Nữ Quan Vận Sự

Chương 167: Suy nghĩ hoang đường




Nghe thấy giọng nàng, hai cánh tay đang ôm nàng hơi chấn động, nhưng người đó không có hồi đáp, chỉ đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên gáy nàng. Cảm giác nóng rực tê dại khiến thân thể mẫn cảm của nàng run lên.

Hai mắt không nhìn thấy, cho dù tìm mọi cách tự an ủi chính mình nhưng trong lòng nàng vẫn có chút khủng hoảng. Nhớ ra còn hai thị vệ đang canh giữ ngoài bìa rừng, suy nghĩ cầu cứu nảy ra trong đầu nàng, nhưng nghĩ đến việc mình bị khinh bạc sẽ lan truyền trong quân doanh, nàng lập tức gạt đi luôn.

"Ngươi rốt cuộc là ai?!" Cố Khinh Âm cất cao giọng, ra sức giãy dụa.

Người sau lưng nàng vẫn không nói gì, thở dốc từng hơi bên gáy nàng, hơi thở ấy càng ngày càng nóng rực.

Hắn vừa hôn vừa cắn, đầu lưỡi lưu luyến trên da thịt mềm mại của nàng. Nàng không biết miêu tả cảm giác này như thế nào, trong cơ thể đang run rẩy hoảng sợ dâng lên một khát vọng kỳ lạ.

Nam nhân phía sau giữ chặt nàng lại, đặt nàng ngồi lên một khối đá trơn nhẵn lạnh lẽo, tay nàng bị trói chặt, giơ cao trên đỉnh đầu.

Triều phục trên người bị xé rách, tuột xuống, khiến nàng lạnh run. Một bàn tay to cách cái yếm mỏng manh bao phủ lên bầu ngực đầy đặn của nàng.

Cảm giác khủng hoảng xâm chiếm tâm trí nàng, nàng nghiêng đầu, hơi thở bất ổn: "Ngươi cũng biết thân phận của ta? Chỉ vì ham sắc nhất thời mà người sẽ khiến mình rước lấy họa sát thân!"

Nam tử lặng im, nàng nín thở chờ đợi, trong lòng vô cùng chờ mong hắn có thể dừng tay ở giờ khắc này, nàng sẽ không truy cứu, coi như mình gặp ác mộng.

Một lát sau, nàng nghe thấy một tiếng cười cực nhẹ, như phát ra từ xoang mũi, sau đó cánh môi nàng bị mút mạnh.

Tim Cố Khinh Âm đập thình thịnh, hy vọng đã biến mất, nàng không biết còn có thể ứng đối với vận rủi đột nhiên tới này như thế nào.

Nam tử mút mạnh môi nàng rồi chậm rãi tách ra, dùng đầu lưỡi miêu tả viền môi nàng, cường ngạnh cạy môi nàng ra, trêu chọc khiêu khích cho đến khi nàng bật ra tiếng rên rỉ.

Lời nói của nàng hiển nhiên không có chút xíu lực uy hiếp nào với hắn, hắn càng càn rỡ. Hai tay nàng bị trói buộc, hai chân cũng bị hắn kìm giữ, hoàn toàn không thể tránh thoát.

Cảm giác này quen thuộc vô cùng, nàng chẳng thể tránh nẽ, cũng vô pháp kháng cự...

Lúc nam nhân này hôn nàng, rõ ràng nàng nếm được vị rượu trong miệng hắn, hơi ngọt, hơi cay. Đầu lưỡi hắn tàn sát bừa bãi trong miệng nàng, nuốt hết nước miếng của nàng, còn bắt chước tư thái ái ân ra vào linh hoạt trong miệng nàng.

Thân thể mềm mại của nàng đươc nam nhân ôm chặt, bầu ngực sữa bị hắn vuốt ve. Ngón tay hắn trêu đùa nhũ hoa mẫn cảm của nàng, khiến nó đứng thẳng run rẩy, in hai điểm nhỏ mê người lên yếm.

Nước mắt chảy xuống, nàng hận mình yếu đuối vô năng, hận thân thể mẫn cảm sa đọa, nàng cảm thấy mình như lún rơi vào vũng bùn, càng giãy dụa, càng chìm sâu.

Nàng nghe thấy mình yếu ớt cầu xin, "T hả ta ra, cầu xin ngươi..."

Khi nàng khẽ giọng cầu xin, đầu lưỡi nam tử lui ra khỏi miệng nàng, cho nàng có không gian thở dốc, đầu ngón tay đang ác ý đùa bỡn ngực nàng cũng dừng lại.

Nam tử mượn ánh trăng nhìn nàng, dù chỉ một chút biến hóa trên gương mặt nàng cũng rơi hết vào đôi mắt hẹp dài thấu triệt của hắn, bao gồm cả những giọt nước mắt lặng lẽ.

Trên mặt nam tử hiện lên một tia nghi hoặc, dung mạo tinh xảo hơi nhíu lại.

Minh Tiểu Hạc nhìn thấy Cố Khinh Âm rời khỏi doanh trướng, trông nàng có vẻ hơi say, bước chân không ổn định. Thế là hắn nói giỡn với đồng nghiệp vài câu, chào hỏi qua, một lát sau cũng rời khỏi.

Hắn muốn nhìn xem nàng trong lúc say rượu nàng có còn phòng bị, hay sẽ lộ ra mị ý mê người hay không. Hắn cảm thấy bản tính của nàng là một nữ nhân phóng đãng, chỉ là ngày thường nàng ngụy trang rất giỏi mà thôi

Hắn cũng không biết mình nảy sinh suy nghĩ hoàng đường như vậy từ lúc nào, nhưng suy nghĩ đó đã tác động đến cảm quan thần kinh của hắn, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đi theo nàng.

Hắn nhìn nàng cho thị vệ dừng lại ngoài bìa rừng, một mình đi vào trong. Kỳ thực nhìn cái nơi âm u này trong lòng hắn chẳng muốn đi chút nào, khả đôi chân không nghe theo sự sai khiến của hắn, cứ cố tình đi theo nàng, còn tận dụng hết khả năng tránh thoát khỏi ánh mắt của hai tên thị vệ.