Nữ Sát Thủ Xuyên Qua Nữ Phụ

Chương 41: Vương Tuấn Hiên ngươi muốn chết!?!




Cỡ này tg cuồng Kuro nên trong máy toàn hình ảnh hà các nàng thông cảm

~***Vào truyện***

Cô đá một cước vào bụng anh nhưng anh nhanh chóng tránh được. Cô tiếp tục gạt chân anh anh nhanh nhảu lộn một vòng. Nếu đây không phải là cô anh đã cho hắn chết rồi! Nắm chặt tay cô kéo cô về phía mình mặc cho cô giẫy giụa.

_ Vương Tuấn Hiên đây là ý gì!?!- Cô trừng mắt nhìn anh khó chịu. Anh chỉ cười nhạt.

_ Em kích động vì hắn hay vì cha mẹ em- Ánh mắt chua xót nhìn cô.

_ Vì ai liên quan tới anh- Cô lớn tiếng quát đôi đồng tử sâu thẳm chằng chịt tia máu.

_ Em thật sự dám nói... Em quên hắn?- Anh nhỏ giọng đôi mắt sâu thẳm nhìn cô như có thể hiểu thấu tất cả.

_ T... Tôi...- Cô hơi cuối đầu xuống, bàn tay nắm chặt lại muốn lộ ra gân xanh. Nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng vuốt nhẹ tấm lưng đang run lên của cô.

_ Khóc đi tôi không nói với ai đâu- Anh nhỏ giọng ôm lấy thân hình mảnh mai của cô. Vùi đầu vào ngực anh cô khóc thét lên ướt cả 2/3 chiếc áo sơ mi trắng của anh. Cô rất muốn khóc khóc thỏa thích khóc cho em trai của cô, khóc cho tình yêu của mình,... Cô muốn khóc thật to cho mọi thứ vơi đi phần nào. Lần đầu tiên trong suốt cuộc đời của mình cô khóc.

Ôm nhẹ cô người anh dựa vào vách tường ngồi xổm xuống anh im lặng. Cô ngước mặt lên khẽ hỏi gò má hơi ửng hồng.

_ Tại sao?- Cô hướng mắt ra chỗ khác tránh né ánh nhìn của anh.

_ Nhìn tôi đi!- Anh lấy tay áp chặt hai má cô bắt mắt của cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.

_...- Im lặng.

_ Tôi yêu em- Anh lớn tiếng nói.

_...- Cô giữ im lặng nói cũng sai nên im lặng là cách tốt nhất.(Tg: Con ta thật khác người!:))) )

Ghì chặt mặt cô sát mặt mình. Anh giờ chẳng quan tâm khán một câu khiến cô suýt ngã ngửa:

_ Im lặng là đồng ý! Đồ ngốc!- Anh nhìn cô chau mày lại nói xong thì cười rạng rỡ thật khiến cô khóc không ra nước mắt.

Nói rồi môi anh chạm vào môi cô. Còn cô nãy giờ đang trong trạng thái đơ toàn tập không hiểu mô tê gì thì bị anh cưỡng hôn. Lùa lưỡi vào sâu trong khoang miệng tham lam múc lấy thứ mật ngọt rồi quấn lấy lưỡi cô. Khi thấy gương mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng lên vì hết hơi. Càng nhìn anh càng luyến tiếc. Úp mặt vào ngực anh không dám ngước mặt nhìn anh.

_ Tiểu Tuyết a~ Em là bạn gái anh nghe chưa!- Anh nắm càm cô nhấc lên anh nhếch mép. Cô mặt đã đỏ càng đỏ hơn thật chọc người chà đạp.

_ Vương Tuấn Hiên ngươi muốn chết!?!- Cô khó chịu nói rồi cuối mặt xuống không muốn ai nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của mình.

Hai người ngồi đó một hồi lâu anh bế cô xuống phòng y tế để coi có vết thương không.

Nữ chủ đi ngang qua phòng y tế thầm nghiến răng nghiến lợi bàn tay bấu chặt lấy muốn bật ra máu. Dằn lại cảm giác khó chịu ả giả vờ lo lắng cho cô.

_ Tuyết Tuyết cậu có sao không?- Ả lo lắng chạy vào nắm lấy tay cô khuôn mặt như muốn khóc tới nơi không bằng.

_ Cảm ơn Lam tiểu thư nhưng tôi không dám phiền cô- lạnh nhạt nói.

_ Tuyết... T... Tuyết tớ... Huhu... Cậu đừng g... Giận tớ... Huhuhu- Cô ả giả vờ khóc định lấy sự thương hại của nha nhưng ngược lại anh chỉ khinh bỉ ả.

_ Tôi không thích ở đây- Cô khinh miệt ả nói rồi cất bước đi thấy vậy anh cũng đi theo.

***Hết chương***

Có 4 người đăng ký ta buồn wá

T^T

Mà 1 người chỉ muốn phụ trợ ý tưởng nếu ta chọn được ai~

Có ai đăng ký nữa ko vậy?

Hỏi cho nó vui chứ tg cũng ưng ý một người!

Nếu đăng ký nữa tg sẽ xét lại~

Chương này tặng cho baongochg2001 cảm ơn bạn vì đã giúp mình

^^