Nữ Quan Vận Sự

Chương 85: Rời khỏi Ngọc Bình




Sở dĩ hơn nửa đêm Sở Phong còn đến quấy nhiễu Hàn Cẩm Khanh là vì phía sau núi Lang Hoàn có người xâm nhập.

Lang Hoàn các là một toà nhà hình tháp, là cấm địa của Ngọc Bình sơn trang, thủ vệ nghiêm ngặt, bẫy rập trùng điệp, từ lúc xây dựng đến nay không có ai dám trái lệnh đi vào. Nay cư nhiên có người can đảm dám tự tiện xông vào, chỉ có thể nói người này có thân thủ khiến người ta kinh hãi.

Hồng Thất Minh dẫn đến người kiểm tra, tất cả những đồ vật quý giá đều không mất, chỉ thiếu duy nhất một quyển sách cổ.

Sau khi Hàn Cẩm Khanh hỏi rõ tình hình cụ thể, sắc mặt âm trầm như mưa rền gió dữ, nói: "Tìm tất cả những phòng trong sơn trang cho ta, tất cả những ai khả nghi đều không được bỏ qua!"

Cho đến bình minh, Hồng Thất Minh và mấy người quản sự tìm đỏ cả hai mắt nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

"Đã tra xét tất cả các phòng?" Trên mặt Hàn Cẩm Khanh lúc này đã không nhìn ra được thần sắc gì nữa, hắn thản nhiên hỏi, nhưng ánh mắt sắc bén đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng.

Hồng Thất Minh cúi đầu ôm quyền nói: "Bẩm tướng gia, tất cả đều đã tra xét, không bỏ sót một chỗ nào, đến Ngâm Phong các và Sơ Ảnh cư cũng đã cho người ta lục soát cẩn thận."

Hàn Cẩm Khanh nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ, Thượng Quan Dung Khâm đã bắt đầu rồi sao?

Đến giữa trưa, trong Sơ Ảnh cư truyền ra tin tức, Thượng Quan Dung Khâm mắc bệnh truyền nhiễm cấp tính, phải lập tức hồi kinh, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Sở Phong hồi bẩm lại cho Hàn Cẩm Khanh là xuất phát.

"Gia, người xem này... Thượng Quan Dung Khâm cũng quá coi thường chúng ta đi, đi thì đi, còn làm như vậy nữa." Sở Phong coi thường nói thầm.

Lúc này Hàn Cẩm Khanh đang ở trong thư phòng thưởng thức một con vật nhỏ được làm bằng phỉ thúy, cả vật thể màu xanh biếc, trong suốt long lanh. Lúc nghe vậy, hắn chỉ nhíu mày, nói: "Truyền lời của ta, phái thêm một chiếc xe ngựa hộ tống Thượng Quan đại nhân."

Sở Phong nghe xong sửng sốt, "Gia, ngài, ngài còn muốn tiễn hắn?"

Mắt phượng của Hàn Cẩm Khanh thản nhiên đảo qua, "Ngươi chỉ cần truyền lời là được."

Lúc này, một gã thị vệ vội vã chạy tới, cũng bất chấp quy củ, thấy Hàn Cẩm Khanh thì vội bẩm báo: "Tướng gia, không tốt rồi, có người vượt ngục, bên trong rất hỗn loạn, thủ vệ hữu hạn nên đã có không ít người thừa dịp trốn thoát. Thỉnh tướng gia mau chóng định đoạt!"

Hàn Cẩm Khanh nắm chặt miếng phỉ thúy trong tay, "Hồng Thất Minh đâu? Chết hết rồi sao?!"

"Hồng thần y cùng các quản sự điều tra suốt đêm, nên đang nghỉ ngơi, vừa cũng mới kịp chạy đến, cho nên..."

"Ngươi nói lại với ông ta, nếu không thể bắt lại những người vừa trốn ra, thì các quản sự đi vào cho đủ số."

Thị vệ đó chạy nhanh ra ngoài, Sở Phong thấy thế cũng vội vã đi theo.

Bên này, đoàn xe của Thượng Quan Dung Khâm đã xuất phát, vừa rời khỏi sơn trang thì có một đội xe ngựa đuổi theo phía sau. Có năm hán tử nhanh chóng vượt qua bọn họ, nói là lộ trình xa xôi, tướng gia cố ý phái họ đến hộ tống Thượng Quan đại nhân. Trên xe ngựa chuẩn bị không ít vật tư, có thể dùng trong bất cứ tình huống nào.

Hai đoàn xa cứ như vậy một trước một sau đi dọc theo con đường xóc nảy.

Dương Tuyết Dao không còn chút sức lực nào nằm ở trong xe, sắc mặt xám xịt, gầy trơ cả xương. Nàng hơi hơi mở hai mắt, nhìn dáng người quen thuộc trước mặt, nhất thời kích động, cố hết sức cất tiếng, "Thượng Quan đại ca, huynh vẫn tới cứu ta." 

Thượng Quan Dung Khâm mặc áo khoác màu trắng rộng, để mái tóc đen xõa ra trên lưng, ánh mắt nhu hòa, giúp nàng ta chỉnh lại chăn, nói: "Quận chúa không cần nói gì cả, nghỉ ngơi cho tốt."

Trong lòng Dương Tuyết Dao rất ấm áp, gật gật đầu, nhanh chóng ngủ say.

Tất nhiên Thượng Quan Dung Khâm không bị nhiễm bệnh, đôi mắt hắn trong suốt sâu thẳm, tĩnh lặng như hồ sâu. Hắn dựa vào vách xe, nhìn ra ngoài đến xuất thần.

Ngày ấy Cố Khinh Âm tìm hắn, nói đã gặp Dương Tuyết Dao trong địa lao. Tất nhiên hắn biết sức khỏe của nàng ta ngày càng sa sút, nhưng hắn có mưu đồ khác, chỉ có thể cố tình kéo dài thời gian. Nhưng nhìn ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Cố Khinh Âm lại khiến hắn đẩy nhanh kế hoạch. Cộng thêm tình hình và bố cục trong địa lao mà nàng có được, hắn nghĩ cách cứu Dương Tuyết Dao cũng trở nên dễ dàng hơn.