Chương này viết để khích lệ tinh thần của các nàng sau hai ngày.
Hôm bữa tg quên hỏi các nàng có bỏ Bạch quản gia và Âu Dương Hoàng Nam nhưng đa số ko ai muốn bỏ anh nào nên...
Kết quả:....
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tg sẽ ko bỏ anh nào nhoa
~***Vào truyện***
Sau một tuần ăn không ngồi rồi chơi với mỗ mèo lông vàng thì cũng phải lao đầu làm việc.
Sáng hôm sau, ánh ban mai sáng sớm chiếu vào thân ảnh xinh đẹp của người con gái đang ngủ say trên giường bên cạnh là một... Con mèo màu vàng đôi
mắt long lanh màu nâu sẫm nhìn cô say đắm.
_ Ưm~- Khẽ rên một cái đôi mắt hơi nhướn lại vì bị ánh sáng chiếu vào. Nghiên mình một cái đôi mắt phượng đỏ thắm nhìn mỗ mèo tay đưa lên vuốt ve lông mèo. Đứng dậy
bước vào nhà tắm thay bộ đồ đơn giản dọn đồ vào trong vali thấy mỗ mèo
còn nằm đó thì tiện tay ẩm xuống lầu.
Khi cô bước xuống mọi người trong nhà đều đang dọn dẹp.
_ Chào buổi sáng cô chủ- Bác Thư thấy cô bước xuống từ trên lầu thì cuối
chào. Khi ngước mặt lên thì thấy mỗ mèo nào đó đang ung dung hưởng thụ
cảm giác được cô ôm sẵn tiện ăn luôn đậu hũ của cô. Bà thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng bình tĩnh lại.
_ Bác giữ con mèo này cháu phải đi rồi- Cô chuyển mỗ mèo sang cho bà rồi khẽ hôn lên trán mỗ mèo nào đấy.
Bà ẩm con mèo ra ngoài mở cửa cho cô. Cứ thế đứng đó nhìn theo chiếc xe
thể thao chạy khuất bóng. Bà thở dài một hơi rồi nhìn về phía mỗ mèo
đang si ngốc nhìn theo chiếc xe.
_Sao không đuổi theo hay... Cháu không dám?- Bà nhìn anh nói bỗng mỗ mèo nhảy xuống hợp thành một chàng
trai tuấn mĩ với mái tóc màu nâu hơi rối. Đi thẳng về phía căn biệt thự
màu trắng đen mà hôm trước Tuyết tỷ nhìn thấy. Gãi nhẹ mái tóc rối chỉ
để lại một câu cho bà.
_Bà không nên quá quan tâm về cháu-” Chẳng ai sống lâu như gia tộc cháu cả”- Câu nói sau đã bị anh nuốt tót vào trong bụng.
_ Haiz giới trẻ thật khó hiểu- Bà cảm thán rồi bước vào trong căn biệt thự.
Trong khi đó
_Alô- Cô từ tốn bắt máy.
_ À! Chỉ là có chuyện cần giải quyết ở trong bang thôi- Lâm Tuyết Linh lắp bắp nói.
_ Mới có một tuần mà cậu làm rối cả lên- Cô lạnh nhạt đáp khiến đầu dây bên kia lạnh xương sống.
Quay qua quay lại cô cũng giải quyết hết đống rắc rối mà Lâm Tuyết Linh gây
ra. Chớp mắt cũng đã tối cô day nhẹ thái dương khẽ nhắm mắt lại trong
đầu cô hiện lên hình ảnh của Thiên Tịch. Vẫn như vậy mỉm cười rạng rỡ
nhìn cô hai tay dang ra đón lấy cô.
Giật mình vì tiếng gõ cửa của Lâm Tuyết Linh cô nhẹ giọng nhưng lại âm lãnh.
_ À... Ừ... Mình muốn mời cậu ăn vì đã giải quyết giúp mình đống rắc rối
ấy mà- Linh tỷ lắp bắp một lúc rồi nói. Nghe thế cô chỉ gật đầu nhẹ một
cái rồi đi theo Lâm Tuyết Linh.
Trên đường đi không khí giữa cô và Lâm Tuyết Linh thật quỷ dị chẳng ai nói với nhau câu nào mỗi người một suy nghĩ.
Thế nhưng thời gian trôi qua rất nhanh sau khi ăn xong bữa ăn khuya hai người ai về nhà nấy.
Nằm dài trên chiếc giường kingside màu trắng mà thiếp đi không hay biết.
***Hết chương***
Mong các nàng ko giận ta về việc ghi thiếu hai nam chủ nhoa
~Gửi lời xin lỗi tới mọi người.