Nữ Quan Vận Sự

Chương 295: Dựa vào đâu mà tôi phải nhận?




Bờ môi Cố Khinh Âm run rẩy, trong đôi mắt khiếp sợ phản chiếu dung nhan tuấn mỹ của hắn, "Ngài bảo vệ tôi?"

Hàn Cẩm Khanh nhìn nàng, "Nàng không còn sự lựa chọn nào khác."

"Quả thực tôi không còn sự lựa chọn nào khác." Sắc mặt Cố Khinh Âm tái nhợt, nhẹ giọng nói: "Vì ngài đã tuyệt mất đường lùi của Cố phủ."

"Nàng nên biết, trong triều đường, giữa ta và Giang Lăng vương, chỉ có thể giữ lại một người." Hắn lại gần nàng, để hơi thở giao hòa với nàng, "Sớm muộn gì ta cũng sẽ phải đối phó với ông ta, còn nàng và phụ thân nàng lại vừa đúng đứng về phía đó."

"Vậy nên bị bức đến đường cùng, là do tôi tự tìm đến?" Đôi mắt trong veo của Cố Khinh Âm nhìn thẳng vào hắn, trào phúng nói.

"Trong suy nghĩ của nàng, giữa chúng ta cũng chỉ có thể đứng ở hai chiến tuyến đối lập?" Ngữ điệu luôn nhàn nhạt của hắn trở nên sắc bén hơn.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Nàng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, chậm rãi nói: "Vẫn luôn là vây." Âm cuối run rẩy.

Hàn Cẩm Khanh bất ngờ buông nàng ra, trầm giọng nói: "Cố Khinh Âm, dù ta nói gì, làm gì, ngươi cũng không để chút nào trong lòng, giả câm vờ điếc. Rốt cuộc nàng đang sợ cái gì?!"

Mắt Cố Khinh Âm nheo lại, trong lòng giật thót, "Tôi không biết ngài đang nói gì?"

"Do nàng không để ý thôi. Nếu nàng có tâm, chắc chắn đã phát hiện ra Giang Lăng Vương tín nhiệm phụ thân nàng nhiều năm, vì sao chỉ trong một thời gian ngắn lại nghi ngờ ông ấy?" Trong đôi mắt đen của hắn như phủ thêm một tầng hắc ám, "Ta giúp nàng giữ lại một đường lùi cho Cố phủ, chỉ là nàng không nhìn ra được mà thôi."

Hô hấp của Cố Khinh Âm cứng lại, phụ thân thất tín với Giang Lăng Vương, không phải vì bị Nguyễn Hạo Chi khiêu khích sao??

Nhưng chung quy lại Nguyễn Hạo Chi cũng chỉ là một viên quan Lễ bộ bình thường, từ trước đến nay Giang Lăng Vương cẩn thận đa nghi, sao có thể tuỳ tiện tin hắn ta được?

Nguyên nhân trong đó...... hóa ra...... lại là Hàn Cẩm Khanh.

Hắn đã sớm đoán được sẽ có hôm nay, nên mới đặc biệt để phụ thân rời xa vòng trung tâm của Giang Lăng Vương?

Trong phòng cực tĩnh lẵng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nến cháy tí tách.

Mãi lâu sau, giọng nói nhàn nhạt của Hàn Cẩm Khanh lại vang lên: "Những lời vừa nói, ta nhất định sẽ giữ lời, chỉ cần nàng nguyện ý."

Cố Khinh Âm nhìnthần sắc bình thản của hắn, nàng biết hắn nói thật.

Nhưng, nàng lắc đầu, tiếp tục lắc đầu, "Ngài muốn cho, nhưng tôi nhất định phải nhận sao?"

Nàng nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Dựa vào đâu mà tôi phải nhận?"

Chốc lát sau, nàng lại nói: "Ngài muốn tôi cũng giống như những nữ quan khác, trở thành đồ chơi, ở lại bên cạnh ngài, làm theo lệnh của ngài, đúng không?"

Bờ môi Hàn Cẩm Khanh giật giật, nhưng mãi vẫn không nói gì.

Hắn muốn giúp nàng, muốn giữ nàng lại bên mình, nhưng không phải là đồ chơi, chỉ là hắn không muốn buông nàng ra......

"Huống chi, " Hắn nghe thấy nàng thong thả nói: "Sớm muộn gì Tướng gia cũng sẽ là phò mã."

"Nàng nghe ai nói?!" Hắn bỗng nhiên nắm tay nàng lần nữa, dùng sức rất mạnh, khiến nàng đau đến nhíu mày.

"Có quan trọng không? Tôi nên chúc mừng Tướng gia trước." Nàng ngẩng mặt lên, ánh mắt trong veo, sâu thẳm nhìn hắn.

Hàn Cẩm Khanh cong môi, nói: "Vậy là nàng lại có thêm lý do để phân rõ giới hạn với ta. Chúc mừng nàng được toại nguyện."

Không biết sao, ngực nàng hơi khó chịu, liền vội ngắt lời hắn: "Không còn sớm nữa, hạ quan không thể ở lại thêm, không khéo sẽ bị truyền mấy lời linh tinh ra ngoài."

Nàng quay người, Hàn Cẩm Khanh cũng không ngăn cản nữa, chỉ nói: "Nàng có thể suy nghĩ về đề nghị của ta. Đừng quên phụ thân nàng và trên dưới Cố phủ đều phụ thuộc vào một quyết định của nàng."

Cố Khinh Âm dừng lại một chút, rồi nhanh chóng đi ra khỏi nơi ở của Hàn Cẩm Khanh. Trăng đã treo giữa trời, sao sáng lấp lánh, gió đêm thêm lạnh, nàng bất giác ôm lấy hai tay mình, bước đi vội vã.

Trong bóng tối, có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, tràn đầy ghen ghét và oán hận.

Vân Thường bị Minh Tiêu Hạc hạ mê hương, lăn lộn một hồi trên giường Ngụy Lãnh Nghiêu, thần trí mê man, cơ thể càng ngày càng nóng, trong lòng chỉ muốn giao hoan với nam nhân.

Nhưng trong phòng lại tối đen, chẳng có ai, nàng ta cắn răng, cố gắng kìm nén, thân thể lăn lộn trên giường, gần nửa canh giờ sau thì lăn xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Sau khi Minh Tiêu Hạc bố trí thỏa đáng, liền ở trong phòng chờ tin tức. Hắn đã chuẩn bị để người của Lại bộ trong lúc vô tình phát hiện ra chuyện xấu của Ngụy Lãnh Nghiêu và Vân Thường.

Nhưng hắn chờ mãi chờ hoài cũng chẳng có ai đến bẩm báo. Hắn lại đi tới lui trong phòng mấy vòng, đầu óc không thể tập trung nổi. Sau đó, rốt cuộc không thể chờ được nữa, nhân lúc trời tối đen, hắn len đến nơi ở của Ngụy Lãnh Nghiêu.

Trong nội viện quá yên tĩnh, chẳng có đến nửa cái bóng người, tim hắn đập mạnh một cú, vừa đẩy cửa vào, liền trông thấy Vân Thường nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất.

Hắn chỉ muốn cảnh cáo Ngụy Lãnh Nghiêu, không ngờ hắn ta lại không xuất hiện, còn Vân Thường đã hôn mê bất tỉnh. Hắn biết rõ công hiệu của mê hương nhà mình, nếu Vân Thường thật sự xảy ra chuyện gì, mọi chuyện sẽ rắc rối to.

Minh Tiểu Hạc vội móc ra một viên thuốc giải cho Vân Thường ăn vào, hóa giải mê dược tính, đỡ nàng ta nằm lên giường, rồi mới hậm hực bỏ đi.