Đi vào nha môn lúc sau, Du Hương lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của đám người nghị luận, đông đảo nha dịch cùng thư lại đều không khỏi trợn mắt há hốc mồm, nữ nhân này thật sự quá xinh đẹp, bộ y phục bình thường giản dị khoác trên người nàng lại toát lên vẻ khí chất cao quý lộng lẫy thêm mười phần anh thư.
Ở viên thư lại nhiệt tình dẫn lối, Du Hương đi tới bộ khoái đường khẩu, bất quá trong phòng chỉ có mười mấy người, chủ vị cùng hai cái phó vị cũng chưa có người ngồi.
"Chu bộ đầu mang theo tiền Ban Đầu một chúng bộ khoái đi ngoài thành diệt phỉ đi, đến nay chưa về đâu." Thấy nàng trong mắt có nghi hoặc, dẫn đường người nhanh nhảu giải thích nói, "Nội đường nhân thủ đều là nhị ban bộ khoái."
"Cảm ơn, ta đã biết." Du Hương gật gật đầu, đi vào đại đường.
Người sai vặt sửng sốt, thấy nàng như vậy địa vị mỹ nữ cư nhiên đối chính mình nói tạ tự, môi không khỏi lắp bắp, kích động vạn phần. Chào hỏi xong xuôi với mọi người Du Hương bắt đầu tìm hiểu về việc mình phải làm trong ngày hôm nay.
Bộ khoái, phụ trách truy bắt kẻ phạm tội, gọi đến bị cáo, nhân chứng, điều tra chứng cứ phạm tội, đồng thời ở nơi nào xuất hiện cướp bóc giặc cỏ, bộ khoái cũng muốn đi theo huyện lệnh hoặc là bộ đầu đi tham gia đánh cướp.
Bất quá trên thực tế mà nói huyện nha bộ khoái cùng nha dịch đa số đến từ phố phường, có khá nhiều vô lại tay chân, gian dối làm tiền, xâm hại bá tính, làm ác quê hương, thậm chí còn cùng châu huyện quan lại thông đồng lẫn nhau làm bậy, đối với bá tánh sưu cao thuế nặng, tùy ý bắt bớ, đánh đập. Có thể nói không có việc ác nào không làm.
Bộ khoái ở đại đa số trong mắt bá tánh hình tượng thập phần có ấn tượng xấu, nhưng Du Hương không chút nào để ý, cũng không có lấy đó mà ảnh hưởng đến tính toán của chính mình, dù sao nàng cũng đâu muốn làm người tốt, huống chi còn có thành tựu hệ thống giúp đỡ.
"Bổ Đầu, có người tới nha môn cáo trạng."
Lúc này có bộ khoái tiến đến bẩm báo, Du Hương nhướng mi tò mò, phát hiện bẩm báo người là một hạ nhân tuổi trẻ cơ linh gia hỏa, tên là Lô Nhị.
"Cáo ai thì kệ người ta, đó là Đại lão gia sự, tìm ta làm cái gì." Du Hương khó hiểu.
"Chu bổ đầu muốn ngài tham gia điều tra án này, ti chức chỉ là chạy đến thông báo." Lô Nhị ấp úng phân bua.
Một phen hiểu biết sau, Du Hương mới biết được tới nha môn cáo trạng người là một người đàn bà trung niên, mà nguyên do cũng rất đơn giản, mụ ta kêu gào bị kẻ trộm chặt đi mất mấy buồng chuối!
Vụ án trộm cắp vặt này không ai tiếp bèn đẩy sang cho Du Hương. Thực chất nha lại quan phủ đã đi lùng sục xung quanh nhưng không tìm thấy gì bèn chuyển sang cho nàng giải quyết. Coi như đây là phép thử ngày thứ nhất làm bộ đầu của Du Hương.
Nghĩ đoạn, Du Hương tiến đến hỏi người đàn bà, cùng bà ta về hiện trường vườn chuối và phát hiện vết chặt trên cây chuối còn mới. Phán đoán kẻ trộm chưa chạy được quá xa, vẫn còn lảng vảng quanh đây nên nàng liền gọi trưởng làng đến để ra lệnh cho tất cả người làng ra vét ao đình.
Trong khi người dân đang làm việc chăm chỉ, Nàng bảo Lô Nhị đi mua trầu cau. Khi công việc vét ao hoàn thành được một nửa, Du Hương từ tốn ra mời mọi người lên sân đình nghỉ ngơi, rửa tay sạch sẽ để nhận trầu ăn. Trong số những bàn tay đưa ra nhận trầu, nàng để ý thấy có một kẻ chìa ra bàn tay lấm bẩn dù đã rửa sạch. Bèn làm như vô tình hỏi: "Sao tay anh lại có vết gì thâm thế này? Nhựa chuối phải không?". Anh kia vô tình trả lời: "Bẩm bộ khoái, phải ạ! Con vừa chặt buồng chuối trong vườn nhà nên nhựa chuối dính vào, rửa mãi không sạch ạ!". Bấy giờ Du Hương mới nghiêm giọng bảo: "Vậy anh dẫn ta đến chỗ cây chuối có buồng chuối anh chặt, để ta xem!". Anh này giật bắn mình, nhận ra mẹo của bổ khoái tìm thủ phạm chặt trộm chuối. Không thể chối cãi bèn gục mặt nhận lỗi.
Dân làng vỗ tay, thán phục tài phá án của bổ khoái Du Hương. Chỉ qua vài câu xét hỏi, đã khiến tên trộm phải cúi đầu nhận tội, trả lại buồng chuối đã lấy và chịu nộp phạt trước dân làng.
Phá án xong xuôi nàng cùng Lô Nhị trở về báo cáo. Trên công đường mọi người ai cũng nghị luận to nhỏ về tốc độ phá án tìm ra thủ phạm của Du Hương. Chưa đến một ngày đã tra ra chân chính kẻ trộm.
Đợi cho mọi người đều tan hết sau, Chu bổ đầu vuốt râu nói.
"Khá lắm, ngươi là bản quan người, tự nhiên sẽ không làm ta thất vọng." Hắn xua xua tay nói, "Ngươi làm không tồi, tuy rằng vụ án này không quá nghiêm trọng, bất quá hiệu quả cũng là thực lộ rõ, nếu ta lúc trước có ngươi này một tia thông minh nhanh trí... Ai, tính, không đề cập tới." Chu bổ đầu thở dài, rời đi công đường.
Nhìn hắn rời đi thân ảnh, Du Hương như suy tư gì, ở phố phường đồn đãi với nhau Chu bộ đầu là một cái mười phần giá áo túi cơm, ở Ba Lăng huyện thành thống trị chỉ có Vương bổ đầu cùng bè lũ tay sai, Chu bổ đầu trừ bỏ không có làm ác sự ở ngoài quả thực bị người ta nói đến không đúng tí nào, bất quá trước mắt tự thân nhìn thấy sau Du Hương lại cảm thấy Chu bổ đầu cũng không có trong lời đồn như vậy vụng về, trong lòng cũng có khát vọng. Hơn nữa nàng nhận ra hắn cũng là một người cơ trí sâu sắc khó dò.
Bất quá tất cả đều cùng chính mình không quan hệ, Du Hương ngay sau đó cũng rời đi công đường.
Du Hương lên làm Bổ Đầu ngày đầu tiên, nàng thanh danh liền ở người có tâm tản hạ lan truyền nhanh chóng.
Rất nhiều Ba Lăng dân chúng trà nước sau khi ăn xong đều nói chuyện phiếm bát quái, tỷ như cơ linh nhanh trí, đem tên trộm lộ rõ chân tướng một cách nhanh chóng. Càng có kẻ đồn đãi nàng cùng Chu bổ đầu có ngầm gian tình, cho nên lão mới có thể nhận nàng làm bổ khoái.
Loại đồn đãi thị phi này Du Hương nhưng thật ra không để ý đến, lời đồn thế này không đáng để tâm, nàng càng là phát giận, càng là chú ý, ngược lại sẽ đem lời đồn biến thành sự thực, ba người thành hổ, từ xưa dân gian truyền ngôn đều đáng sợ.
Bất quá này cũng không đại biểu Du Hương không tức giận, nàng công đạo Lô Nhị, làm hắn ngầm tìm ra lời đồn ngọn nguồn, đợi cho bắt lấy cái kia ác ý tung ra sau, nàng sẽ làm đối phương biết trêu chọc chính mình hậu quả sẽ thế nào.