Nữ Quan Vận Sự

Chương 252: Diện mạo vốn có của quan trường




Trong lòng Cố Khinh Âm chấn động, chậm rãi nói: "Trước khi phụ thân xảy ra chuyện, rõ ràng con nghe được thấy người và đại ca nói đến Hàn... tướng phủ, bây giờ lại bảo không phải, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Cố mẫu mờ mịt, "Lúc trước mẫu thân cũng nghe đại ca con nhắc tới chuyện của cha con có thể liên quan đến tướng phủ, vậy nên lần này tướng phủ phái người tới mới cảm thấy vô cùng bất ngờ."

Mặc dù Cố Khinh Âm đã đọc mật hàm ở chỗ Hàn Cẩm Khanh, nhưng chính phụ thân phủ nhận việc này không liên quan đến Hàn Cẩm Khanh liên lại là chuyện khác. Trong lòng nàng nhất thời ngũ vị tạp trần.

Hôm qua nàng chủ động đi tìm Hàn Cẩm Khanh là vì muốn mượn chuyện của phụ thân kết thúc mọi tâm tư dành cho hắn. Ai ngờ, nàng... lại trách lầm hắn, thế mà hắn còn cho người trị liệu vết thương ở chân, rồi đưa thuốc trị thương cho nàng. Dù cho nàng không cần, cũng không muốn thừa nhận sự giúp đỡ của hắn, nhưng chung quy lại vẫn không thể phân rõ quan hệ với hắn.

Trong lòng Cố Khinh Âm bất đắc dĩ than thở, không nghĩ đến hắn nữa. Một lúc sau, nàng lại hỏi: "Phụ thân cũng biết tình cảnh của bản thân chứ? Trừ mẫu thân, còn ai đến thăm người không?"

"Vừa rồi con chẳng nói người bình thường không dễ vào được Đại Lý Tự còn gì, chỉ có Thượng Quan Dung Khâm đến một lần, nhưng ở nơi như vậy cũng không tiện nói gì nhiều, coi như là nghĩ đến chút tình đồng liêu với phụ thân con đã là hiếm có lắm rồi, trong lòng phụ thân con cũng được an ủi chút ít." Cố mẫu lại thở dài một hơi, "Dù sao hiện nay không bị bỏ đá xuống giếng là tốt lắm rồi, những người thường ngày qua lại thân thiết với phụ thân con đều chạy sạch cả rồi."

Cố Khinh Âm nghe vậy, trong lòng buồn bã, nghĩ phụ thân cũng làm quan nhất phẩm trong triều đình nhiều năm, mặc dù không nói giao hữu rộng lớn, nhưng ngày thường cổng trước, sân sau cũng chưa bao giờ quạnh quẽ. Thế mà bây giờ quang cảnh lại hắt hiu như thế, có thể, đây chính là diện mạo vốn có của quan trường.

"Rốtt cuộc là ai hãm hại phụ thân?" Bỗng nhiên Cố Khinh Âm kích động, hốc mắt hơi hồng, "Mẫu thân có từng nghe nói gì đó không?"

Cố mẫu lắc đầu, vỗ vai nàng, nói: "Chắc trong lòng ông ấy cũng hiểu rõ, nhưng không chịu nói cho ta nghe."

Cố Khinh Âm thấy mẫu thân như vậy, trong lòng thêm tin mật hàm của Hàn Cẩm Khanh. Phụ thân vì bảo vệ thanh danh cho Nguyễn gia, cho dù bị hãm hại bỏ tù, cũng không chịu tuỳ tiện nói ra tình hình thực tế, chỉ vì sợ hủy hoại tiền đồ của Nguyễn Hạo Chi.

Cố Khinh Âm không dám nhiều lời với mẫu thân nữa, chỉ sợ tăng thêm phiền não cho bà.

Cố Khinh Âm nói chuyện cùng mẫu thân cả ngày, Cố mẫu bởi vì có con gái ở bên nên trong lòng được trấn an không ít. Cố Khinh Âm lo lắng cho thân thể của bà, bảo bà về phủ nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện của phụ thân không cần quá phận bận tâm.

Cố mẫu gật đầu, nói hoài nói mãi chuyển sang ca ngợi y thuật nhân phẩm của Ninh Phi Nhiên hết lời.

Cố Khinh Âm chợt nhớ tới ngày Ninh Phi Nhiên nhận ủy thác của mẫu thân đặc biệt đến hành quán thăm nàng, trước khi chia tay còn nói bóng nói gió mấy câu. Nàng ngẩn người, vội lắc đầu xua đi mấy suy nghĩ linh tinh.

Ban đêm, Cố Khinh Âm ở lại phủ, một đêm không mộng mị, sáng sớm hôm sau cáo biitj mẫu thân trở lại hành quán.

Lúc nàng về đến nơi còn mang theo mấy gói thuốc, đúng lúc gặp Phùng Thời Viễn.

"Vết thương ở chân của Cố đại nhân vẫn chưa khỏi hẳn sao?" Phùng Thời Viễn quan tâm hỏi thăm.

Cố Khinh Âm thở dài, "Vết thương cũ cộng thêm vết thương mới, nhưng đã không còn đáng ngại. Bên Công bộ thế nào rồi? Ngày mai tiếp tục tuần tra chứ."

Phùng Thời Viễn lắc đầu, "Sau khi tiếp chỉ Vương Thành Giác thông minh vô cùng, nghe nói mỗi ngày đều làm việc ở Công bộ tới đêm khuya, về phần đang bận rộn làm gì, bận thật hay bận giả, thì chẳng ai biết được."

Cố Khinh Âm tiếp tục ở lại hành quán nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, kiểm tra sửa sang lại hồ sơ một lượt, chuẩn bị các thứ, bận rộn đến mức quên cả uống thuốc bôi thuốc đúng giờ. Sau một ngày, đã giảm đau nhiều, lúc nàng ngồi trên giường xem xét lòng bàn chân, miệng vết thương đã bắt đầu đóng vảy, ngứa râm ran.

Nàng nhìn cái bình nhỏ trong tay đến xuất thần.

Ngày hôm sau, tiếp tục tuần tra.

Nàng vừa đến Công bộ, từ xa đã trông thấy Thượng Quan Dung Khâm và Vương Thành Giác đứng nói chuyện ở hành lang gấp khúc.

Mấy ngày không gặp, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của Thượng Quan Dung Khâm c trong mắt nầng đã có chút thay đổi. Nàng cứ đứng ở cổng chính cách đó không xa, nhìn hắn đến xuất thần.

Hôm nay hắn mặc triều phục màu xanh đậm, eo thắt đai ngọc, đầu đội mũ quan, mặt mày ôn nhuận thanh nhã, tuấn tú xuất trần.

Có cỗ kiệu tiến đến, nàng buộc phải đứng nhường sang bên cạnh một chút, đang muốn ngẩng đầu tiếp tục tìm bóng dáng Thượng Quan Dung Khâm, đã thấy màn kiệu trước mắt bị một bàn tay thanh mảnh trắng nõn xốc lên, "Cố đại nhân đúng là cần cù, sáng sớm đã đứng ở cửa lớn trầm tư." Giọng nói lười biếng nhạt nhẽo.

Trong lòng căng thẳng Cố Khinh Âm, theo tiếng nhìn lại, màn kiệu đã được buông xuống.

Thượng Quan Dung Khâm và Vương Thành Giác cùng quay qua nhìn nàng, ánh mắt của nàng và Thượng Quan Dung Khâm chạm nhau, mặt nàng nóng bừng như bị phỏng, cuống quít dời mắt đi, đi về phía hai người hành lễ vấn an, rồi bước nhanh vào trong.