Cố Khinh Âm cuộn người lại, vừa lạnh vừa đói, hai thị nữ được phái tới rất cung kính với nàng, một người đưa cơm, một người dâng trà, nhưng nàng không động vào vì trong lòng còn nghẹn một cục tức, lại không cam lòng bị vây ở chỗ này như vậy.
Nàng thử lấy vài cái cớ muốn ra ngoài, nhưng đều bị ngăn cản, "Cố đại nhân, trước khi tướng quân hồi phủ, ngài không thể ra ngoài."
Nàng muốn thừa dịp trước khi hắn trở về để đi mà, ai biết sau khi hắn về sẽ đối với nàng thế nào, nếu tiếp tục cưỡng ép, nàng cũng không có chút năng lực phản kháng nào.
Nàng buộc gọn búi tóc bị rối loạn, khuôn mặt thanh lệ có vẻ hơi tái nhợt, hai tay ôm đầu gối, ngồi dựa vào bên cửa sổ, nhìn vầng trăng như lưỡi câu treo ngoài cửa sổ, trong lòng trăm mối tơ vò.
Người nàng vẫn mềm nhũn, đi vài bước mà cũng không nổi, ngọn tà hỏa bí ẩn đó vẫn còn, khiến thân thể của nàng như bị bỏng, trống rỗng khó chịu.
Nàng phải rời khỏi nơi này, tìm kiếm tất cả cơ hội rời khỏi đây, nàng liên tiếp nhìn động tĩnh của hai thị nữ đó. Hai người đó vẫn đứng ở cổng chính, thậm chí đến tư thế cũng không thay đổi, lòng nàng nóng như lửa đốt, nhưng trên mặt lại ra vẻ thản nhiên, dường như vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ xuất thần.
Đến khi trăng lên đến giữa trời, cả người Cố Khinh Âm đều dựa vào cửa sổ thượng, đầu gục xuống, nhìn như đang ngủ. Một thị nữ có vẻ như muốn đi nhà xí, chạy nhanh ra khỏi cổng chính, còn thị nữ kia thì ngáp dài nhìn thoáng qua nàng, lại xoay người sang chỗ khác dựa vào cửa.
Nàng biết cơ hội đã tới, nàng không ngừng thay đổi vị trí, chính là muốn thử tìm xem cửa sổ lớn này có sơ hở hay không. Vừa rồi, rốt cục nàng cũng tìm được một chỗ chưa khóa lại, nắm chặt thời cơ, nàng đẩy nhanh cửa sổ ra bằng chút sức lực tích góp từng tí một rồi nhảy ra phía ngoài, khẽ nấp trong bụi cỏ cạnh cửa sổ, rồi khép cửa sổ lại.
Nàng biết, chỉ cần đợi thị nữ kia trở về, nhất định sẽ phát hiện nàng trốn đi, cho nên, trong thời gian cực kì ít ỏi này nàng phải trốn càng xa càng tốt.
Hít sâu một hơi, nàng đi dọc theo con đường nhỏ duy nhất ra ngoài.
May mà vận khí của nàng không tệ, cách phòng luyện võ không xa chỉ có duy nhất một cửa hông, bên ngoài là một ngõ nhỏ u tĩnh, chuyên dùng để chuyển hàng hóa vào trong phủ.
Lúc nàng đến trước cửa, trong phòng luyện võ đã truyền đến động tĩnh, nàng quay đầu liếc mắt một cái, mượn ánh trăng, nhanh chóng mở khóa cửa, đẩy cửa ra.
Đông đêm gió lạnh thấu xương, Cố Khinh Âm vừa ra khỏi cửa đã bị đông cứng người, trên người nàng chỉ mặc quan phục, còn khoác thêm một cái chăn mỏng thị nữ đưa cho, nhưng cũng không thể chống đỡ được cái lạnh.
Đang hết sức buồn rầu, nàng bỗng nhiên phát hiện cách đó không xa có một chiếc xe ngựa, con ngựa cường tráng, khẽ phát ra tiếng phì phì trong mũi, thân xe khá lớn, dùng chất gỗ vô cùng tốt, mặc dù không thấy rõ dấu hiệu trên thân xe, nhưng người có thể có được một cỗ xe ngựa như vậy nhất định không giàu cũng sang.
Lúc này, trong toa xe có ánh nến, vầng sáng nhu hòa có lực hấp dẫn trí mạng trong đêm đông giá rét.
Cố Khinh Âm suy xét cân nhắc, quyết định lên trước xe rồi tính sau, hiện nay nàng cũng chẳng còn mấy sức, không chống chịu nổi được hơi lạnh, chẳng thà thử thời vận, nói không chừng lại gặp người quen trốn quan trường.
Nàng lặng lẽ đi về phía đuôi xe, nơi đó có cánh cửa nhỏ đang hé mở, lên xe mới phát hiện, nàng như lạc vào một không gian độc lập để đầy đồ đạc, có quần áo, đệm chăn, gấm vóc, không có chỗ ngồi, nhưng bố trí cũng thoải mái. Nàng tùy tiện giũ một cái chăn to quấn lên người, cuộn chặt lại, thoáng chốc cảm giác ấm lên không ít.
Nàng dán lỗ tai lên tấm ngăn, bên cạnh rất an tĩnh, chủ nhân của xe ngựa hình như không ở trên xe.
Nàng ngả người vào chỗ để gấm vóc, không gian yên tĩnh và hoàn cảnh tạm thời an toàn làm nàng hơi buồn ngủ.
Bỗng nhiên, có tiếng nói chuyện rất nhỏ truyền tới, bởi vì cách khá gần, nàng nghe được rành mạch.
"Gia, hiện nay tướng quân không ở trong phủ, chúng ta làm sao bây giờ?" Là tiếng của một nam tử trẻ tuổi, giọng điệu có chút vội vàng.
Đối phương trầm mặc một hồi, "Đến biệt uyển ở ngoại ô." Giọng nói đó rất nhẹ, có chút lười biếng, cũng rất trấn định.
"Gia, chỗ đó cũng không gần, ngài đang bị thương, chịu đựng được sao?"
"Ngươi không cần để ý." Vẫn là giọng nói ấy, bình tĩnh, trấn định, lười biếng.
Trái tim Cố Khinh Âm run lên, cả kinh ngồi dậy, chỉ cảm thấy giống như ngã vào một cái hố sâu.