Nữ Quan Vận Sự

Chương 46: Trác Vân dò hỏi




Kỷ Trác Vân mặc hắc y, theo quản sự đi đến Ngâm Phong các.

Đẩy cửa phòng ra, Hàn Cẩm Khanh đang ngồi gần cửa sổ xem một sách thẻ tre, ánh chiều tà chiếu vào mặt hắn, bớt đi vẻ tà tứ mị hoặc, như trở về thiếu niên hồn nhiên cơ trí của năm đó.

"Tướng gia." Kỷ Trác Vân đứng ở cửa gọi hắn.

Hàn Cẩm Khanh quay đầu, khóe môi nhướng lên, khóe mắt ánh sắc chiều, "Trác Vân đến rồi à, ngồi đi."

Kỷ Trác Vân nhìn quanh bốn phía, gian phòng bố trí cực kì lịch sự tao nhã, trong lư hương mạ vàng đang đốt long tiên hương, mùi thơm thanh đạm tràn ngập khắp phòng.

"Thương thế không đáng ngại chứ?" Kỷ Trác Vân cầm lấy tách trà nhấp một ngụm, hỏi.

Hàn Cẩm Khanh buông thẻ tre, thản nhiên nói: "Việc nhỏ thôi mà."

"Là ai làm?" Kỷ Trác Vân nghiêm mặt hỏi.

"Theo ý kiến của ngươi thì sao?" Hàn Cẩm Khanh nhíu mày nhìn hắn.

"Giang Lăng vương?"

Hàn Cẩm Khanh cười khẽ, sửa sang lại mái tóc hơi tán loạn, cầm lấy sợi dây ngọc trên bàn thưởng thức, "Bao năm qua, vì sao đến giờ ông ta phải phái mấy tên nhân sĩ giang hồ đến đuổi giết bản tướng?"

"Tướng gia cho rằng không phải ông ta? Vậy sẽ là ai?" Giọng Kỷ Trác Vân nghiêm lại.

"Không có bằng chứng, bản tướng cũng không dám khẳng định, nhưng, ", đôi mắt Hàn Cẩm Khanh sâu thẳm như đầm nước, "Chuyện này sẽ có kết quả nhanh thôi."

"Ý của Tướng gia là... người phái kẻ ám sát sẽ tự loạn trận tuyến?"

Hàn Cẩm Khanh từ chối cho ý kiến, "Chúng ta yên lặng xem xét tình hình, còn ngươi, chuyện cấm quân xử lý thế nào rồi?"

Nhắc tới doanh cấm quân, trong lòng Kỷ Trác Vân đầy lo lắng, mày kiếm nhíu lại, nói: "Ta có bốn phó tướng, trừ Thừa Phòng, tất cả đều xảy ra chuyện trong đêm đó, giết ta cũng không tin đây là trùng hợp!"

Hàn Cẩm Khanh híp mắt lại, "Ngày ấy ta chỉ nghe nói xảy ra chuyện, thì ra là tận ba người, thật là ngoan độc, hiện nay ba người đó sao rồi?"

"Ba người đó là trái quân kỷ, bị bộ binh bắt đi điều tra một ngày, sau đó giao cho bộ Hình, " trong mắt Kỷ Trác Vân ánh lên lửa giận, "Lần này đến lão gia nhà ta cũng không có biện pháp."

"Bộ binh không có lý thừa phong chính là một ngọn đầu tường cỏ, không dùng được, " Hàn Cẩm Khanh nắm sợi dây chuyền ngọc trong tay, "Mà bộ Hình lại là người của Nhiếp chính vương, Trác Vân, lần này ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng."

Kỷ Trác Vân cắn răng nói: "Bọn họ đều là thuộc hạ cũ theo ta nhiều năm, đồng sinh cộng tử trên chiến trường tới tận bây giờ, nay lại sắp phải uổng mạng vì chuyện tranh đấu quyền lợi không minh bạch này..."

"Trác Vân, bản tướng sẽ phái người giúp ngươi, nhưng chuyện này không ai dám cam đoan chắc chắn được."

"Có những lời này của tướng gia là đủ rồi." Kỷ Trác Vân nhìn Hàn Cẩm Khanh, cảm kích nói.

"Bản tướng giúp ngươi, chính là giúp mình."

Bên trong cánh cửa, hai nam nhân đạt thành liên minh, ngoài cửa truyền đến giọng nói thanh thúy của Nguyệt Nhi, "Cô ở trong này đi, tự thu dọn đi, đừng hy vọng có người hầu hạ, ở nơi này không có nha hoàn đâu. Còn nữa, tướng gia ở phòng đối diện dưỡng thương, cô không có việc gì đừng đi quấy rầy ngài ấy, ngài ấy cũng sẽ không gặp cô đâu."

"Sách của tôi đâu?" Thanh âm không lớn, dịu dàng, khiến trái tim Kỷ Trác Vân hơi run lên.

"Đều ở trong này, nặng chết đi được, chỉ là mấy quyển truyện thôi mà cứ coi như bảo bối không bằng, hừ!"

Hai người nói vài câu không mặn không nhạt, sau đó thì không có tiếng gì nữa. Nửa người Kỷ Trác Vân đều chuyển hướng về cửa chính, không tự giác được hướng về phía trước, lại không nghe được gì nữa.

"Trác Vân?"

Kỷ Trác Vân bối rối quay đầu, đối diện với đôi mắt tựa tiếu phi tiếu của Hàn Cẩm Khanh, "Ngươi nhìn cái gì?"

Hắn không đáp, tiếp tục nhấp một ngụm hương trà.

"Lần này ngươi đến đây không còn chuyện gì khác muốn hỏi sao?"

Kỷ Trác Vân há to mồm, muốn nói gì, nhưng vẫn nuốt lại lời muốn nói vào trong bụng.

Hàn Cẩm Khanh thấy thế liền tựa vào giường, lười biếng nói: "Nếu không có gì quan trọng, bản tướng cũng hơi mệt mỏi rồi, ngươi cứ ở lại đây đi, ngày mai nói tiếp."

"Vừa rồi, " Kỷ Trác Vân do dự, "có phải giọng của Cố Khinh Âm không?"

Hàn Cẩm Khanh khép hờ mắt, không để ý chỉ ừm một tiếng.

"Sao nàng lại ở chỗ này?" Kỷ Trác Vân nói biết cảm giác trong lòng lúc này là gì, như là vui sướng, như là sợ hãi, hắn cũng không biết vì sao.

"Đêm đó nàng trốn khỏi phủ của ngươi, bản tướng lại có chuyện tới tìm ngươi, ngươi không ở trong phủ, bản tướng chỉ có thể tránh qua biệt uyển, còn nàng lại cố tình ngồi đợi lên bản tướng trên xe ngựa, nên cùng tới nơi này."

"Cứ như vậy?" Kỷ Trác Vân hỏi.

Hàn Cẩm Khanh híp mắt lại, "Không thì sao?"