Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 7: Chương 7





"Con định ly hôn với cô ta phải không, mẹ nói mà với thân phận bây giờ của con ra ngoài vẫn có thể tìm một hoàng hoa khuê nữ* cho mẹ ôm cháu trai mũm mĩm.

”*Hoàng hoa khuê nữ: Gái chưa chồngSự vui mừng của Nhiêu Xuân Cầm bộc lộ từ trong lời nói, y tá trong phòng bệnh nhìn xong đều mang vẻ mặt coi thường.

Châu Gia Bình lại nhìn chằm chằm mẹ anh ấy: “Không, ý của con là sau này cô ấy sẽ không hiếu thuận với mẹ nữa, còn con trai như con nên hiếu thuận như nào thì hiếu thuận như thế, chỉ là sau này không thường xuyên về nhà họ Châu nữa.

”Bây giờ Nhiêu Xuân Cầm đã hiểu, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngón tay chỉ vào Châu Gia Bình, môi không ngừng run rẩy, tức đến mức không nói thành lời: “Mày, mày, mày định đoạn tuyệt quan hệ với tao đúng không?”Bà ta nói xong liền ‘ai ô’ một tiếng trực tiếp vươn tay đỡ eo ngã xuống.

Em trai ruột của Nhiêu Xuân Cầm vẫn luôn đứng bên cạnh bà ta vươn tay đỡ lấy, lập tức bị thân hình to lớn của bà ta đè đến mức hơi không thở nổi, không nhịn được cắn răng nhỏ giọng nói: “Chị gái của em ơi, chị làm vậy không giống những gì chúng ta đã nói trước đó, chị giả vờ hơi quá rồi đó, em không đỡ nổi chị.

”Mồ hôi lạnh tuôn ra trên mặt Nhiêu Xuân Cầm, bà ta không nhịn được kêu to một tiếng: “Mẹ nó, bà đây thực sự đau eo.

”Bà ta cứ kêu ai ô ai ô liên tục, em trai bà ta đã không chịu được sức mạnh đó, hai người đồng loạt đổ xuống phát ra tiếng vang ầm ầm.


Sơn Từ thấy vậy mới đắc ý co tay lại.

Cho bà điên này, cho bà điên này, làm ồn khiến tôi không ngủ được này.

Bình thường Châu Gia Bình rất khoan dung, nhưng người thành thật một khi đã ngoan cố thì chín con trâu cũng không kéo lại được.

Vừa hay nhà họ Châu không hề biết địa chỉ bên chỗ kí túc xá, Châu Gia Bình đã trao đổi với phía nhà trường trước, không cho bọn họ nói với người nhà họ Châu cho nên tạm thời bọn họ có thể giấu được, yên ổn sống cuộc sống của mình.

Nhiêu Xuân Cầm bị đau ở eo cũng không thể khỏi nhanh, ở trên giường nằm gần một tháng mới khỏi.

Vợ chồng Phan Mỹ Phượng sống ở huyện thành, chuyện gì cũng kệ, việc chăm sóc người bệnh bị vứt cho Trần Hồng Thải, cô ta tức đến mức mắng chửi liên tiếp nhiều ngày liền.

Không còn Phan Mỹ Phượng làm bia đỡ đạn, quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa Trần Hồng Thải và Nhiêu Xuân Cầm cũng dần dần trở nên bất hòa.


Chuyện khác không đáng nhắc đến, thời gian trôi nhanh, đã qua đầy tháng, đến lúc Châu Thiện cần vào hộ khẩu.

Lúc cảnh sát đăng ký cho bọn họ, hai vợ chồng mới nhớ ra mấy ngày qua bận hết chuyện này đến chuyện khác quên đặt tên cho con.

Châu Gia Bình là một thầy giáo dạy ngữ văn, Phan Mỹ Phượng sốt ruột liền một tay ôm con một tay còn lại véo lên đùi Châu Gia Bình: “Đừng làm mất thể diện, nhanh đặt tên cho con chúng ta.

”Bọn họ vẫn còn đang bàn bạc, cảnh sát làm đăng ký đã mất kiên nhẫn nói: “Hai đồng chí nhanh lên, người khác còn đang đợi kìa.

”Châu Gia Bình sốt ruột liền buột mồm nói: “Châu Thiện, tên là Châu Thiện đi.

”Châu Gia Bình không có mong muốn gì khác, chỉ hi vọng cô bé lương thiện, luôn lương thiện, yên ổn sống hết một đời.

Đồng chí cảnh sát gật đầu viết tên lên, cứ như vậy tên mới đời này của Sơn Từ đã được quyết định.

Thời gian nói trôi nhanh cũng không phải quá nhanh, nói chậm cũng không phải quá chậm, chớp mắt Châu Thiện đã được mấy tháng, cô bé mới học được bò không lâu.

.