Type: cỏ mộc
Rất nhiều người bạn ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại nữa thì lại xuất hiện vào lúc bạn không đề phòng nhất.
Khi bạn cảm thấy chẳng còn chuyện gì có thể ngăn cản bạn theo đuổi bước chân hạnh phúc thì lúc nào ông trời cũng sẽ tát bạn một cái thật mạnh.
Vụ Mang Mang đứng tại chỗ, cứ đờ đẫn nhìn Trình Việt như thế.
Hồi ức khi xưa đã từng tốn bao công sức để chôn giấu, lúc này như con hồng thủy phá bờ đê, nhanh chóng nhấn chìm cô.
Họ từ cấp hai đã là bạn chung lớp.
Điều kiện gia đình Trình Việt rất bình thường, nhưng anh là thần đồng bẩm sinh, mới lớp sáu đã nhận được giải đồng cuộc thi thiết kế sáng tạo robot toàn quốc, thế nên trường cấp hai mà Vụ Mang Mang học đã bật đèn xanh từ trước cho anh.
Vụ Mang Mang lúc đó là học sinh cá biệt, luôn phát triển theo chiều hướng “bad girl”, dù sao cô đánh nhau được, mà nhà lại giàu, rất nổi tiếng trong trường.
Nhưng cho dù là một học sinh cấp hai nhỏ bé thì cũng có gian hồ riêng của mình, Vụ Mang Mang là học sinh lớp sáu đương nhiên đánh không lại một bà chị lớp tám trong trường.
Tối hôm đó khi cô bị người ta chặn trong ngõ, thì Trình Việt đã đạp “mây lành bảy sắc” tới cứu cô.
Vụ Mang Mang vừa dậy thì, nhìn Trình Việt học hành như thần mà đánh nhau cũng vẫn quá đẹp trai, trái tim thiếu nữ liền mềm nhũn ra.
Chuyện sau đó thì xảy ra như lẽ thường, Vụ Mang Mang tuy là đại tiểu thư lắm tiền nhưng trước mặt thần đồng Trình Việt thì chẳng có chút ưu thế nào.
Vì trong lớp có mấy nữ sinh xinh đẹp trong lớp cũng thích anh.
Mà nam sinh thường dậy thì khá muộn, Trình Việt không có chút tâm tư nào với các cô gái cả.
Vụ Mang Mang vì Trình Việt mà lao tâm khổ tứ, khó khăn lắm mới chuyển chỗ đến ngồi cạnh anh, nhưng cô dù thích anh thì trong hộc bàn của Trình Việt hằng ngày cũng có rất nhiều thư tình.
Hạt mầm thanh xuân của nữ sinh cấp hai không thể xem thường.
Vụ Mang Mang mỗi ngày ngắm trộm Trình Việt, anh đọc sách gì cô cũng đọc sách đó, anh đi đánh bóng rổ, cô liền ngồi cạnh sân bóng cổ vũ, anh thích chơi robot, cô liền mua đủ loại sách robot, chỉ để mong một ngày nào đó anh sẽ mượn đọc.
Lúc triển lãm robot toàn quốc diễn ra, Trình Việt không có tiền mua vé máy bay đi xem, Vụ Mang Mang liền bay đến đó, chụp lại toàn bộ những gì có thể chụp, chuyển cho Trình Việt xem.
Tình cảm lúc đó thật sự ngây thơ, trong sáng, nhưng lại nóng bỏng đến đáng sợ.
Nhưng dù là thế Trình Việt cũng chẳng để ý đến Vụ Mang Mang.
Sự thay đổi mối quan hệ của họ xảy ra vào hôm Vụ Mang Mang bỏ nhà ra đi vào năm lớp bảy.
Cụ thể tại sao bỏ nhà ra đi thì Vụ Mang Mang không còn nhớ rõ nữa, nhưng cô lại nhớ hôm đó hình nhự rất lạnh, cô kéo va li ngồi trên bồn hoa đối diện trường như một con cún nhỏ lang thang.
Cô ghét kỳ nghỉ đông, vì nghỉ đông có nghĩa là cô bắt buộc phải về nhà.
Vụ Mang Mang được Trình Việt nhặt về nhà anh trong tình trạng vừa lạnh vừa đói.
Nhà của Trình Việt là nhà thuê, mẹ anh là nhân viên công chức từ nơi khác đến, mười mấy năm tích lũy cũng chẳng thể mua nổi một căn nhà ở thành phố này.
Vụ Mang Mang còn nhớ lúc đó Trình Việt nấu một bát mì cho cô, trên đó còn có trứng ốp lết chiên vàng rộm, vô cùng đẹp mắt.
Vụ Mang Mang vừa rơi nước mắt, vừa sụt sùi ăn mì.
“Cậu không ăn trứng à?” Trình Việt hỏi Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang đỏ bừng mặt nói: “Mình không ăn trứng lòng đào.” Đó chính là tiểu thư nhà giàu, bỏ nhà đi đói đến hoa mắt chóng mặt mà cũng vẫn kén chọn.
Lúc đó Trình Việt chẳng nói chẳng rằng, gắp miếng trứng của cô sang, chỉ hai miếng đã ăn sạch.
Có lẽ vì cùng chia sẻ một quả trứng, giống như chia sẻ nước bọt của nhau nên Vụ Mang Mang cảm thấy quan hệ của họ bỗng chốc khác lạ.
Mặt Trình Việt trong mắt của cô càng lúc càng đỏ, sau đó tai cũng đỏ bừng.
Vụ Mang Mang không nhớ lúc đó Trình Việt đã thuyết phục cô thế nào, dù sao thì cô cũng ngoan ngoãn để cho anh đưa cô về nhà.
Thực ra bây giờ nhớ lại lúc đó dù Trình Việt không nói lý do nào đi chăng nữa, chỉ cần anh mở miệng thì cô cũng sẽ nguyện nghe theo.
Lúc Vụ Mang Mang về nhà, trong nhà ngoài người giúp việc ra thì chủ nhân căn nhà không hề biết chuyện cô bỏ nhà ra đi.
Vụ Mang Mang đương nhiên sẽ thẫn thờ, đau khổ, nhưng kỳ nghỉ đông đó mọi thứ đã thay đổi.
Vì cô đã có mặt trời nhỏ của riêng mình.
Vụ Mang Mang mỗi ngày đều ở Mc Donald đợi Trình Việt đến giảng bài cho cô.
Lần nào Trình Việt cũng tự mình mang theo một chai nước, kiên quyết không chịu uống coca và ăn bánh hamburger cô mua, về sau Vụ Mang Mang cũng không mua gì nữa, mang theo một chai nước khoáng, hai người trốn trong một góc của Mc Donald đọc sách, giải bài tập.
Mùa hè năm lớp tám, Vụ Mang Mang nhớ tối đó bầu trời sao đặc biệt sáng, Trình Việt nói với cô: Nếu cậu muốn làm bạn gái mình thì cùng mình thi vào trường trung học số 7.
Trước đó Vụ Mang Mang chưa từng nghĩ sẽ học ở trường trung học số 7, đó là trường trung học trọng điểm trong tất cả các trường trung học trọng điểm, tỷ lệ thi đậu năm nào cũng đứng đầu bảng, top mười mấy của năm gần như có thể đăng ký học trường đại học hạng nhất trong nước.
Vụ Mang Mang xưa nay học trường dân lập, vào cấp ba hoặc đại học chưa từng nằm trong suy nghĩ của bọn trẻ như cô.
Nhưng để có thể trở thành bạn gái của Trình Việt, Vụ Mang Mang dùng một năm, từ học sinh cá biệt thành học sinh xuất sắc, thi đậu trường trung học số 7 cùng Trình Việt.
Sức mạnh của tình yêu, chỉ cần chỉ đúng hướng, thì sức đột phá cực kỳ kinh khủng.
Nữ sinh cấp ba tuy ăn mặc quê mùa, vẫn là đồng phục trường, nhưng công cuộc phá kén thanh xuân thì không người nào hoặc việc nào có thể ngăn cản.
Vụ Mang Mang bắt đầu dậy thì, cao lên, ngực cũng bắt đầu trổ mã.
Chỉ một mùa hè mà Vụ Mang Mang từ một cô bé không được con trai chú ý đã phá kén, biến thành một thiếu nữ đẹp đến mức không có bạn bè nổi.
Trong trường, Vụ Mang Mang xinh đẹp rạng rỡ, gia cảnh giàu có, thành tích xuất sắc đã nhanh chóng trở thành nữ thần, Trình Việt đương nhiên cũng là một “học thần” luôn đứng đầu bảng.
Thành tích của Trình Việt rất tốt, thành tích thể thao càng tốt, bóng rổ, bóng đá, cầu lông, cả cấp học không ai có thể chơi tốt hơn anh.
Kiểu trường công lập thế này, giáo viên rất nghiêm khắc với chuyện yêu sớm, sếp Vụ và bà Liễu không quản Vụ Mang Mang nhưng mẹ Trình Việt thì một lòng muốn con thành rồng, thế nên Vụ Mang Mang rất tự giác giữ quan hệ bạn trai bạn gái của cô với Trình Việt ở trong trạng thái kín tiếng nhất.
Vì vậy mà có rất nhiều nữ sinh viết thư tình cho Trình Việt.
Dạng con trai mà nữ sinh cấp ba thích chắc chắn chỉ có một kiểu, thành tích tốt, thể thao tốt, họ chưa từng suy nghĩ đến gia cảnh.
Chỉ hai ưu điểm đó thôi thì Trình Việt đã rất xuất sắc rồi.
Huống hồ anh lại còn đẹp trai đến thế.
Vì vận đào hoa của Trình Việt mà Vụ Mang Mang và anh cãi nhau không ít, nhưng tình cảm hình như càng cãi càng tốt, họ cũng càng lúc càng ngọt ngào.
Vụ Mang Mang vẫn còn nhớ cảm giác hôn nhau lần đầu của cô và Trình Việt, tim cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô thật sự đã trải qua cảnh “đất trời xoay chuyển, không thở nổi” mà tiểu thuyết vẫn mô tả.
Nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, ngọt ngào, dịu dàng, như thể cô là người quý giá nhất trên thế gian này.
Nhưng vận mệnh lúc nào cũng xoay chuyển vào thời điểm ngọt ngào nhất.
Chuyện đó xảy ra vào năm lớp mười một.
Vụ Mang Mang lớp mười một đã xinh đẹp tới mức khiến người ta không thể dời mắt nổi.
Tối đó, bọn học sinh cá biệt trong trường cùng lũ lưu manh bên ngoài đã chặn đường Trình Việt và Vụ Mang Mang khi anh đạp xe chở cô về nhà.
Tình hình hôm đấy rất hỗn loạn, Vụ Mang Mang chỉ nhớ cảm giác sợ hãi đó. Trình Việt vì cô mà dùng tay không chống lại bọn lưu manh cầm dao kia.
Đó cũng là lần mà tay phải của anh bị chém đứt gân, từ đó không bao giờ còn sức nữa.
Nhưng Trình Việt không hề trách cô, ngược lại còn an ủi Vụ Mang Mang đang hối hận vô cùng.
Để cô yên tâm, anh chỉ dùng hơn một tháng đã có thể sử dụng đũa thuần thục ăn cơm, viết chữ bằng tay trái, còn đùa bảo rằng anh vốn dĩ thuận tay trái, là do bị mẹ anh đánh phải chuyển sang dùng tay phải, bây giờ vừa hay, có thể quay lại dùng tay trái, cứ thế thì đại não trái phải của anh đều được rèn luyện, sau này nhất định sẽ đạt được thành tựu rất lớn.
Vụ Mang Mang ôm Trình Việt, đặt một lời thề hẹn cả đời: “Em sẽ đối xử tốt với anh cả đời này, Trình Việt, cả đời, chỉ có anh.”
Có người nói rằng, lời hứa của người trẻ đều không dám tin tưởng.
Nhưng đối với Vụ Mang Mang lúc ấy, đó chính là lời hứa nghiêm túc nhất, muốn thực hiện nhất trong cuộc đời cô.
Tình yêu của cô suốt đời này chỉ muốn trao cho một người, sẽ không để bất cứ ai chia cắt, trao trọn cho anh, đó là tình yêu quý giá nhất mà cô có thể cho anh.
“Anh cũng vậy”, Trình Việt cúi xuống, cụng vào trán cô, khẽ nói.
Lúc đó Vụ Mang Mang cảm thấy câu ngạn ngữ kia đúng là quá có lý.
Thượng đế đóng một cánh cửa lại thì sẽ mở một cánh cửa sổ cho bạn, còn cô may mắn biết bao, trong hai mươi năm đầu đời đã tìm thấy cánh cửa sổ của mình, để ánh mặt trời chiếu rọi vào trong.
Vụ Mang Mang mười bảy tuổi đã bắt đầu mơ mộng cuộc sống sau này khi kết hôn cùng Trình Việt.
Họ sẽ sinh hai đứa con, một nam một nữ, Vụ Mang Mang thậm chí đã bắt đầu lật “Tứ thư ngũ kinh” để tìm đặt tên cho con mình.
Đã hứa hẹn đợi đến khi cô tròn mười tám tuổi thì họ sẽ cầm chứng minh nhân dân ra khách sạn.
Cũng đã hẹn khi vừa đủ tuổi thì sẽ ra Cục dân chính đăng ký kết hôn.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn sau kỳ thi đại học.
Sự thế thay đổi quá đột ngột, nhưng lại như lẽ thường tình.
Sếp Vụ và bà Liễu xưa nay chưa hề quản con gái bỗng dưng xuất hiện vào năm cô tốt nghiệp trung học, quan tâm đến vấn đề chọn rể.
Hôm Trình Việt báo với Vụ Mang Mang rằng anh sắp đi Mỹ, ánh nắng đặc biệt rực rỡ, chói đến nỗi Vụ Mang Mang không mở nổi mắt.
“Em đi cùng anh.” Câu đầu tiên của Vụ Mang Mang chính là thế.
“Con đường này anh muốn đi một mình”, Trình Việt lấy tay Vụ Mang Mang ra khỏi túi áo anh.
Vụ Mang Mang cũng biết mình không thể trách Trình Việt, cha mẹ cô nhất định là nói rất nhiều rất nhiều điều khó nghe, mà Trình Việt xưa nay luôn dựa vào chính bản thân, anh không nên chịu sỉ nhục đó.
“Anh mong là một ngày nào đó, anh có thể đường đường chính chính đứng trước mặt cha mẹ em để xin được cưới em, và họ cũng sẽ gật đầu”, Trình Việt nói.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là Trình Việt không có lỗi lầm gì.
Nhưng nếu lúc đó Vụ Mang Mang có thể chấp nhận sự thật một cách lý trí thì cuộc gặp gỡ hôm nay có lẽ sẽ là cảnh vô cùng hạnh phúc.
Tiếc rằng con người không thể không thay đổi, mà tình cảm không phải là cứ niêm phong lại là sẽ không bao giờ thay đổi.
“Nhưng anh biết là em không quan tâm những điều họ nói, chỉ cần ở cạnh anh, bắt em làm gì em cũng chịu.” Vụ Mang Mang khóc, kéo tay Trình Việt, cô chỉ cần một người yêu không bao giờ bỏ rơi cô mà thôi.
Một người yêu cô không bao giờ quay lưng đi, giả vờ như không nhìn thấy cô đang khóc.
“Mang Mang, chúng ta đều còn trẻ, thực ra không thể chắc chắn cái gì mới là điều chúng ta cần nhất. Anh yêu em, nhưng anh cũng yêu lý tưởng của mình. Xin em cho anh thêm chút thời gian nhé.” Trình Việt nhìn vào mắt Vụ Mang Mang.
“Bây giờ em còn nhỏ, cảm thấy tình yêu là tất cả, nhưng thật ra đời người còn có rất nhiều lựa chọn, đợi anh quay về, nếu tình cảm của chúng ta vẫn không thay đổi thì anh sẽ giữ chọn lời hứa của mình.”
Nếu đổi lại là Vụ Mang Mang hai mươi bảy tuổi ngày hôm nay thì nhất định cô sẽ giơ hai tay tán thành lời Trình Việt nói.
Tiếc là không phải.
Lúc đó Vụ Mang Mang chỉ là một cô bé có nhu cầu yêu mạnh mẽ.
Nước mắt của Vụ Mang Mang xóa nhòa mọi thứ, khiến cô không còn nhìn rõ gương mặt Trình Việt.
Lần đó họ chia tay trong nỗi buồn.
Sau đó Trình Việt từ chối gặp cô, lần cuối Vụ Mang Mang thấy anh là hôm Trình Việt bay đi Mỹ, sau khi thăm dò được chuyến bay của anh từ bạn khác, cô đã vội ra sân bay.
Vụ Mang Mang đã không nhớ rõ, hoặc là cố ý quên đi cảnh tượng hôm đó, không muốn nhớ lại mình từng điên cuồng, hèn mọn đi cầu xin Trình Việt như thế nào.
Mà Trình Việt chỉ kéo cô từ dưới đất đứng lên, nói với cô: “Mang Mang, nếu hôm nay anh không đi thì sẽ có ngày anh hận em.”
Hận em đã ngăn cản bước chân theo đuổi lý tưởng của anh.
Cũng hận em bắt anh phải đối diện với cha mẹ em mà không có chút lòng tự tôn nào.
Tình yêu xưa nay không phải chỉ là của một người.
Vụ Mang Mang nhìn bóng Trình Việt bỏ đi, trong đầu cô không hiểu nổi là tại sao.
Tại sao tình yêu của cô dối với cha mẹ, họ có thể xem như không có.
Tại sao tình yêu của cô với Trình Việt lại khiến anh hận cô.
Tại sao cha mẹ miệng thì nói rằng chỉ cần cô nghe lời thì sẽ yêu cô, quay lưng lại có thể vì một ai đó, một chuyện nào đó, thậm chí là buổi tiệc không hề quan trọng nào đó, mà hất tay cô ra.
Tại sao Trình Việt từng hứa hẹn cả một đời, vì lý tưởng mà quay lưng đi, xóa sạch tình cảm sáu năm trời.
Tại sao lúc nào cô cũng là người xếp cuối trong những nhu cầu của họ, có cũng được mà không có cũng chẳng sao?
Hủy diệt tinh thần của một người rất khó, nhưng cũng rất dễ.
Khi cô bắt đầu hoài nghi về sự tồn tại của mình thì tâm hồn cô đã vỡ tan rồi.
Vụ Mang Mang từng cưỡng ép bản thân phải tự kỷ ám thị, phủ nhận đoạn hồi ức đó, nhưng khi Trình Việt xuất hiện lần nữa trước mắt cô, sự thực đã nói cho cô biết rằng dù cô trốn tránh thế nào, cô cũng vẫn là người bị bỏ rơi, một người có cũng được, không có cũng chẳng sao, không nên xuất hiện trên thế gian này.
Cảnh cũ cứ lật lại từng màn một trước mặt Vụ Mang Mang.
Nhưng người bỏ cô đi ở sân bay hình như là Trình Việt, mà hình như cũng không phải.
Người đó từng quay đầu lại nói với cô rằng: “Mang Mang, đừng để anh hận em.”
Lần này Vụ Mang Mang đã nhìn rõ mặt người đó, là Lộ Tùy.
Cảnh tượng nhanh chóng chuyển đến đêm tiệc Giáng Sinh ở Lộ Viên năm ngoái, trong hành lang lầu hai, Lộ Tùy đã nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng và thất vọng, sau đó quay lưng bỏ đi.
Mỗi người đều mặc định là sẽ rời bỏ cô!
Thế giới tinh thần của Vụ Mang Mang khi nhìn thấy Trình Việt, trong tíc tắc đã sụp đổ.
Cô lao tới, đẩy Trình Việt đang đứng trước mặt cô ra, nhanh chóng chạy vào thang máy, điên cuồng bấm nút xuống dưới, sau đó quay lưng chạy xuống cửa cầu thang thoát hiểm, đẩy mạnh cánh cửa nặng nề ra rồi chạy theo cầu thang xuống dưới.
***
Lúc này Lộ Tùy đang ngồi trong văn phòng, nhìn đồng hồ đeo tay, tính nhẩm thời gian rồi mở điện thoại, nhìn thấy đốm đỏ biểu thị vị trí của Vụ Mang Mang trên bản đồ.
Lộ Tùy nhướn môi, cô nàng này thích chơi trò “bất ngờ” quá, đúng là không biết mệt mỏi.
Để chăm sóc cho cảm xúc của cô, Lộ Tùy còn phải tỏ vẻ “Sao em tới đây? Anh vui tới mức sắp bay lên rồi”, đúng là thử thách trình độ diễn xuất quá.
Thực ra sự xuất hiện đột ngột của Vụ Mang Mang đúng là có thể khiến Lộ Tùy thấy sung sướng lạ thường.
Nhưng tiền đề là Lộ Tùy phải kiềm nén không “check” phần mềm điện thoại có thể báo cáo hành tung của Vụ Mang Mang.
Trên bản đồ hiển thị, Vụ Mang Mang đã ở tòa nhà Lộ Thị rồi.
Lộ Tùy buông điện thoại, gọi điện cho Bành Trạch, dặn họ phải ra sức phối hợp với Vụ tiểu thư đang muốn tạo sự bất ngờ cho anh.
Lộ Tùy đợi khoảng năm phút cũng không thấy tung tích Vụ Mang Mang đâu, anh đang định gọi điện cho Bành Trạch thì anh ta đã gọi điện thoại nội bộ tới, “Tiếp tân nói là Vụ tiểu thư vừa mới từ cầu thang thoát hiểm chạy xuống rồi ạ.”
Đương nhiên đó là cách nói khéo léo, Bành Trạch đã bỏ qua hình dung từ “như điên” của tiếp tân.
Lộ Tùy gọi cho Vụ Mang Mang, không ai nghe máy.
Anh lo lắng, đứng lên ra khỏi văn phòng.
Vừa ra khỏi tòa nhà Lộ Thị thì nhìn thấy bên kia đường có một đám đông đang xúm xít.
“Cô gái kia điên quá!!! Anh tài xế kia cũng xui xẻo thật” Người đi đường rì rầm bàn tán.
Lúc đó Lộ Tùy đã chạy như điên lại.
Lần đầu tiên Bành Trạch lại nhìn thấy Boss nhà mình mất bình tĩnh đến thế.
Lúc Lộ Tùy đẩy mọi người ra thì nhìn thấy Vụ Mang Mang đang đờ đẫn quỳ dưới đất, trong lòng ôm một người đàn ông nằm bất động.