Type: Thảo Anh
Nói thật, Vụ Mang Mang đặc biệt thất vọng, chắc là do cô đã kỳ vọng quá cao. Phí công cô hôm nay kiên quyết đến đón anh, muốn anh cảm nhận được sự ấm áp của tình yêu. Cô tưởng Lộ Tuỳ sẽ đứng về phía mình, cho dù không thì ít nhất cũng phải an ủi cô một chút.
Nhưng thái độ của Lộ Tuỳ đã nói rõ cho Vụ Mang Mang biết rằng anh hy vọng cô chấp nhận những chuyện đó.
Vụ Mang Mang thầm nhủ, cô phải vui vẻ, Lộ Tuỳ thật lòng với cô, nếu không Lộ Gia Nam ăn no rỗi việc tiến hành giáo dục cô dâu cho cô làm gì?
Nhưng đối với Vụ Mang Mang, cô chỉ muốn yêu đương mà thôi, Lộ Tuỳ sao có thể nhảy qua bước này, mà bắt cô tiến hành thực hiện thử thách cho cô dâu chứ?
Cô còn chưa bị bóc tem cơ mà!!!
Vụ Mang Mang hậm hực nghĩ nếu cô chưa thử qua Lộ Tuỳ mà anh đã “high” tung trời rồi thì cô cũng sẽ không gật đầu lấy anh làm gì.
“Mệt quá hả?” Lộ Tuỳ xoa tóc Vụ Mang Mang, chất tóc của cô rất mềm mượt, lúc sờ vào như tơ lụa, anh rất thích cảm giác đó.
Vụ Mang Mang hơi tủi than, nói: “Em không thích như thế.”
Tuy Vụ Mang Mang thích khoe khoang giàu có trên mạng nhưng thực chất không hề hứng thú với tiệc tùng, xã giao… chi bằng ở nhà chơi game còn hay hơn.
Lộ Tuỳ nhìn vào mắt Vụ Mang Mang, không nói gì.
Mắt cô rất đẹp, long lanh ướt, lúc nài nỉ anh còn có lớp sương mù mỏng phủ lên như đứa trẻ không tìm thấy lối ra đang cầu xin người khác dẫn cô đi con đường đúng đắn.
“Nhưng những chuyện này sau này em sẽ gặp rất nhiều. Biết nhiều thì không áp lực, em hãy cố gắng học cùng cô đi, cô sẽ không dạy em lâu được đâu”, Lộ Tuỳ bảo.
Vụ Mang Mang cảm thấy rất bực bội, thật sự đã chịu quá đủ ánh mắt kiểu “tôi đang muốn tốt cho cô thôi” của Lộ Tuỳ và Lộ Gia Nam.
Đầu Vụ Mang Mang sượt qua ngực Lộ Tuỳ, nằm nghiêng lên đùi anh, nói như muốn khóc: “Không thể không học sao?”
Lộ Tuỳ lại xoa đầu cô giống như an ủi một con cún con bị thương.
Vụ Mang Mang ôm eo anh, ngước lên nói: “Sau này nếu chúng ta chia tay thì chẳng phải em chịu tội lãng phí rồi hay sao?”
“Đừng nghĩ bậy”, Lộ Tuỳ vỗ vào đầu cô.
Vụ Mang Mang quả nhiên là cô ngốc, nghe câu “đừng nghĩ bậy” thì đúng là không nghĩ gì nữa thật, dù sao cô cũng chỉ đang than vãn ngọt ngào thôi mà.
Lộ phu nhân là nghề nghiệp rất “hot” mà.
Nhưng nghĩ kỹ thì thực ra Lộ Tuỳ chẳng nói gì cả.
Lộ Tuỳ vừa quay về Vụ Mang Mang liền có cảm giác đã tìm lại xương sống của mình, eo hết đau, chân cũng hết nhức, cô nằm rạp trên ngực anh, hỏi: “Anh có nhớ em không?”
Nói thực đây là lần đầu Lộ Tuỳ cảm nhận được cách thức đeo bám người khác của phụ nữ.
Phụ nữ chín chắn sẽ tỏ ra nho nhã và điềm đạm hơn, tỏ ra thấu hiểu hơn, như Lan Nguyệt nhiều nhất cũng chỉ dịu dàng hỏi một câu, “Có nhớ em không?”
Còn Vụ Mang Mang lúc này đu trên cổ Lộ Tuỳ như một con khỉ, bắt đầu lay lắc, “Có nhớ em không, có nhớ em không hả?”
“Nhớ.” Lộ Tuỳ ôm eo Vụ Mang Mang, sợ cô động đậy nhiều quá sẽ gãy eo mất.
“Nhớ thế nào?” Hai chân Vụ Mang Mang tách ra ngồi lên đùi Lộ Tuỳ, thổi hơi vào tai anh.
Phụ nữ thường là thế, bạn chọc cô ấy, cô ấy sẽ giả vờ làm thánh nữ, bạn không chọc cô ấy thì cô sẽ diễn vai Phan Kim Liên.
Lộ Tuỳ nghiêng người ngậm lấy môi Vụ Mang Mang, khẽ nói: “Muốn vào trong em(1).”
(1): Trong tiếng Trung, từ “nhớ” và “muốn” đều dùng chữ xiang.
Nỗi nhớ của đàn ông thường thẳng thắn như thế, không hề giống phụ nữ thường thích nhớ đến mùi khói thuốc nhàn nhạt ở đầu ngón tay đàn ông.
Ngoài tên weibo của Lộ Tuỳ ra thì đây là lần đầu Vụ Mang Mang nghe anh nói những lời thẳng thừng như vậy.
Luồng điện xuyên thấu từ đốt xương cụt của cô chạy ra sau gáy, tay Lột Tuỳ đã luồn vào trong áo len của cô.
Vụ Mang Mang chụp lấy tay anh, kịch bản thánh nữ của cô bắt đầu, mà tay Lộ Tuỳ cũng lại ngoan ngoãn để cho cô giữ chặt.
Vụ Mang Mang kéo tay Lộ Tuỳ ra khỏi áo, anh cũng không hề phản kháng.
Vụ Mang Mang thấy tiến thoái lưỡng lan, thực ra cô rất thích cảm giác được Lộ Tuỳ vuốt ve, không liên quan đến tình dục, chỉ là thích được vuốt ve thôi.
Nhưng chút e thẹn của phụ nữ lại khiến cô bất đắc dĩ phải giả bộ,đẻ tỏ ra bản thân không đói khát.
Rõ ràng Vụ Mang Mang không ngờ Lộ Tuỳ lại phản ứng như thế.
Lịch sự đến mức quá đáng!
“Lần sau đừng tô son nữa”, Lộ Tuỳ dùng ngón cái chà xát môi Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang nhích chân ra, một ngừoi phụ nữ tỏ ra thèm khát hơn cả đàn ông không phải là chuyện tốt lành gì.
Tuy trong lòng cô không vui nhưng lại không thể quay mặt đi phớt lờ Lộ Tuỳ, vì như thế sẽ chứng tỏ cô tức giận vì chuyện đó.
Thế nên Vụ Mang Mang vẫn dựa vào vai Lộ Tuỳ, tỏ ra bản thân không quan tâm, dù sao cô cũng không phải dạng kích động gì.
Cho dù ấm ức nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tởi giấc ngủ của Vụ Mang Mang.
Lúc cô tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau.
Cô dụi dụi vào gối đầu mềm mại, nhưng Anne vì muốn cô ngủ thêm một lúc nên mỗi ngày đã gọi cô dậy muộn hơn mười phút rồi.
Vụ Mang Mang ngồi dựa vào đầu giường, Aida giúp cô làm tóc với một tư thế vặn vẹo kì cục, còn cô thì ngồi trên giường lặng lẽ dùng bữa sáng, tiện thể cầm điện thoại xe tin tức nóng của ngày hôm nay.
Ăn sáng xong, Vụ Mang Mang quyến luyến cất điện thoại đi.
Nghĩ mà rầu, gặp phải một người đàn ông có vướng mắc về trinh tiết, đó là do ông trời gai mắt cô sao?
Lúc Vụ Mang Mang xuống lầu thì Lộ Tuỳ đang ngồi trong phòng ăn, thấy cô đến thì dặn Anne: “Từ ngày mai, bữa sáng của tiểu thư đều dùng ở phòng ăn.”
Vụ Mang Mang bất bình, hai mươi phút ngủ nướng của cô đã mất rồi.
“Anh không bị lệch giờ sao?” Vụ Mang Mang hỏi Lộ Tuỳ.
“Không, hôm nay phải đến công ty.” Lộ Tuỳ đứng lên tiến lại gần Vụ Mang Mang, hôn lên trán cô, “Nếu thấy mệt thì đừng đi làm nữa.”
Vụ Mang Mang biết ngay sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay mà, Lộ Gia Nam đã ám chỉ vô số lần rồi.
Đó chính là khác biệt giai cấp.
Trong giai cấp của Vụ Mang Mang, phụ nữ đi làm là chuyện rất bình thường, không cần kiếm nhiều tiền mà chỉ để có một công việc tiêu tốn thời gian, cũng không cần phải bị đàn ông giữ hết kinh tế trong nhà khi lấy chồng.
Nhưng ở tầng lớp “old money” như Lộ Tuỳ thì sự giàu có cực độ của họ đều dựa vào thừa kế, làm việc dường như là một việc khiến người ta thấy vô cùng sỉ nhục.
Tất nhiên Vụ Mang Mang cũng hiểu, họ không làm việc mà đã vô cùng bận rộn rồi.
“Nhưng em thích công việc của mình”, Vụ Mang Mang nói.
“Chẳng phải em thích ngủ nướng sao? Năm nay mùa đông lạnh lắm, hơn nữa ra Tết là phải chuẩn bị thi vấn đáp rồi.” Lộ Tuỳ nói, lời của anh nghe như kiến nghị nhưng Vụ Mang Mang nhận ra sự kiên trì trong đó.
“Dù sao vài ngày nữa là Tết, cũng không gấp vào lúc này.” Vụ Mang Mang định dùng kế trì hoãn.
Lộ Tuỳ gật đầu.
Vụ Mang Mang nhón chân lên hôn lên má Lộ Tuỳ rồi ra ngoài.
Anne xách túi của cô theo sau, Cathy đang đợi cạnh cửa, vừa thấy Vụ Mang Mang thì tự động đi theo, “Vụ tiểu thư, tối nay là tiệc cuối năm của Lộ Thị, lễ phục của cô đã được mang tới khách sạn rồi.”
Nói đến đây Cathy khựng lại, “Stylish cả chiều nay sẽ ở phòng đợi cô.’
Cô trợ lý này không dám bảo Vụ Mang Mang trốn làm, đành khéo léo bảo thế.
Vì Lộ Tuỳ luôn đi công tác nên tiệc cuối năm của Lộ Thị mới kéo đến tối nay, bạn gái của anh là Vụ Mang Mang đương nhiên phải có mặt.
Vụ Mang Mang thầm nghĩ, tiệc tùng cô tham gia cả đời này cũng chẳng nhiều bằng nửa nă nay, thật phiền phức, kẻ có tiền đúng là lắm việc.
“Ồ, thế thì bảo anh ta đợi đó đi”, Vụ Mang Mang đáp.
Muốn bắt cô nghỉ việc, muốn cô trốn làm chứ gì? Cứ không đấy.
Thời kỳ nổi loạn tuổi thanh xuân của Vụ Mang Mang vẫn chưa qua đi.
Ngồi trong xe, Vụ Mang Mang vẫn nghĩ chuyện này là thế nào?
Tiệc tất niên của Lộ Thị mà Lộ Tuỳ còn chẳng mở miệng mời cô nữa, cứ như vợ chồng già thật vậy, bây giờ hễ có việc thì đều do Cathy mang sổ lịch trình đến tìm cô.
Hôm nay Vụ Mang Mang không trốn làm, cả tháng nay cô bất ngờ đi làm đầy đủ, thật không dễ dang gì, từ khi Vụ tiểu thư bắt đầu đi làm, cô chưa từng nhận được phần thưởng chuyên cần.
Lúc tan sở, Vụ Mang Mang dẫn theo Cathy khí thế bừng bừng, trợ lý và Anne bỏ luôn xe sang mà chuyển qua đi tàu điện, lúc đến khách sạn thì vẫn chưa quá muộn.
Cathy có vẻ bực bội khi cảm thấy trên người có mùi vị quái lạ của tàu điện, nhưng Vụ Mang Mang còn chưa nói gì thì cô ta không dám chê bai.
Đương nhiên trong lòng cô ta cũng khó tránh khỏi cảm thấy đầu óc Vụ Mang Mang có vấn đề.
“Máy tính của tôi có mang theo không?” Vụ Mang Mang hỏi Anne.
“Có ạ, thưa tiểu thư”, Anne đặt máy tính xuống trước mặt Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang gật đầu, nhẩm tính trong bụng, hôm nay hoạt động năm mới trong game đã bắt đầu, có được cưỡi phượng hoàng hay không đều trông chờ vào tuần này.
Cô đã hẹn với Noãn Dương trong game rồi, mỗi người kiếm một con phượng hoàng, sau đó nhuộm thành màu đỏ rực và trắng bạc, là thú cưng tình nhân, tuyệt đối là biểu tượng của người lắm tiền.
Lúc cưỡi cái đó đi đánh tổ đội đặc biệt nổi bật, không cần sợ không có ai trị thương, máu cứ gọi là đầy đủ.
Đương nhiên những nghĩa vụ cần làm vẫn phải làm hết.
Tối nay Vụ Mang Mang chỉ cần phụ trách ngồi cạnh Lộ Tuỳ cho thật đẹp, trên sân khấu có MC dẫn chương trình, là hai MC nổi nhất năm nay, một là MC nam chủ trì tiết mục xem mắt nổi tiếng, rất hài hước, còn nữ MC dẫn chương trình giải trí thì có gương mặt xinh đẹp có khả năng khơi gợi tin đồn vô cùng.
Tiết mục giải trí tối nay cũng rất phong phú, không thiếu ngôi sao nổi tiếng, có thể sánh ngang với chương trình đêm giao thừa trên tivi rồi.
Vụ Mang Mang không có gì làm, chỉ là Lộ Tuỳ quá nể mặt cô, cuối cùng còn bảo cô đi rút thăm giải thưởng lớn cuối cùng cho mọi người.
Một chiếc xe đua Lamborghini.