông ta một cái. Lâm Thế Hằng nhận ra, ông nhìn lại anh một cái, anh thấy thế cũng vội vàng thu hồi ánh mắt của mình.
"Lâm Thâm, không có vấn đề gì chứ?" Lâm Thế Hằng nghiêm túc hỏi.
Lâm Thâm đứng dậy, không hề sợ hãi: "Ngài cứ yên tâm tĩnh dưỡng, công ty có thể yên tâm giao cho tôi. Tôi có thể làm cho thu nhập của công ty trong quý tới tăng ít nhất là 10 phần trăm."
Những lời nói này của anh làm cho các Giám đốc kia không dám mở miệng. Anh thực sự dám nói điều này, bởi vì kể từ cuộc họp hàng quý vào tháng 1 năm 2015, lợi nhuận của công ty đã tăng thêm 5% kể từ khi Lâm Thâm tiếp quản công ty, phù hợp để phát triển một số dự án ở nước ngoài và cổ phiếu của Tập đoàn cũng tăng. Tư duy tiến bộ của những người trẻ tuổi bắt đầu kết nối việc bán bất động sản với những chương trình phát sóng trực tuyến phổ biến nhất ở trên Taobao hiện nay.
Các dự án bất động sản của Hằng Thông luôn đi theo con đường cao cấp cũng không phải lo lắng đến việc bán hàng. Dù sao, đây cũng là một công ty bất động sản có tên tuổi, có tiếng về việc có chất lượng tốt trong ngành công nghiệp. Nhưng đầu tư hàng chục triệu tài sản sẽ phải đối mặt với một số ít người rất giàu có. Việc mời các nhà quản lý nổi tiếng Taobao là người dẫn chương trình, chủ yếu là để quảng bá thương hiệu tầm trung, nhằm mục tiêu có thể kết nối với nhiều đối tượng khách hàng hơn. Lâm Thâm từng nêu chi tiết trong kế hoạch hàng quý mới mà Tập đoàn Hằng Thông chuẩn bị thực hiện cho ra mặt một
khu dân cư tầm trung, và đã được nhiều kiến trúc sư nổi tiếng thế giới, hợp tác với các nhà thiết kế dày dặn kinh nghiệm của địa phương để xây dựng.
Kế hoạch luôn được coi là một trong những dự án hứa hẹn nhất của tập đoàn trong năm nay.
Ngoại trừ anh, quả thực không ai phù hợp hơn để tiếp nhận vị trí này của Lâm Thế Hằng.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lâm Thế Hằng gọi Lâm Thâm vào phòng làm việc của mình, lấy một phong bì đưa cho anh.
Lâm Thâm nhìn ông ta với một ánh mắt bối rối.
"Đây là phòng tân hôn mà ba đã chuẩn bị cho con, nó ở khu Golden City. Địa chỉ và chìa khóa nhà đều ở trong phong bì này, rảnh rỗi thì đưa con bé qua xem đi."
Lâm Thâm muốn từ chối, Lâm Thế Hằng khoát tay nói: "Chẳng lẽ con lại muốn người phụ nữ của mình cảm thấy, nhà chúng ta ngay cả một căn nhà cũng không muốn chuẩn bị cho hai đứa sao? Đây là một chút tấm lòng của ba với bà của con. Nếu con không thích, sau này có thể bán đi.”
Lâm Thâm không nói gì nữa, cầm phong bì lên. Trước kia anh từng mong ước mình có thể cùng nhà họ Lâm hoàn toàn cắt đứt. Đến bây giờ anh mới hiểu rõ, chuyện này là không có khả năng. Nếu không thể cắt đứt, vậy thì hãy thử làm một phần của nó, là một phần của gia đình.
Ngay cả khi anh được hưởng phần cổ tức của gia đình.
"Cơ thể của ba.... " Lâm Thâm vẫn nhịn không được hỏi.
"Không có gì to lớn, chỉ là bác sĩ kiểm tra thấy tim có một chút vấn đề nhỏ. Có lẽ gần đây dành nhiều thời gian để chăm sóc bà của con nên mới có chút mệt mỏi." Lâm Thế Hằng là một người đàn ông rất mạnh mẽ, không bao giờ muốn nhắc đến điểm yếu của mình. Hơn nữa ở tuổi già cơ thể ít nhiều cũng sẽ có vấn đề. Đôi khi ông ta không muốn thừa nhận rằng mình đã già nhưng cũng không được.
"Ba hãy chăm sóc sức khỏe cho tốt." Lâm Thâm chỉ có thể nghĩ đến câu này.
Nhưng sự quan tâm hiếm có của anh đã đủ để làm Lâm Thế Hằng hài lòng. Lâm Thế Hằng biết nếu ông ta còn ở lại lâu hơn nữa cũng chỉ thấy xấu hổ, nếu đã quyết định buông tay, ông ta cũng không để ý nhiều như vậy nữa: "Không sao, con đi đi."
Lâm Thâm trở lại phòng làm việc của mình, lấy điện thoại di động ra gọi cho Kiều Tinh Lâm.
Kiều Tinh Lâm đang cùng Tiểu Giang và Đổng Tuyết thực hiện lịch trình cuối tuần, tiện tay nhận điện thoại: "Sao thế?"
"Không có gì, chỉ muốn hỏi chiều này, em có rảnh không?"
"Có. Muốn cùng nhau ăn cơm sao?"
"Em ở nhà chờ anh về, anh sẽ về đón em và đưa em đi xem cái này."
"Được thôi." Kiều Tinh Lâm cúp điện thoại.
Đổng Tuyết và Tiểu Giang cùng nhau đi tới, Tiểu Giang hỏi: "Anh rể định đưa chị đi hẹn hò à?"
Kiều Tinh Lâm đóng tài liệu lại, nói với Đổng Tuyết: "Giúp tôi trang điểm cho một cuộc hẹn hò bình thường, không cần phải cầu kỳ đâu, để anh ấy mê chết là được rồi."
Khoảng một giờ sau, cô mặc một chiếc váy ren ngắn màu trắng, tóc được làm thành bím tóc rất đẹp, mái tóc của cô xoăn nhỏ, đội một chiếc mũ cói trông như một cô gái trẻ xuất hiện một cách bất khả chiến bại. Đổng Tuyết giúp Kiều Tinh Lâm sửa sang lại tóc: "Chị Kiều có phải lại gầy đi rồi không? Thắt lưng nhỏ đi một chút rồi này."
Kiều Tinh Lâm ho nhẹ một chút, mặc dù trong nhà có đầu bếp tên là Lâm Thâm. Nhưng mỗi ngày cô đều tập thể dục rất nhiều. Không phải trước đây cô có đeo một chiếc đồng hồ sao? Chạy, bơi lội,... đều không tiêu hao nhiều calo bằng việc tập thể dục trên giường. Hơn nữa Lâm Thâm đang ở cái tuổi của hổ với sói, nếu không đem cô lăn qua lăn lại vài lần, đổi lại mấy chiến trường thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Thật kỳ lạ là anh vậy mà không hề gầy đi.
Tháng trước, bà dì đến muộn vài ngày. Cô đã lo lắng gần chết, còn đi mua một cái que thử thai. Khi biết kết quả, người nào đó vẫn trông khá thất vọng. Mặc dù đã dùng tất cả các biện pháp nhưng cũng không phải là một trăm phần trăm sẽ có hiệu quả. Cô đã ra lệnh cho người nào đó cần phải kiềm chế một chút, mà cái người nào đó lại xem như gió thổi qua tai, nhưng lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Lâm Thâm có vẻ rất thích trẻ em. Tuần trước, cô đã xem trộm máy tính của anh, anh còn viết ra một kế hoạch cho một quỹ từ thiện, như là để giúp những đứa trẻ gặp khó khăn có thể nhận được sự giáo dục âm nhạc tốt hơn.
Anh như là đang sử dụng một cách khác để thực hiện được giấc mơ của mình vậy.
Lâm Thâm lái xe xuống lầu, gửi tin tức cho Kiều Kiều Tinh Lâm đi xuống.
Kiều Tinh Lâm bảo Đổng Tuyết cùng Tiểu Giang thu dọn đồ đạc, và nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Cô mở cửa xe và ngồi vào, Lâm Thâm nghiêng đầu nhìn cô.
"Thế nào, có vẻ như em chỉ mới có mười tám tuổi thôi, đúng không?" Kiều Tinh Lâm tháo kính râm ra, chờ mong nhìn Lâm Thâm. Đổng Tuyết hôm nay giúp cô thử một bộ đồ oxy mới, đánh nền rất mỏng, sau đó phấn mắt và má hồng. Màu sắc đều là màu hồng, nhìn có vẻ rất dịu dàng.
"Váy quá ngắn." Lâm Thâm nhìn sang chỗ khác, đưa ra ý kiến.
"Phải không?" Kiều Tinh Lâm cúi đầu nhìn một chút. Đây là chiều dài bình thường mà, phải không? Với cả đôi chân trông đẹp như vậy, thật tiếc khi không để chúng lộ ra ngoài?
Lâm Thâm đạp ga, anh không thể giải thích với người phụ nữ ngốc nghếch này. Cô ăn mặc như thế này trước mặt anh, anh sẽ chú tâm vào cô mà không thể tập trung được.
Nhưng Kiều Tinh Lâm, người không nhận được lời khen của Lâm Thâm, đang thấy rất không hài lòng. Dọc đường đi cô luôn hỏi cuối cùng là chỗ nào không đẹp.
Lâm Thâm dừng xe trước đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư. Anh nghiêng người ôm cổ cô, cắn lên đôi môi hồng của cô, sau đó thấp giọng nói: “Đừng thách thức sức chịu đựng của anh nữa, nếu không anh sẽ đưa em về nhà ngay bây giờ đó. Hôm nay và cả ngày mai nữa, em đừng nghĩ ra ngoài được.”
Kiều Tinh Lâm biết đây là một lời cảnh cáo rất nghiêm túc, cô vội vàng giơ tay lên để bày tỏ sự đầu hàng, cuối cùng cũng an toàn.
Xe chạy đến Century Golden City. Bất động sản ở đây vừa được xây dựng xong, chưa mở cửa cho nhận phòng. Nhân viên bảo vệ ở cửa nhìn thấy có một chiếc xe lạ chạy tới, lập tức yêu cầu dừng lại. Lâm Thâm mở cửa sổ xe, nhân viên bảo vệ nói: "Xin lỗi, nơi này vẫn đang được cải tạo, hiện chưa mở cửa cho người ngoài vào."
"Quản lý Vương của các anh đâu?" Lâm Thâm trực tiếp hỏi.
Nhân viên bảo vệ nhớ lại, người quản lý Vương của khu này có nói, hôm nay sẽ có một người đàn ông quan trọng đến đây để xem nhà. Anh ta lập tức đứng thẳng lên: "Anh chờ một chút." Sau đó, anh ta chạy về phòng bảo vệ để gọi điện thoại.
Kiều Tinh Lâm khó hiểu hỏi Lâm Thâm: "Tòa nhà này còn chưa bán, chúng ta tới đây để làm gì?"
"Một lát nữa em sẽ biết thôi." Lâm Thâm cố ý nói một cách mập mờ.
Chưa đầy năm phút, một người đàn ông mặc âu phục hơi mập mạp đang chạy tới, còn chưa tới trước mặt Lâm Thâm, trên mặt ông ta đã tràn ngập ý cười: "Tổng giám đốc Lâm, để ngài phải chờ lâu rồi."
Lâm Thâm ra hiệu cho Kiều Tinh Lâm xuống xe. Nhân viên bảo vệ kia khi nhìn thấy Kiều Tinh Lâm, cũng tỏ ra có chút ngạc nhiên.
"Đây, đây có phải là cô Kiều không?" Quản lý Vương vội vàng đưa tay ra: "Xin chào, tôi là người quản lý tài sản trong khu phố này. Nhìn cô ở ngoài còn xinh đẹp hơn cả trên TV, nhân tiện, vợ tôi cũng là một fan của cô, nếu được, cô có thể ký tặng cho tôi một chữ ký được không?"
Theo thân phận hiện tại của Kiều Tinh Lâm, Lâm Thâm căn bản không cần phải giới thiệu thêm.
"Xin chào." Kiều Tinh Lâm đưa tay nắm lấy ông ta, mỉm cười và nói: "Chữ ký thì không có vấn đề gì."
Người bảo vệ trẻ đỏ mặt, nhỏ giọng xen vào: "Tôi có thể xin được không?"
"Tất nhiên là được rồi." Kiều Tinh Lâm hào phóng nói.
Lâm Thâm đi đến bên cạnh Kiều Tinh Lâm, ôm cô như là một hành động lặng lẽ để tuyên bố chủ quyền. Người bảo vệ trẻ kia cũng không dám nhìn chằm chằm Kiều Tinh Lâm nữa.
Quản lý Vương mời cả hai người vào, giới thiệu khu phố. Mọi nơi của Hằng Thông đều được làm theo con đường cao cấp, với những cây cầu nhỏ và dòng nước chảy qua, phong cách vườn Giang Nam.
"Ngôi nhà mà Chủ tịch để lại cho hai vị là nằm trên tầng mười tám ở tòa nhà giữa, là tòa nhà đẹp nhất của chúng tôi, có một thang máy trực tiếp, một tầng bằng phẳng rộng lớn, tổng diện tích là hơn 270 mét vuông gồm bốn phòng ngủ, hai phòng khách và ba phòng tắm. Ngoài ra còn một kho chứa và một phòng thay đồ. Xin vui lòng đi hướng này.
Kiều Tinh Lâm nghe vậy cũng đã hiểu. Chủ tịch Lâm cho Lâm Thâm một căn nhà? Khu vực này, diện tích này, giá trị thì tự hiểu.
Căn nhà này được trang trí rất đẹp. Đồ nội thất được lắp đặt xong là có thể vào ở. Phòng thay đồ lớn hơn so với cho người bình thường rất nhiều, nhưng đối với Kiều Tinh Lâm như vậy là vẫn chưa đủ. Lâm Thâm nhìn thấy cô không hài lòng với phòng thay đồ, nói với cô: "Không phải có bốn phòng sao? Ngoại trừ phòng ngủ chính và phòng thay đồ, những thứ nên có thì đều đủ rồi. Phần còn lại anh sẽ thuê một ngôi nhà khác gần đây cho em."
Kiều Tinh Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn hai phòng nữa thì để làm gì?"
Lâm Thâm nhìn cô: "Nghĩ gì vậy?"
Quản lý Vương bị giật mình, ông ta cảm thấy căn phòng thật đẹp.
Trong phòng khách, bên trái có thể nhìn thấy sông, bên phải có thể nhìn thấy khu thương mại hàng đầu, lại có thể tận hưởng sự thịnh vượng và nhộn nhịp của thành phố. Ngoài ra còn có một sân thượng lớn ở giữa, được xây thành một khu vườn trên không.
Căn phòng này là căn phòng cao nhất trong toàn bộ tòa nhà, vì vậy khi bọn họ đang ở trên cao, sự riêng tư cũng có thể được bảo vệ tốt hơn.
Lâm Thâm nói chuyện với quản lý Vương. Kiều Tinh Lâm hào hứng chạy ra chạy vào, còn ngồi trên xích đu trong vườn chơi.
Giám đốc Vương mỉm cười và nói: "Cô Kiều thật là năng động, không giống như trên TV. Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ là một người đẹp lạnh lùng cơ.”
"Lúc cô ấy ở trước mặt tôi, bình thường đều như vậy." Lâm Thâm nhìn Kiều Tinh Lâm bên ngoài, trong giọng nói còn có vài phần cưng chiều.
Giám đốc Vương như vô tình bị nhét đầy một miệng thức ăn cho chó, cảm thấy bản thân không nên lại lâu hơn nữa: "Hai người cứ xem từ từ,, tôi đi xuống dưới trước đây.Khi nào xem xong rồi thì cứ gọi điện thoại cho tôi."
Lâm Thâm gật đầu, quản lý Vương lập tức chào rồi rời đi.
Lâm Thâm đóng cửa lại, đi tới trước xích đu trong vườn, hỏi Kiều Tinh Lâm: "Em thấy thích nơi này sao?"
"Thích, phong cảnh cũng đẹp. Tại sao ba anh lại cho anh căn nhà này vậu?" Kiều Tinh Lâm thuận miệng hỏi xong, mới phát hiện hình như đã dùng từ không đúng rồi.
Lâm Thâm cũng không bác bỏ cách gọi của cô, chỉ sửa lại: "Không, là cho chúng ta."
"Chúng ta?"
"Đúng, đây là một ngôi nhà tân nhân." Lâm Thâm nói một cách nhẹ nhàng.
Kiều Tinh Lâm ngẩng đầu lên, nửa đùa nửa thật nửa nghiêm túc nói: "Vậy em mà muốn ở lại đây, thì phải kết hôn với anh mới được sao?"
"Ít nhất phải có giấy chứng nhận."
Kiều Tinh Lâm không nói gì nữa.
Lâm Thâm nắm lấy sợi dây thừng hai bên xích đu, cúi người hỏi: "Cho nên khi nào thì em chuẩn bị đi lấy chứng nhận đăng ký kết hôn với anh, trở thành bà Lâm danh chính ngôn thuận?"
"Lâm Thâm, em..." Kiều Tinh Lâm muốn nói rằng lịch trình làm việc của cô trong năm nay đã được lên kế hoạch đầy đủ rồi, anh có thể chờ đến năm tới có được không. Hơn nữa chuyện kết hôn còn có rất nhiều điều phải suy nghĩ. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của anh, cô lại không nói nên lời.
Những điều đó so với anh, đột nhiên không còn quan trọng nữa. Hai người đã bỏ lỡ nhau mất mười năm. Vì vậy từ khi anh cầu hôn với cô, hai người đã nhanh hơn nhiều so với những người khác. Nếu Lâm Thâm không ra nước ngoài, có lẽ họ đã kết hôn và có con từ lâu rồi.
"Chúng ta trở về rồi cùng thương lượng."
Lâm Thâm bỗng nhiên đứng dậy, kéo Kiều Tinh Lâm lên.
Kiều Tinh Lâm không biết tại sao anh lại sốt ruột như vậy, cho rằng có chuyện gì xảy ra. Khi vào nhà, cô bị Lâm Thâm áp vào cửa, không ngừng hôn xuống, mới biết anh là đang vội vàng cái gì. Chỉ thấy đáng thương cho cái váy của cô, mới được mặc vào ngày đầu tiên, dây kéo đằng sau gần như bị hỏng rồi.
Lâm Thâm ném váy xuống đất, ôm lấy Kiều Tinh Lâm.
Người phụ nữ này, thực sự không biết sức sát thương của mình đến đâu mà, lại còn trang điểm thành vô cùng đơn thuần thế này.
Kiều Tinh Lâm nằm trên giường, nắm lấy tay Lâm Thâm, nắm chặt mười ngón tay với anh. Nhưng thay vì vui vẻ như mọi khi, anh lại dừng lại vào lúc quan trọng nhất và nói một cách ngây ngốc bên tai cô: “Tinh Lâm, ngày mai theo anh đi lấy giấy đăng ký kết hôn đi, chúng ta sẽ chuyển đến đó vào cuối tuần sau.”
Cô cảm thấy khó chịu đến nỗi không thể nói nên lời, như sắp khóc, chỉ cầu xin anh có thể làm cô bớt đau..
"Hứa với anh đi." Lâm Thần nắm chặt cằm cô.
Kiều Tinh Lâm sắp khóc rồi, sao lại có thể ép hôn như vậy chứ? Nhưng cô lại không thể không đồng ý, bây giờ giống như đang ở bên cạnh cái chảo dầu.
Cô gật đầu, nóng lòng muốn ôm lấy anh. Lâm Thâm lúc này mới cảm thấy hài lòng với cô.
Một đêm không ngủ không nghỉ, cô cảm thấy mình như đang ở trên một con thuyền cướp, sau này mà có chuyện cần phải "thương lượng" như vậy, thì phải làm sao đây? Nhưng hối tiếc cũng đã quá muộn rồi, cô lại không thể xuống thuyền.
Sau một thời gian, Hạ Đan đến thăm ngôi nhà mới của cô, đã vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy tờ giấy màu đỏ trong phòng ngủ của cô, "chậc chậc" hai tiếng.
"Cậu có còn một chút cốt cách nào không vậy? Là một nữ diễn viên nổi tiếng, mà lại để bị ép phải kết hôn? Cậu cho rằng bây giờ đang là xã hội phong kiến ngày xưa sao?"
Kiều Tinh Lâm thở dài: "Sau khi nhận được giấy chứng nhận, anh ấy đưa giấy chứng nhận kết hôn cho bà nội xem, bà nội của anh ấy đã ra đi vào ngày hôm sau, rất yên bình."
"A, thì ra là suy nghĩ đến mong muốn của người già sao? Nhưng cuộc hôn nhân này của cậu cũng không bị lỗ. Cậu thử nhìn vào tài sản của ba chồng rồi số cổ phần mà bà nội để lại đi. Chúng tớ chỉ là người phàm cho nên không dám tưởng tượng."
Kiều Tinh Lâm đối với với việc bà nội để lại cho cô hai phần trăm cổ phần cũng rất bất ngờ.. Cô vốn là không muốn lấy, nhưng lúc đó cô và Lâm Thâm đã nhận được chứng chỉ, Lâm Thế Hằng nói cô cũng coi như là người của nhà họ Lâm, bảo cô đừng từ chối. Mặc dù có vẻ như người nhà họ Lâm từ trên xuống dưới vẫn chưa tiếp nhận được chuyện cô là vợ của Lâm Thâm, nhưng cô cũng không quá quan tâm đến suy nghĩ của những người đó lắm.
Điện thoại reo.
Kiều Tinh Lâm cầm lấy, là tin nhắn của Lâm Thâm.
【Chồng: Hạ Đan vẫn còn ở đó chứ? Đi ăn tối cùng nhau không?】
Hạ Đan nhìn thoáng qua tin nhắn của Lâm Thâm trên điện thoại di động Kiều Tinh Lâm, quả thực không thể tin được, "Tớ đi, chồng... Hai người đang muốn ngược đãi một đứa độc thân như tớ hả? Kiều Kiều, cậu có thấy điểm mấu chốt ở đây là gì không? Trước kia ai nói nhất định không thể nói được yêu đương, kết hôn, rồi mấy chuyện tình cảm cho mọi người biết được?"
"Vào cái đêm nhận được giấy chứng nhận, anh ấy đã bắt tới phải đổi như vậy đấy.” Kiều Tinh Lâm yếu đuối nói.
"Chính là ngày chồng cậu đăng trong vòng bạn bè?"
"Đúng vậy."
Hạ Đan có chút ấn tượng, ngày đó Lâm Thâm hiếm khi đăng bài viết vòng tròn bạn bè, mà lại chia sẻ ảnh giấy chứng nhận kết hôn của hai người, kèm theo dòng chữ: Vợ của tôi.
Hạ Đan và Lâm Thâm có bạn bè chung là Chu Lập Quần và Kiều Tinh Lâm, cho nên không biết mới là lạ. Dù sao cô chỉ thấy ba chữ này, có thể tưởng tượng được vẻ mặt kiêu ngạo của một người nào đó đang được ôm người đẹp trong lòng rồi.
Chu Lập Quần xúc động nói Lâm Thâm cũng có ngày hôm nay.
Mặc dù Hạ Đan vẫn chưa có trách cô bạn thân sao có thể hoàn thành một trong những sự kiện quan trọng nhất trong cuộc đời một cách nhanh như vậy, là tốt hay xấu, nhưng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô, vẫn là nên chúc phúc cho hai người.
"Khi nào thì hai người sẽ tổ chức đám cưới vậy?"
"Bà chủ của tớ đã tức giận với tớ, công việc đã được sắp xếp cho đến cuối năm rồi,để sang năm tới được không? Chỉ làm một bữa tiệc nhỏ coi như là thông báo với người khác thôi. Cậu cũng thấy đấy, bọn tớ thế này thì cũng có khác gì một cặp vợ chồng đâu.” Kiều Tinh Lâm bị Hạ Đan tra hỏi cả một buổi sáng, chuẩn bị trở về một thành phố: “Sao anh ta còn nói mình là một độc thân, còn Chu Lập Quần nhà anh thì sao?
"Tớ cũng chưa hứa với anh ta, chuyện này vẫn đang được điều tra."
"Tớ tự hào về cậu đấy, Hạ Tiểu Đan. Treo cổ người ta như vậy là không tốt đâu."
"Không, tớ vẫn luôn nghĩ rằng anh ta là người kiểu ba phút nhiệt tình, cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh, trái tim không có đáy. Chúng tớ vẫn thường đi chơi với nhau, cũng không khác với một cặp vợ chồng là bao."
Kiều Tinh Lâm vỗ vỗ vai cô: "Chu Lập Quần cũng không phải là ai cũng đuổi theo. Tớ có một người bạn cùng giới với tớ, rất thích anh ta. Cậu đến lúc đó mà làm người ta sợ hãi chạy đi, đừng quay đầu mà ôm tớ khóc đó nha."
"Thật sao?" Hạ Đan trong nháy mắt cảm giác có chút gì đó nguy hiểm.
"Tớ lừa dối cậu để làm gì." Kiều Tinh Lâm cầm điện thoại di động của mình lên: "Tối nay cậu muốn ăn gì nào?" Chồng tớ mời khách."
Quả thực, lúc này Hạ Đan không có nghe thấy gì, hỏi: "Trước tiên tớ có thể gọi cho Lập Quần được không?"
"Được rồi, vẫn còn chút thời gian, đều là người quen cả, gọi đi."
Hạ Đan vội vàng gọi điện thoại.
Kiều Tinh Lâm mỉm cười lắc đầu, cô thấy trên bàn cạnh giường ngủ có giấy chứng nhận kết hôn, cầm nó lên, lật ra, bên trong là một chàng trai mặc áo sơ mi trắng và một cô gái mặc áo thun trắng, hạnh phúc ôm nhau, cười rất rực rỡ.
Đây có lẽ là tình yêu, là điều đẹp đẽ nhất.