Nữ Thần Bóng Tối Của Chợ Đêm

Chương 32




Lăng Sấm nhìn vào hai chữ “Anh Giang” xuất hiện trên màn hình, hai mắt khẽ nheo lại. Anh không buồn nghĩ mà gõ luôn hai chữ “không được”, nhưng lại xóa trước khi gửi đi, rồi gõ lại một hàng chữ khác.

Lăng Sấm: “Tại sao Giang Thận lại biết bọn cô sẽ đến nhà tôi chơi?”

Điền Miêu Miêu: “Đáng lẽ hôm đó anh ta muốn hẹn bọn tôi đi ăn, sau đó nghe nói anh đã hẹn với Điền Đậu Đậu rồi.”

Hàng lông mày của Lăng Sấm lại nhíu chặt thêm đôi chút: “Anh ta hẹn bọn cô đi ăn sao?”

Điền Miêu Miêu: “Ừm, nói buôn bán khá tốt, nên mời.”

“Hơ!” Lăng Sấm cười một tiếng bên ngoài màn hình, chợ đêm cổng Bắc nhiều người như vậy, sao không thấy anh ta mời người khác đi ăn?

Lăng Sấm: “Nếu ông chủ Giang đã biết rồi, thì cùng đến vậy, để tôi gọi thêm cả Lương Tinh Tinh và Tôn Húc Xuyên.”

Điền Miêu Miêu thấy anh nói vậy, mới ngẩng đầu lên nói với Giang Thận: “Anh ấy nói được, nhân tiện gọi luôn cả Lương Tinh Tinh và Tôn Húc Xuyên.”

“Vậy được.” Giang Thận khẽ cười: “Giúp tôi gửi lời cảm ơn ông chủ Lăng nhé.”

Điền Đậu Đậu cứ thế lập luôn một nhóm, rồi thêm mọi người vào, cùng bàn bạc về việc đến chơi biệt thự nhà Lăng Sấm.

Điền Miêu Miêu cảm thấy đã đến chơi nhà người ta rồi, thì đi tay không sẽ không hay lắm, bèn chủ động đề nghị chuẩn bị đồ nướng cho cả nhà, đến khi đó có thể nướng ngoài trời.

Sau khi cô mở màn, mọi người cũng lần lượt nói rằng họ cũng sẽ mang chút đồ đến, dù sao thì tất cả bọn họ đều là người bày quầy bán hàng tại chợ đêm cổng Bắc mà.

Lăng Sấm: “@Chị Trương, đến khi đó em qua đón Tinh Tinh, ăn tối xong sẽ lại đưa con bé về, chị không cần lo lắng đâu nhé.”

Chị Trương: “Được, vậy để chị bảo con bé mang theo cặp sách, có thể làm bài tập nữa.”

Những người lớn trong nhóm nhìn thấy dòng tin nhắn này, đang sôi nổi bỗng rơi vào im lặng, cũng may là bọn họ không có bài tập hè cần làm.

Chị Trương: “T_T Anh Lăng Sấm, em không muốn đem theo bài tập!”

Lăng Sấm: “…”

Lăng Sấm: “Nếu mẹ đã bảo em mang theo thì cứ mang đi, có gì không hiểu anh có thể giảng cho em.”

Chị Trương: *Linh hồn tiêu tan*

Chị Trương: “Chị Miêu Miêu T_T!”

Điền Miêu Miêu: “Á, chị cũng có thể giảng bài cho em.”

Chị Trương: “…”

Điền Đậu Đậu: “Chẹp, chẹp, chẹp, sau này ai mà làm con của hai người chắc là đen đủi lắm.”

Chúc Tinh: “Ai nói vậy? Sau này con của chị Miêu Miêu và anh Sấm chắc chắn sẽ rất đẹp.”

Lăng Sấm: “…”

Điền Miêu Miêu: “…”

Cảm ơn mấy người nhé.

Vào ngày nghỉ chợ, Lăng Sấm lái xe đến đón Lương Tinh Tinh trước, nhà chị Trương cũng sống quanh khu này, nên Lăng Sấm đến đó cũng không có gì phiền phức. Khi anh đến nơi, chị Trương đã đi làm rồi, chỉ có mình Lương Tinh Tinh ở nhà.

Chị Trương chuẩn bị một ít trái cây, bảo Lương Tinh Tinh mang qua đó, Lăng Sấm thấy Lương Tinh Tinh tích cực xách theo túi trái cây đi ra ngoài, bèn lên tiếng gọi cô bé: “Cặp sách của em đâu?”

Lương Tinh Tinh: “…”

Lăng Sấm đón lấy trái cây trong tay cô bé, nói: “Trái cây để anh xách, em đi lấy cặp sách đi.”

“…” Lúc này, Lương  Tinh Tinh cảm thấy anh Đậu Đậu nói rất đúng, sau này con của anh Lăng Sấm và chị Miêu Miêu đúng là thật đáng thương. Lương Tinh Tinh bất đắc dĩ đeo cặp sách của mình lên, rồi xuống lầu cùng Lăng Sấm, mở cửa hàng ghế sau xe.

Lăng Sấm nhìn cô bé một cái: “Không ngồi phía trước sao?”

Lương Tinh Tinh lắc đầu: “Chỗ ngồi phía trước để cho chị Miêu Miêu, chúng ta đến đón chị Miêu Miêu đi.”

Hôm đó, Lăng Sấm gửi định vị chỗ mình vào nhóm, mọi người đều nói sẽ tự đến, hôm nay anh ra ngoài chủ yếu là để đón Lương Tinh Tinh, nhưng nhân tiện đón luôn cả Điền Miêu Miêu cũng không phải là không được.

“Được.” Anh khẽ gật đầu, mở cửa ngồi vào xe: “Thắt dây an toàn vào.”

Trong lúc Lương Tinh Tinh cài dây an toàn, Lăng Sấm đã gửi tin nhắn cho Điền Miêu Miêu, nói bây giờ mình sẽ qua đón cô.

Điền Miêu Miêu nhìn thấy tin nhắn, thì hơi bất ngờ: “Điền Đậu Đậu vừa mới đặt xe rồi.”

Lăng Sấm: “Không sao, cậu ấy tự ngồi xe đến là được.”

Điền Miêu Miêu: “…”

Ừm, hình như đúng là được thật.

Cô đặt điện thoại xuống, nhìn Điền Đậu Đậu một cái: “Lát nữa Chúc Tinh đến, em và cô ấy cùng gọi xe qua nhé.”

Điền Đậu Đậu vẫn đang soi gương chăm chút tóc tai cho mình, nghe thấy cô nói vậy cũng chẳng dừng lại: “Còn chị thì sao?”

Điền Miêu Miêu: “Lăng Sấm nói đến đón chị.”

Điền Đậu Đậu: “…”

Cậu miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhìn Điền Miêu Miêu, nói: “Em biết rồi.”

Sợ Lăng Sấm đợi ở dưới quá lâu, Điền Miêu Miêu đã xuống lầu trước, cô đã chuẩn bị xong đồ nướng cho ngày hôm nay, đồ có hơi nhiều, một mình cô cầm không hết, nên để lại một phần bảo Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh lát nữa cầm đi sau.

Lăng Sấm như đã căn giờ, bóng dáng Điền Miêu Miêu vừa xuất hiện ngoài cửa thì xe của anh cũng rẽ vào, bây giờ, Điền Miêu Miêu đã nhận ra xe của anh, nên vô thức tiến lên trước hai bước.

“Đợi có lâu không?” Lăng Sấm thấy Điền Miêu Miêu xách đồ trên tay, bèn đỗ xe rồi xuống đón lấy đồ từ tay cô.

Điền Miêu Miêu mỉm cười, lắc đầu: “Không lâu, tôi cũng vừa mới xuống.”

“Vậy cứ đặt mấy thứ này ở phía sau đi.” Lăng Sấm mở cửa xe, để đồ cùng chỗ với trái cây mà Lương Tinh Tinh mang theo.

“Chị Miêu Miêu.” Lương Tinh Tinh nhiệt tình chào hỏi Điền Miêu Miêu, rồi chỉ lên ghế phụ lái phía trước: “Chỗ đó để dành cho chị.”

“Cảm ơn.” Điền Miêu Miêu mỉm cười với cô bé, rồi ngồi lên phía trước.

Đây là lần đầu tiên Lương Tinh Tinh đến nhà Lăng Sấm, nên khó tránh khỏi có chút kích động, cô bé ngồi ở hàng ghế sau nhìn Điền Miêu Miêu, tò hỏi hỏi cô: “Chị Miêu Miêu, chị đã từng đến nhà anh Lăng Sấm chưa?”

“Khụ, tất nhiên là chưa rồi.” Điền Miêu Miêu bị cô bé hỏi cảm thấy xấu hổ một cách khó hiểu.

Nhưng Lương Tinh Tinh lại chẳng phát hiện, vẫn hỏi tiếp: “Nhưng mà anh Lăng Sấm biết nhà chị, anh ấy lái xe đến đây mà không cần chỉ đường, có phải anh ấy từng đến chơi không?”

Điền Miêu Miêu: “…”

Tư duy của Lương Tinh Tinh nhạy bén như vậy thì đáng lẽ sẽ không có bài tập nào là không làm được mới đúng.

Lăng Sấm vừa lái xe vừa nói: “Đúng là đã đến rồi, sao nào, Tinh Tinh cũng muốn đến chơi hả?”

“Muốn ạ, nhưng để lần sâu vậy, hôm nay đến nhà anh Lăng Sấm chơi trước.”

Điền Miêu Miêu mỉm cười, quay lại nói với Lương Tinh Tinh: “Nhà chị nhỏ lắm, anh Lăng Sấm của em ở biệt thự cơ!”

“Cũng không phải quá rộng.” Lăng Sấm nói: “Chưa đến 400 mét vuông.”

“…” Điền Miêu Miêu nghiêng đầu sang nhìn anh: “Nhất thời tôi không rõ là anh đang khiêm tốn hay đang khoe khoang nữa!”

Lăng Sấm khẽ cười, nhìn cô một cái: “Khu nhà mà tôi ở thực chất diện tích của biệt thự không quá lớn, tuy nhiên tôi rất thích hoa viên cũng như môi trường xung quanh khu nhà, vì vậy khi ấy mới mua bên đó.”

Điền Miêu Miêu gật đầu, hỏi anh: “Tôi nhớ anh nói mình mua nhà khi còn đang ở nước ngoài, vậy khi đó ai giúp anh việc sửa chữa trang trí?”

“Trang trí là ba mẹ tôi làm giúp, tuy nhiên nhà thiết kế thì tôi tự tìm.” Anh nói đến đây, lại nhớ ra điều gì đó, bèn mỉm cười nói với Điền Miêu Miêu: “Lúc đó, ba tôi vừa giúp tôi trang trí, vừa nói phẩm chất của tôi kém, không biết tôi lắp đặt những cái gì. Còn muốn sửa lại bài trí của tôi, cũng may là bị tôi ngăn lại.”

“Hahahaha. ” Điền Miêu Miêu lập tức sản sinh cảm giác đồng minh với anh, bèn bật cười: “Lúc trang trí nhà trọ của gia đình tôi cũng vậy, mấy thứ như phong cách đều do mẹ tôi quyết, nhưng ba tôi cứ muốn chỉ trỏ tay chân, nói mắt nhìn của mẹ tôi không ổn. Sau đó, mẹ tôi nói “Nếu mắt nhìn của tôi tốt, thì liệu có gả cho ông không?”, sau đấy thì ba tôi bỗng im như thóc.”

Lăng Sấm cười một tiếng rồi tiếp tục lái xe, cảm xúc của Lương Tinh Tinh ngồi ở hàng ghế sau đột nhiên trùng xuống.

Điền Miêu Miêu thấy cô bé cúi đầu, bèn ngoái lại nhìn: “Tinh Tinh, em sao thế, không thoải mái chỗ nào sao?”

Lương Tinh Tinh lắc đầu, một lúc sau mới lên tiếng: “Ba của anh chị nghe có vẻ thật tốt.”

Điền Miêu Miêu sững sờ, nghĩ đến người ba tồi của Lương Tinh Tinh, cô mím môi, cũng không biết phải an ủi cô bé thế nào mới phải, chỉ đành đổi chủ đề: “Tinh Tinh, hôm nay chị chuẩn bị nhiều đố lắm, lát nữa em muốn ăn gì nào?”

Nghe đến đồ ăn, quả nhiên Lương Tinh Tinh đã thực sự phân tâm: “Em muốn ăn ngô nướng, ngô nhà chị Miêu Miêu rất ngọt.”

“Được, lát nữa sẽ xiên cho em, thịt thì sao, em muốn ăn thịt bò hay ba rọi?”

“Đều thích ạ!”

“Vậy lát nữa Tinh Tinh cùng giúp chị xiên đồ nướng nhé.” Hôm nay ra ngoài sớm, nên bọn cô chỉ mới thái được đồ nướng, chứ chưa kịp xiên vào que, sau khi đến nhà Lăng Sấm, vẫn cần mọi người cùng xiên, đến trưa mới có thể nướng.

Đối với Điền Miêu Miêu mà nói thì đây là công việc hàng ngày, nhưng với cô gái nhỏ như Lương Tinh Tinh thì chính là trò chơi: “Được ạ, em muốn xiên ngô và khoai tây thái lát.”

“Được, vậy thì Tinh Tinh có thể ăn những món mà mình xiên.”

“Em có được tự nướng không ạ?”

“Nướng một mình thì không, có người lớn ở bên cạnh mới được nhé, bếp nướng có chút nguy hiểm.”

Lăng Sấm thấy Điền Miêu Miêu và Lương Tinh Tinh chị một câu em một câu, cuối cùng đã dỗ dành được Lương Tinh Tinh, bèn không kìm được liếc nhìn cô một cái: “Cô có bài dỗ dành trẻ nhỏ nhỉ, có phải do có em trai không?”

Điền Miêu Miêu ngạc nhiên nhìn anh: “Anh cảm thấy tôi sẽ dỗ dành Điền Đậu Đậu sao? Em ấy không chọc đến tôi để tôi phải đánh em ấy đã là tốt lắm rồi.”

“…” Cũng đúng.

Bất giác, chiếc xe đã lái vào khu biệt thự của Lăng Sấm, tuy anh nói rằng diện tích biệt thự nơi này không lớn, nhưng tối qua sau khi anh gửi định vị, Điền Miêu Miêu đã lên mạng tìm thử giá nhà ở nơi đây.

Giá nhà ở khu này của thành phố A tương đối thấp, sau sự phát triển nhanh chóng của những năm gần đây, thì giá nhà cũng tăng không ít so với trước đây. Giá một căn biệt thự của Lăng Sấm trong khu này không hề thấp, huống hồ đối với những căn biệt thự thì riêng tiền trang trí thôi cũng đủ mua thêm một căn khác rồi, chưa kể đến phí quản lý bảo trì sau này nữa.

Tất cả xe của Lăng Sấm đều đã được đăng ký, nên khi lái xe vào khu thì cổng cũng tự động mở, nhân viên bảo vệ nhận ra anh, còn chủ động chào hỏi: “Anh Lăng, anh về rồi à?”

“Ừm.” Lăng Sấm đáp lại một tiếng, sau đó chầm chậm lái xe vào trong.

Nhân viên bảo vệ thấy anh ra ngoài một chuyện rồi đưa về một cô gái xinh đẹp và một cô bé, nên nhất thời không kìm nén được lòng hiếu kỳ. Có chuyện gì thế này, hóa ra anh Lăng sớm đã kết hôn ở bên ngoài rồi, lại còn có cả con nữa sao? Cuộc sống của những người có tiền thật sự rất thú vị.

Căn nhà của Lăng Sấm nằm ở giữa khu, anh lái thẳng xe qua đó, còn Điền Miêu Miêu và Lương Tinh Tinh thì tò mò nhìn ngó môi trường xung quanh khu nhà. Hệ sinh thái ở đây khá tốt, có thể nghe thấy tiếng các loài chim, và cả rất nhiều loài cây cỏ hoa lá chẳng biết tên.

“Wow, anh Lăng Sấm, ở đây đẹp thật!” Lương Tinh Tinh hạ kính cửa sổ xuống, hưng phấn nhìn ra khung cảnh bên ngoài: “Anh chị nhìn chỗ kia kia, có cả chú chó to nữa.”

Chú chó to ngồi trong hoa viên của hộ khác, nhìn thấy bọn họ lái xe qua nhưng không sủa, Lương Tinh Tinh ngoái đầu lại, hiếu kỳ hỏi Lăng Sấm: “Anh Lăng Sấm, nhà anh có nuôi thú cưng không?”

“Không.” Lăng Sấm lắc đầu: “Không có thời gian nuôi.”

Anh nói rồi hỏi Điền Miêu Miêu bên cạnh: “Cô thì sao, có thích nuôi thú cưng không?”

“Cũng tạm.” Điền Miêu Miêu nói: “Trong thôn có rất nhiều chó, tuy nhiên hơi khác so với thú cưng ở thành phố.”

Lăng Sấm gật đầu, lại hỏi: “Vậy sau này muốn nuôi một con không?”

“Ừm.” Điền Miêu Miêu ngẫm nghĩ: “Nếu sau này đổi sang nhà to hơn, thì có thể nuôi một con.”

Lương Tinh Tinh chớp chớp mắt, hỏi cô: “Chuyển đến chỗ anh Lăng Sấm phải không ạ?”