Type: P.anh
“Ở ngoài kia tôi đại diện cho cả bộ mặt của Lộ Thị, không thể xảy ra chút sơ suất nào, nếu tôi lên cơn thì đừng nói là Lộ Tùy, chỉ mỗi cô của anh ấy thôi là đã bóp cổ tôi chết rồi”, Vụ Mang Mang hiểu rất rõ nguyên nhân.
Chỉ cần Vụ Mang Mang nghĩ tới cảnh đó là đã run lẩy bẩy rồi.
“Xem ra cô đã học được cách kiểm soát nó”, Ngô Dụng nói.
Nếu bệnh nghiện diễn này có thể kiểm soát tốt thì không thể gọi nó là bất bình thường nữa, chỉ là gia vị khi cảm thấy chán nản trong cuộc sống thôi.
Vụ Mang Mang ngẩn người, mãi sau mới định thần lại, cười cười, “Hình như đúng thế.”
Khỏi bệnh dường như không vui vẻ như cô nghĩ, ngược lại còn giống như mất đi một người bạn cũ bao nhiêu năm nay cùng khóc cùng cười với cô.
“Đúng rồi, gần đây phong cách Weibo của cô hình như thay đổi rất nhiều”, Ngô Dụng nói.
Vụ Mang Mang nhún vai, “Đó không phải là Weibo của tôi nữa, hoặc nên nói là đã trở thành Weibo của cả một nhóm rồi. Chính tôi cũng ít khi xem.”
Nhưng số lượng người theo dõi của Vụ Mang Mang đã từ hơn một triệu biến thành cấp chục triệu rồi.
Năng lực nhóm PR của Lộ Thị đúng là không phải giỏi bình thường đâu.
Sở thích mê tiền và khoe của của Vụ Mang Mang lúc trước đã bị tẩy sạch hoàn toàn, bây giờ cô trở thành đại sứ từ thiện yêu mến Trái Đất, yêu mến con người, bài đăng đa phần là về từ thiện hoặc những hoạt động công ích khác.
Ngô Dụng trầm tư giây lát: “Không tạo tài khoản khác sao?”
Vụ Mang Mang cười đáp: “Bác sĩ Ngô, anh không biết uy lực của con người hiện nay đâu, tôi không thể mở tài khoản phụ để phát ngôn khác đi được.”
Tất cả mọi thứ tối tăm đều bị chôn giấu.
* * *
Tháng Ba lúc phỏng vấn, Vụ Mang Mang được Lộ Tùy đưa đến trường. Vốn chuyên môn của Vụ Mang Mang rất tốt, lại thêm mối quan hệ trước đó nữa nên buổi phỏng vấn tiến hành rất suôn sẻ.
Chỉ là khi Vụ Mang Mang ngồi đợi ngoài phòng hội nghị, nhìn những người cũng đang chờ đợi như mình, cô bỗng bắt đầu hoài nghi về quyết định thi thạc sĩ liệu có chính xác không.
Cô bắt đầu cảm thấy mình không hề thích hợp, không phải để tự tìm kiếm cảm giác ưu việt mà là bắt nguồn từ nỗi khiếp sợ cực kỳ lớn.
Vẻ mọt sách và hiền lành trên người nay đã hoàn toàn rời xa cô rồi.
Trên mặt kính cửa sổ phản chiếu dáng vẻ Vụ Mang Mang xinh đẹp, tinh tế, thanh cao sang trọng, mới nhìn đã biết rất “quý bà”.
Lộ Gia Nam, Lộ Lâm, Lan Nguyệt, Thẩm Viện Tử… hoặc ít hoặc nhiều đều nhìn thấy điều này ở họ.
Bây giờ tạo hình của Vụ Mang Mang có người chuyên phụ trách, quần áo phối với nhau thế nào tuy cuối cùng do cô quyết định nhưng cả quá trình sẽ có rất nhiều kiến nghị và ý tưởng của những người khác, kết quả thì khỏi cần nghĩ cũng biết.
Quần áo cô từng thích bị gạt bỏ, hoặc chỉ có thể mặc đi lại trong nhà.
Nhìn bóng mình trong cửa kính, nỗi sợ hãi của Vụ Mang Mang bắt nguồn từ việc cô đã không nhận ra chính mình nữa rồi.
* * *
Kết thúc phỏng vấn, Lộ Tùy đứng dưới lầu đợi Vụ Mang Mang, hai người sánh vai nhau đi trong sân trường, không ngờ lại gặp người quen.
Vụ Mang Mang hưng phấn chỉ vào hai người đang đi lại gần, hỏi Lộ Tùy: “Anh nhìn kìa, người kia có giống Thẩm Đình không?”
Lộ Tùy quay sang nhìn, người đối diện cũng nhìn anh, đúng là Thẩm Đình thật, có cả cô bạn gái nhỏ của anh ta nữa.
Đây vẫn là lần đầu Vụ Mang Mang gặp bạn gái của Thẩm Đình, vì thân phận của Hà Nghiên rất bình thường nên Thẩm Đình ít khi đưa cô đi đâu, trừ phi là gặp mặt bạn bè thân thiết.
Còn về Vụ Mang Mang thì trái ngược hoàn toàn với bạn gái Thẩm Đình, Lộ Tùy luôn đưa cô đến những nơi công cộng, nhưng hiếm khi dẫn Vụ Mang Mang đi gặp Thẩm Đình, Ninh Tranh.
Vụ Mang Mang mới liếc nhìn Hà Nghiên một cái là biết ngay nguyên nhân Thẩm Đình rung động rồi.
Hà Nghiên buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo len trắng và quần jeans, đeo ba lô, toát lên vẻ học sinh ngây thơ trong sáng.
Ngoại hình của Hà Nghiên chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng rất hiền lành, ít nói, đó là điểm quan trọng.
Đứng trước mặt Hà Nghiên, Vụ Mang Mang có cảm giác mình già đi rất nhiều, về sau mới biết Hà Nghiên chỉ kém cô một tuổi mà thôi.
Nếu đã gặp nhau rồi thì sẽ cùng nhau ăn cơm.
Hóa ra Hà Nghiên đang học thạc sĩ tại đại học A, khoa Tin tức truyền thông học viện Văn Tân.
Hà Nghiên vô cùng hứng thú với Vụ Mang Mang, vừa hâm mộ vừa khâm phục, người thành công ngồi vững trên ghế bạn gái của Lộ Tùy đúng là khiến người khác hâm mộ.
“Vụ tiểu thư, tôi có thể phỏng vấn cô một chút không?” Hà Nghiên hơi e thẹn, “Tôi là phóng viên tạp chí của trường.”
Thân phận của Vụ Mang Mang chắc chắn có thể thu hút độc giả cho bài viết của Hà Nghiên, có một bài phỏng vấn thành công thì sau này khi tìm việc, bộ hồ sơ cũng sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Điều này không phải chuyện gì to tát, chỉ là tạp chí của nhà trường mà thôi, nể mặt Thẩm Đình thì Vụ Mang Mang cũng nên nhận lời, nhưng trên thực tế chữ “cũng được” đã đến môi Vụ Mang Mang rồi, cuối cùng cô vẫn phải nuốt vào.
Bây giờ hình tượng của cô đã không chỉ là chuyện của một mình cô nữa, phàm chuyện gì cũng phải suy đi tính lại, còn phải bàn bạc với nhóm của mình.
Vụ Mang Mang móc một tờ danh thiếp trong túi ra, “Chuyện này bạn có thể liên lạc với trợ lý Cathy của tôi, tôi sẽ nói với cô ấy.”
Hai người đang nói chuyện thì Thẩm Đình đã quay lại, hai người đàn ông quá bận rộn, điện thoại không ngớt.
"Đang nói gì đấy?” Thẩm Đình hỏi vu vơ.
Vụ Mang Mang và Hà Nghiên nhìn nhau, đôi bên cùng cười rất ăn ý, cùng giữ im lặng.
“Em đi nhà vệ sinh một lát”, Hà Nghiên đứng lên.
Vụ Mang Mang nhìn Thẩm Đình ngồi đối diện, nhớ lại chuyện cũ, không nhịn được cười.
“Cười gì thế?” Thẩm Đình hỏi Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang ngồi nhích lên trước, “Anh còn nhớ chuyện lần trước anh nhờ tôi đóng kịch không?”
“Tôi vừa nhớ ra, vai diễn lần trước của tôi hơi giống Hà Nghiên, trùng hợp như thế, nghĩ lại đúng là có chút duyên phận.” Vụ Mang Mang nói, trong lòng cô đã tự đặt cho mình biệt danh “Vu bán tiên” rồi.
Thẩm Đình không nói gì, dường như không chút hứng thú với đề tài này.
Vụ Mang Mang hơi lúng túng, thực ra chỉ là trò chuyện vu vơ, dù sao hai người ngồi không mà không nói gì thì hơi ngại thật.
“Weibo của cô bây giờ do người khác quản lý?” Thẩm Đình đổi chủ đề.
Vụ Mang Mang gật đầu.
“Wechat của cô là gì? Tôi thêm bạn nhé”, Thẩm Đình lại hỏi.
Vụ Mang Mang ngớ ra, đọc số điện thoại của mình.
“Cô chấp nhận đi”, lời mời của Thẩm Đình nhanh chóng xuất hiện.
* * *
Lúc quay về thành phố, Vụ Mang Mang không nhịn được, hỏi Lộ Tùy: “Thẩm Đình và Hà Nghiên là nghiêm túc thật ư?”
Vụ Mang Mang đã từng gặp cha mẹ Thẩm Đình, là một quý ông và quý bà rất tao nhã thanh lịch, đối với người con gái như Hà Nghiên e là không dễ đón nhận.
Vụ Mang Mang đã xem chuyện tình của họ thành một cuốn tiểu thuyết ngược người khác chết đi sống lại rồi.
Lộ Tùy đáp gọn: “Thẩm Đình biết rõ Hà Nghiên không thể bước chân vào nhà họ Thẩm.”
Vụ Mang Mang cảm thán, đàn ông đều là đồ xấu xa.
Vụ Mang Mang bỗng cảm thấy Hà Nghiên gặp phải người như Thẩm Đình thì chi bằng gặp Ninh Tranh còn hơn, chí ít người này sẽ không cho cô ấy niềm hy vọng giả tạo.
“Thực ra Hà Nghiên như thế cũng không phải do cô ấy muốn. Anh bảo, ví dụ em là Hà Nghiên thì chúng ta còn có khả năng không?” Vụ Mang Mang ôm cánh tay Lộ Tùy, hỏi anh.
Phụ nữ lúc nào cũng thích hỏi đủ mọi chuyện, sau đó suy đoán địa vị của mình trong tim đàn ông.
“Không thể nào”, Lộ Tùy nói một câu nhẹ bẫng đánh tan lý luận “tình yêu chiến thắng tất cả” của Vụ Mang Mang.
“Tại sao chứ? Nhưng em vẫn là em mà. Lẽ nào hoàn cảnh gia đình lại quan trọng thế ư?” Vụ Mang Mang không phục, “Anh từng xem phim Pretty Woman chưa? Anh không thấy thế cũng rất tốt đẹp hay sao?”
Ảo tưởng ngây thơ của phụ nữ lúc nào cũng thế, cho dù mình là một cô gái bán hoa thì đàn ông cũng phải yêu mình đến trời long đất lở, đó mới là tình yêu đích thực.
“Gia đình của người Trung Quốc quan trọng những điều đó hơn”, Lộ Tùy nói lên sự thật.
Vụ Mang Mang gật đầu.
Nếu trước kia cô vẫn còn có những ảo tưởng xa rời thực tế, thì sau khi được Lộ Gia Nam dạy dỗ, cô đã hoàn toàn không có những ảo tưởng đó nữa.
Trong lòng chỉ lặng lẽ đốt một ngọn nến cầu nguyện cho Hà Nghiên.
So sánh với Hà Nghiên xong, Vụ Mang Mang tràn đầy cảm kích đối với bà Liễu và sếp Vụ, nên vừa quay về thành phố là cô về nhà trên núi.
Thái độ của sếp Vụ hòa nhã thân mật, bà Liễu cũng từ bi hiền lành, cả gia đình ăn bữa tối rất vui vẻ.
Đề tài bàn luận nhiều nhất trong bữa ăn chính là vấn đề học hành của Vụ Đản Đản.
Trong thành phố có rất nhiều trường tiểu học tư quý tộc, nhưng nổi tiếng nhất lại có mối quan hệ sâu sắc với Lộ Thị.
Vụ Mang Mang không nói gì mà đập bàn ngay, Vụ Đản Đản muốn vào đó học tuyệt đối không thành vấn đề.
Ăn xong, bà Liễu gọi Vụ Mang Mang vào giúp bà chọn du thuyền.
“Nhà chúng ta lắm tiền thế từ bao giờ vậy?” Vụ Mang Mang bây giờ đã hiểu biết nhiều về du thuyền, loại mà bà Liễu thích không rẻ tí nào, giá trên chục triệu.
Liễu Nhạc Duy cười cười, “Bố con gần đây có vài vụ làm ăn lớn, mẹ nghĩ trong nhà nên có thêm thứ này, nếu không lần nào cũng đi nhờ người ta thì ngại lắm.”
Vụ Mang Mang cười, nhìn bà Liễu: “Bố bây giờ kinh doanh rất tốt sao?”
Bà Liễu gật đầu: “Tốt hơn trước nhiều.”
Đúng là nhờ bộ mặt của Lộ Tùy mà có ích hơn rất nhiều.
Vụ Mang Mang nghe xong không biết trong lòng có cảm xúc gì nữa.
Không vui là chắc chắn, nhưng mặt khác cô cũng nghĩ có phải mình quá làm bộ làm tịch rồi không, nếu cô và Lộ Tùy kết hôn thì nhà họ Vụ chắc chắn sẽ nước lên thì thuyền lên, không thể cứ không cho họ sử dụng quan hệ với Lộ Tùy chứ?
Nhưng như thế thì lại có cảm giác như một cuộc giao dịch vậy.
“Ờ đúng rồi, lần trước bố con còn hỏi mẹ đấy, con và Lộ Tùy có định kết hôn không? Đương nhiên kết hôn còn xa nhưng đính hôn thì sao? Có suy nghĩ đến việc đó không?” Liễu Nhạc Duy hỏi.
Vụ Mang Mang lặng thinh. Lộ Tùy không hề nhắc đến chuyện kết hôn với cô.
Nhưng gần đây cô từng nghe thấy cuộc điện thoại giữa anh và Lộ Gia Nam.
Hôm đó đúng lúc cô đi ngang qua, nghe Lộ Tùy bảo: “Cô à, đương nhiên cháu cũng mong nhanh chóng có con trai chứ.”
“Tháng Năm e là không kịp, tháng Chín chắc có thể. Váy cưới cũng phải làm mất nửa năm rồi.”
Con cái là chuyện rất thực tế. Nhưng Vụ Mang Mang không thể đảm bảo có thể sinh con trai được không.
Một nữ MC nổi tiếng nọ đã sinh ba đứa con, đến nỗi làn da lão hóa nhăn nheo, tiếc rằng cả ba đều là con gái, nghe nói còn định sinh tiếp.
Do sự thực tế của Lộ tiên sinh mà Vụ Mang Mang cảm thấy Lộ Tùy rất có khả năng sẽ có con trai riêng, nếu như cô sinh ba lần vẫn là con gái!
Nhưng nghe nói lúc thụ tinh trong ống nghiệm có thể chọn lựa giới tính cho con, chỉ là quá trình thụ tinh nhân tạo sẽ khiến phụ nữ khá đau khổ.
Mà Vụ Mang Mang thì không định có con sớm như thế.
“Mang Mang”, Liễu Nhạc Duy huơ huơ tay trước mặt Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang giật mình, “A, chuyện gì ạ?”
“Hỏi chuyện cưới xin của con và Lộ Tùy đấy, cậu ấy có nhắc đến không?” Liễu Nhạc Duy lặp lại.
“Không có. Làm sao có thế chứ? Con và anh ấy quen nhau còn chưa tới nửa năm, bà Liễu à, mẹ cũng sốt ruột quá rồi. Nhà họ Lộ mà thử thách con dâu mà không tới hai, ba năm thì làm sao chấp nhận?” Vụ Mang Mang nói dối mà không thấy ngại ngùng gì.