Nữ Sát Thủ Ta Yêu Nàng

Chương 4: Thân phận




"Điện hạ, thứ lỗi cho nô tì nhiều lời, nhưng người hỏi vậy là có ý gì?!". Giọng nói lanh lảnh mang vài phần ngờ vực cùng một chút sợ hãi cất lên, khiến cho căn phòng đang rơi vào sự yên tĩnh như quay về với thực tại.

Sau câu hỏi kia của điện hạ, nàng bắt đầu đâm ra lo sợ vẩn vơ, chẳng lẽ điện hạ đã phát hiện ra? Không, không thể nào, chuyện đó sẽ không ai có thể biết được, chắc chắn sẽ không...

"Tiểu Ngọc à, người bị làm sao vậy?". Nhìn người bên cạnh mình bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh như vậy, Tiểu Anh cũng không khỏi lo lắng. Lúc đầu nghe điện hạ hỏi câu hỏi kia, nàng cũng hơi bất ngờ, nhưng thiết nghĩ chắc hôm ấy điện hạ bị tai nạn nên đầu óc vẫn còn có chút mụ mị, bây giờ hỏi cho rõ lại cũng đâu có gì là lạ, Tiểu Ngọc cũng không nên phản ứng lố như vậy đi.

Thích thú nhìn biểu cảm của hai người trước mặt mình, từ đầu tới giờ cô vẫn chưa nói gì, căn phòng lại một lần nữa rơi vào trong im lặng một cách đáng sợ, mơ hồ như có thể nghe thấy cả nhịp tim của chính mình vậy.

Cầm lấy tách trà trên tay, như chưa có chuyện gì xảy ra, lại mang theo một chút ngây thơ đến giả tạo, cô nói:

"Chỉ là một câu hỏi thôi, Tiểu Anh, Tiểu Ngọc có cần phải phản ứng như vậy không, các ngươi đang làm cho ta sợ đó. Chẳng lẽ chuyện ta muốn hỏi các ngươi không trả lời được? Hay là không dám trả lời a?"

Quỳ rạp xuống đất, Tiểu Anh sợ hãi trả lời:"Chúng nô tì không dám". Nhưng ngước lên nhìn người bên cạnh mình, thấy Tiểu Ngọc không hiểu sao vẫn còn đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào người đối diện, giống như đang nhìn vào một con quỷ nào đó rất đáng sợ vậy. Hối hả túm lấy vạt áo chàm xanh ngọc kia, nàng gọi nhỏ:"Tiểu Ngọc! Tiểu Ngọc?".

Giật mình, Tiểu Ngọc giống như mới vừa được lôi về với thực tại vậy. Vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, nàng cũng quỳ xuống đất. Có lẽ Tiểu Anh không hiểu, chứ nàng thì biết:câu nói vừa nãy của điện hạ chính là đang nhắm vào nàng. Chính nàng cũng cảm thấy được sự uy áp chưa từng có xuất hiện trên người vị chủ tử này. Cố gắng trấn áp sự sợ hãi như muốn trào dâng trong lòng, nàng run rẩy đáp:

"Xin...xin điện hạ thứ tội, nô tì chỉ là...chỉ là muốn hỏi cho rõ thôi. Nếu như lỡ lời, mong điện hạ thứ tội"

Hở một tí là lại có tội với cả không có tội, tại sao những tì nữ ở đây lại suốt ngày lo lắng sợ sệt như vậy chứ, cảm thấy mình là chủ tử mà bị bọn họ xem giống như là yêu quái vậy. Ngay đến cả Tiểu Anh mà cô đã từng cho rằng là ngây thơ đáng yêu, bây giờ nghĩ lại hình như mình đã nhầm thì phải. Nhưng có điều làm cô chắc chắn nhất chính là biểu hiện của Tiểu Ngọc, chính là sự sợ hãi cùng lo lắng mà cố giấu đi để không cho người khác biết.

"Thôi thôi, các người đúng dậy hết đi, chỉ là một câu hỏi nhỏ, cũng không phải chuyện lớn cháy nhà. nào, đúng dậy đi, hay còn phải để ta dìu các người dậy?"

"Nô tì không dám, tạ ơn điện hạ khoan dung mà tha thứ". Nhẹ nhàng đứng lên, trên người vẫn chưa hết run, lại nghe thấy người phía đối diện hỏi:

"Các ngươi sai ở đâu mà phải chịu phạt?". Tuy chỉ là một câu nói nghe qua tưởng chừng như thản nhiên nhưng lại đầy chắc chắn, không còn sự nhẹ nhàng như trước nữa, khiến cho người ta nghe vào như muốn lạnh cả gáy.

"...Ơ, nô tì...". Ừ nhỉ, rốt cuộc là các nàng sai ở đâu? Nói nhiều sao? Nhưng đó là do Tiểu Ngọc hỏi mà, sao Tiểu Anh như nàng cũng phải quỳ?Chẵng lẽ là vì lí do khác, nhưng làm gì có. Nghĩ lại chắc là cũng do điện hạ vừa nãy quá đáng sợ đi.

"Đúng vậy, các ngươi đâu có sai ở đâu đâu. Nên lần sau ở trước mặt ta hay ở bất cứ đâu nếu mình không làm sai chuyện gì thì không cần phải quỳ. Hiểu chưa?"

"Chúng nô tì đã rõ, cảm tạ điện hạ nhắc nhở"

"Giờ thì lui hết xuống đi"

"Vâng"

Hai thân ảnh vừa định đi qua ngưỡng cửa thì nghe thấy một giọng nói từ bên trong chuyền ra:"À đúng rồi. Hôm nay đến lượt Tiểu Ngọc giúp ta tắm rửa đi."

"Vâng, nô tì đã hiểu"

Không hỏi tắm bao giờ, như thế nào nữa, mà cũng không dám hỏi. Tiểu ngọc chỉ cảm thấy mình như vừa được giải thoát bởi một nơi nào đó ghê rợn lắm vậy. Cô vẫn không thể quên được cái cảm giác áp bức đến nghẹt thở ấy, thân ảnh của người nọ phản chiếu qua ánh nắng phía bên ngoài cửa sổ, giọng nói mang đầy vẻ tra hỏi cùng lạnh lùng, giống như cô là phạm nhân đã phạm phải tội cấm nào đó, đôi mắt phượng đỏ rực lại càng thêm quỷ mị vào buổi tà chiều, giống như có thể nhìn xuyên qua tâm người khác khiến họ không tài nào tránh né được. Thật khác xa so với điện hạ trước đây a. Cũng không phải cô vừa mới biết, nghe cung nhân bàn tán nhiều như vậy, lúc đầu cũng không cho là đúng, nhưng bây giờ quả thật phải khiến cô suy nghĩ lại một phen.

Bước qua cánh cửa, gió mơn man trên da mặt cũng khiến cô dễ chịu thoải mái hơn, hít một hơi thật sâu, không hiểu sao trong lòng cô lại nghĩ là sắp có biến cố lớn xảy ra, cái hoàng cung này có lẽ cũng quá yên bình rồi, vậy để cho nó náo động thêm một tí đi, dù sao cũng đâu có liên quan gì đến một nô tì nhỏ nhoi như cô, coi như là có thêm một chuyện để nói thôi.