Nữ Thần Diễn Xuất

Chương 55




Type: um-um

“Không ngờ em gái cáo bản lĩnh lại lớn đến vậy đó.”

Vụ Mang Mang khựng lại, quay sang, thì thấy Ninh Tranh đang dựa vào tường hút thuốc phía sau một chậu cây cực lớn. 

Ninh Tranh búng tàn thuốc vào trong chậu cây, tiến lên hai bước, Vụ Mang Mang nghiêng người, tưởng anh ta định bỏ đi, nào ngời anh ta lại phả khói vào mặt cô, “Lộ Tùy sao lại dính vào em rồi?”

Vụ Mang Mang ho mấy tiếng, cảm nhận được sự công kích ác ý của anh ta một cách rõ rệt. 

“Xem ra chuyện đó anh ta chiều em lắm nhỉ?” Gương mặt Ninh Tranh dần dần áp sát vào gò má Vụ Mang Mang. 

“Anh uống say rồi hả?” Vụ Mang Mang lạnh lùng hỏi. 

Vụ Mang Mang chỉ hận trong tay mình không có rượu để tạt Ninh Tranh cho tỉnh lại, cô đẩy anh ta, “Anh bao tuổi rồi hả? Bớt diễn trò thiếu niên bất lương khi không vừa ý mình đi.” Vụ Mang Mang còn dùng tiếng Anh nói một tiếng “crazy”. 

Ninh Tranh kéo Vụ Mang Mang, cô trở tay vặn cổ tay anh ta, vì Ninh Tranh không phòng bị mà cô lại cố ý, nên anh ta lại bị Vụ Mang Mang đè tay ấn mạnh vào tường. 

“Đừng chọc tôi!” Vụ Mang Mang quẳng lại một câu, tuy cô đã làm lành với anh họ Lộ kia, nhưng trong lòng không thuận theo tí nào. 

Đồ nghề trang điểm trong phòng rất đầy đủ, Vụ Mang Mang ung dung trang điểm lại, vừa kẻ lông mày vừa nghĩ đến lời Ninh Tranh nói, thật không ngờ Lộ Tùy cũng có lúc chơi bời như thế. 

Trang điểm xong, Vụ Mang Mang không vội ra ngày mà vào room chat với bạn, bên trong toàn là dấu cảm thán. 

Vụ Mang Mang cười cười, thật muốn nhìn vẻ mặt mấy cô nàng đó, nhất định sẽ rất vui. 

Weibo nháy tin nhắn riêng, là Lộ Tùy, “Còn chưa ra hả?”

Vụ Mang Mang bĩu môi, cất điện thoại đi. 

Nhưng giây sau đó cô lại bấm sáng màn hình, cẩn thận đọc lại nickname của Lộ Tùy. 

“Lộ tùy nhập mang mang”?

Vụ Mang Mang không biết tên này vốn là thế, hay là tạm thời thay đổi rồi, cô đã không chắc chắn cái nickname “Lộ tùy nhân mang mang” lần trước nhìn thấy có phải là ảo giác không.

Anh chàng vạn ác!!!

Vụ Mang Mang cất điện thoại đi, đến nhà vệ sinh kế bên. 

“Cậu bảo Lộ Tùy nghiêm túc với cô nàng kia á?”

“Chắc thế, hôm nay là ngày nào chứ? Khiêu vũ mở màn với cô ta mà.”

“Thế từ nay về sau phải chịu đựng Liễu Nhạc Duy à? Nhìn thấy bà ta đắc ý mà phiền quá.”

“Cũng chưa chắc, không thấy mắt cô kia sưng lên sao? Lại còn không kịp trang điểm lại, chỉ có thể tẩy đi, cứ đợi mà xem, nhà họ Lộ không dễ vào thế đâu.”

“Thế thì tốt, đợi đến lúc nhìn Liễu Nhạc Duy tự tát vào mặt, chắc chắn rất đáng xem.”

Đợi ba người ngoài kia cười nói đi rồi, Vụ Mang Mang mới mở cửa ra ngoài rửa tay. 

Phụ nữ ấy à, dù bề ngoài tỏ ra thục nữ đến mấy, nhu mì đoan trang thế nào, thì sau lưng vẫn sẽ toàn nói những lời thiếu i-ốt. 

Chỉ có điều hôm nay lại dính đến bà Liễu, nghĩ đến là bực bội, yêu đương thôi mà làm như cả nhà đang hẹn hò với Lộ Tùy không bằng. 

Cảm giác thất tình của bà Liễu còn mạnh mẽ hơn cô nhiều. 

Vụ Mang Mang đến cạnh Lộ Tùy, anh giơ tay ôm eo cô, dẫn đi khắp nơi, Vụ Mang Mang rất có cảm giác cáo mượn oai hùm, cô chưa bao giờ nhận được sự quan tâm nhiều như thế này. 

Mỗi người đều tỏ ra rất thân thiết. 

Mỗi một thứ cô có thứng thú, đối phương hình như cũng rất quan tâm, khi trò chuyện đúng là rất thoải mái. 

Có một tích tắc nào đó, Vụ Mang Mang cảm thấy dựa vào tư chất xã giao như cá gặp nước của cô, có lẽ về thời dân quốc làm “em gái giao tiếp” cũng được.

Đương nhiên, lúc nhạc hết người tan sẽ tỉnh táo ra, đó chẳng qua là người ta tâng bốc cô thôi. 

Nhưng Vụ Mang Mang phải thừa nhận là theo Lộ Tùy tham gia tiệc tùng thế này sẽ cộng điểm rất nhiều cho cô. 

Đặc biệt là lúc đè bẹp Long Tú Quyên và vị hôn phu của cô ta. 

Tuy Vụ Mang Mang cảm thấy mình vui vẻ như thế sẽ tỏ ra rất “low”, rất nông cạn, nhưng lòng hư vinh được thỏa mãn quá mức mong đợi, thực sự không tài nào không vui sướng. 

Điều đó khiến Vụ Mang Mang trực tiếp ra quyết định trọng đại, lần sau nhất định sẽ là cô đá Lộ Tùy trước, như thế sau này giang hồ khi có người nhắc đến truyền thuyết về cô thì mọi người sẽ vỗ tay khen ngợi. 

Giống như khi cô nghe Lan Nguyệt đá Lộ Tùy vậy, rất hào hứng!!!

“Đi thôi”, Lộ Tùy nắm tay Vụ Mang Mang. 

Vụ Mang Mang rụt tay lại. 

Tuy động tác này có vẻ giả vờ giả vịt nhưng nếu hai người đã nói thẳng với nhau, lại một lần nữa ở bên nhau thì chắc chắn “chuyện đó” sẽ xảy ra.

Nhưng Vụ Mang Mang cảm thấy mình thực không có hứng thú “được bóc tem” nữa. 

Chủ yếu là do đã hơn một tháng xa nhau, lại trải qua cuộc gặp gỡ với William, Vụ Mang Mang đã nảy sinh cảm giác xa lạ với Lộ Tùy. 

“Đồ mà em mua đã nhận được hết rồi, Peter bảo em mau bóc ra đi, không biết có cái nào quá hạn không”, Lộ Tùy nói. 

Vụ Mang Mang lập tức giơ hai tay đầu hàng, chưa từng thấy kiểu gãi đúng chỗ ngứa mà chuẩn như Lộ Tùy bao giờ. 

Trong nhà họ Lộ để trống một phòng cho Vụ Mang Mang cất đồ đạc, tuy là việc cực khổ nhưng người làm lại rất vui. 

Hôm sau Vụ Mang Mang vốn phải ngủ đến trưa mới tỉnh dậy, nhưng vì thầy phụ đạo môn chính trị thấy thời gian quá cấp bách, không đến tám giờ đã có mặt ở nhà họ Lộ. 

Vụ Mang Mang đành hẹn lại thời gian với Ngô Dụng, đúng lúc bác sĩ Ngô cũng phải ăn lễ Giáng Sinh với bạn gái, thật là cầu mà không được!

Trong quá trình học, Vụ Mang Mang đã tiến hành trò chuyện ngắn với ông thầy hơn bốn mươi tuổi này, ông thầy cũng không hề che giấu thu nhập và cả mức độ được hoan nghênh. 

Sau khi hỏi thu nhập một năm của ông, Vụ Mang Mang dâng trào cảm giác muốn đổi ngành học ngay. 

Tóm lại ông thầy có kỹ năng thi cử quốc tế chuyên nghiệp này không phải là nhân vật tầm thường hôm nay mời là ngày mai có thời gian rảnh ngay. 

Hôm đó Vụ Mang Mang đã thu hoạch được rất nhiều. 

Tối đó ăn cơm, Lộ Tùy hỏi tiến độ của Vụ Mang Mang, cô ôm bát cơm, không ngẩng lên mà nói: “Cảm ơn”

Tuy theo tính tình của cô thì chắc chắn sẽ chê bai hành vi độc tài không thèm hỏi ý đã tự sắp xếp của Lộ Tùy, nhưng đúng là cô đã thu hoạchd 9ược nhiều thứ, lại không tiện trách móc anh. 

Người này xưa nay vẫn thế, dù bạn nghĩ đến nào, chỉ cần anh cho là đúng, thì anh sẽ làm hoặc ép bạn phải làm. 

Ăn cơm xong, Vụ Mang Mang ủ rũ ra phòng khách ngồi. 

Trong phòng khách ngập tràn không khí Giáng Sinh, khắp nơi treo xanh xanh đỏ đỏ trông rất vui mắt. 

Cây thông Noel rất to và cao, gần như chạm đến trần nhà, Vụ Mang Mang liếc nhìn bống phát hiện dưới gốc cây có rất nhiều hộp quà. 

Màu hồng, màu xanh lam, xanh lục, tất cả đều thắt nhơ, mới nhìn đã biết là dành cho cô. 

Vụ Mang Mang quay lại nhìn Lộ Tùy, anh nghiêng nghiêng đầu ra hiệu cho cô tùy ý. 

Vụ Mang Mang lập tức ngồi bệt xuống sàn nhà, bắt đầu mở quà. 

Quà quý giá đắt tiền có đủ, từ bút máy đến sổ nhật ký, còn có một chiếc bút điện mới toanh, đương nhiên cũng không thiếu trang sức. 

Trang sức khoảng hàng triệu tệ cũng chỉ cần Lộ tiên sinh ký tên một cái, tùy tiện ném ra mà thôi.

Vụ Mang Mang gỡ quà đến mỏi tay rồi tỉ mỉ đếm lại, chí ít Lộ Tùy đã tặng cô mười chiếc mũ với kiểu dáng khác nhau. 

Vụ Mang Mang sờ mái tóc mọc dài mà trở nên quê mùa, quay lại nhìn Lộ Tùy, anh đang khéo léo ám chỉ đó sao?

“Ai giúp anh chọn quà thế? Không nhiệt tình gì cả, trong trung tâm thương mại ngoài mũ ra không mua thứ khác sao?”

Vụ Mang Mang dịch dịch người, nửa quỳ nửa ngồi trên thảm trước mặt Lộ Tùy. 

“Tiểu thư không thích ạ?” Lão Peter đứng cạnh bước lên, nói “Hôm qua tôi và thiếu gia đi mua sắm cả buổi chiều, mỗi một món đều do thiếu gia tỉ mỉ chọn lựa.”

Vụ Mang Mang ngước lên nhìn Peter, vị quản gia này cho dù đứng cạnh bạn thì cũng có bản lĩnh làm cho mình biến thành một bức tranh dán sát tường, đến nỗi Vụ Mang Mang thường xuyên quên mất lão quản gia tận tâm này. 

Vụ Mang Mang cười nhìn Lộ Tùy: “Dược à, con nghĩ dượng nên tăng lương cho Peter đi.”

Lộ Tùy vuốt tóc Vụ Mang Mang: “Năm nào cũng tăng.”

“Không, nhưng anh nghĩ hình như chính em có ý kiến.” Lộ Tùy nói.

Sao nhìn ra hay thế?

Chất tóc của Vụ Mang Mang rất đẹp, chính cô cũng rất ít khi nhuộm duối, thường thì chỉ để tóc thẳng. 

Nhưng những người từng nuôi tóc dài đều biết, lúc tóc thẳng không ngắn không dài là xấu xí nhất, cho dù xinh đẹp như Vụ Mang Mang thì cũng kéo chỉ số nhan sắc xuống nhiều. 

Lúc này nếu uốn một chút chắc sẽ đẹp hơn, nhưng tiếc là Vụ Mang Mang không nỡ. 

Vụ Mang Mang kinh ngạc vì sự tinh tế của Lộ Tùy, “Làm sao anh nhận ra được?”

“Lúc trước khi em chụp hình tự sướng, mỗi một phút đều sẽ động đến mái tóc của mình (chỉ sợ người ta không nhìn thấy), bây giờ thì hết rồi.” Lộ Tùy đáp.

Như thế cũng nhìn ra? Vụ Mang Mang cũng không ý thức được động tác nhỏ đó của mình. 

“Hơn nữa trước đây hễ đi ngang qua nơi phản quang, em sẽ vô thức dừng lại chụp hình, bây giờ thì không. Toàn thân em chẳng có gì thay đổi, chỉ có mái tóc, nên anh đoán chắc là em không hài lòng với mái tóc hiện giờ”, Lộ Tùy bảo.

“Thực ra anh có thể đổi ngành, không chừng sẽ là Lý Xương Ngọc (*) thứ hai đó”, Vụ Mang Mang khen ngợi. 

(*) Lý Xương Ngọc – Henry Chang Yu Lee, sinh năm 1938 tại Giang Tô, là Hoa kiều quốc tịch Mỹ, chuyên gia giám định hình sự, là chủ tịch danh dự của trung tâm tư vấn khoa học bang Connecticut – Mỹ. (ND)

Vụ Mang Mang thử đội tất cả các kiểu mũ trước mặt Lộ Tùy, mà cái nào đội lên cũng thấy đẹp, mắt thẩm mỹ của Lộ tiên sinh vẫn rất tuyệt. 

Lão Peter đứng gần đó, nhìn Lộ Tùy và Vụ Mang Mang cười nói, bất giác không kìm được đưa tay dụi mắt. 

Trước khia lễ tết chẳng có không khí lễ hội như thế này, nhà họ Lộ lần đầu tiên có lại cây thông Noel sau khi vụ chủ nhân trước đó qua đời. 

Một lúc sau, Lộ Tùy di giá sang thư phòng, Vụ Mang Mang cũng bị anh xách vào trong đó, cô cũng quen rồi.

Cô có cảm giác Lộ Tùy mắc chứng thèm khát có người ở cạnh, sau khi nghĩ kỹ, trừ lúc tắm rửa và đi vệ sinh ra thì hình như lúc nào cũng thích có cô ở ngay cạnh. 

Vụ Mang Mang bày hết quà lúc nãy ra trên sàn nhà trong thư phòng, vất vả làm cho các loại logo trở nên bắt mắt nhất, sau đó nằm nghiêng người ở ngay chính giữa, nhờ Lộ Tùy chụp hình cho cô. 

Bức hình này và cả những món quà chưa bóc ra ở dưới cây thông Noel đều được đăng trong nhóm bạn, và cả trên Weibo nữa, lập tức trào lên làn sóng ghen tỵ. 

“Bóc quà đến mỏi tay, làm sao mà hành sự được nữa?”

Đùa à, đã đủ cho Vụ Mang Mang hưng phấn chơi cả buổi tối rồi. 

“Lần sau anh đừng chơi kiểu cổ điển này được không?” Vụ Mang Mang đọc bình luận, trách móc Lộ Tùy. 

Người bình thường sẽ không nhìn ra giá cả và lai lịch món quà. 

Còn Vụ Mang Mang cảm thấy khuyết điểm của việc nhận quà nằm ở chỗ nhìn thấy những người trên mạng đăng từng món quà của mình lên, chú thích rõ nhãn hiệu, số hiệu, giá cả. 

Bởi thế cô thà đòi một chiếc vòng tay bốn vạn tệ mang nhãn hiệu lớn, cũng không muốn một chiếc vòng tay không rõ lai lịch giá trị hơn triệu tệ. 

Nhưng từ đó về sau Vụ Mang Mang liên tục nhận được những món quà kiểu như vậy của Lộ Tùy, rõ ràng là anh không nghe theo lời cô nói.