Nữ Quan Lan Châu

Chương 56: Hồi kinh




Editor: NanaTrang

Cảnh Nhiên phái thân tín của hắn - Cổ Nguyên tự mình đi theo ta. Đường bộ, tiếp tục đổi thành đường thủy, sau đó lại là một đường xe ngựa lắc lư. Cổ Nguyên tự mình lái xe. Rốt cuộc tôi cũng trở về kinh thành.

Sau khi tới kinh thành thì mặt trời đã lặn. Xe ngựa dừng lại ở cửa thành, chỉ nghe thấy quan binh giữ cửa quát lên: "Từ chỗ nào tới đây? Mấy ngày nay sau giờ Ngọ chỉ có thể ra khỏi thành chứ không thể vào thành. Các ngươi không biết lệnh cấm hả?"

Ta ngồi ở trong xe, chỉ nghe Cổ Nguyên cười nói: "Chúng tôi từ trong kinh đi ra ngoài đến nông thôn thăm người thân, trên đường chậm trễ, kính xin đại nhân thông cảm bỏ qua cho."

Bọn họ lại ở bên ngoài thì thầm một hồi, có lẽ Cổ Nguyên kín đáo đưa cho bọn họ một chút ngân lượng, lại nghe thấy giọng của vệ binh: "Mau vào đi. Không bao lâu nữa sẽ phải đóng cửa thành rồi."

Trong lòng tôi cả kinh. Trong trí nhớ của tôi thì cửa thành này dường như chưa bao giờ đóng sớm như vậy. Nhưng nếu như lời nói trước đó của Cảnh Nhiên là thật, có thể thấy Kim Thượng quả thật bị bệnh nặng rồi.

Xe ngựa tiếp tục lắc lư đi về phía trước. Cảnh Nhiên thật sự là tốn sức suy nghĩ. Bên trong xe ngựa tôi đang ngồi này, mành rèm hai bên đều phủ kín, một cái rèm trước mặt cũng bị Cổ Nguyên gắt gao coi chừng. Trên đường đi, tôi hoàn toàn không nhìn thấy cảnh vật ngoài xư, cũng không biết bọn họ muốn đưa tôi đi đến đâu.

Dọc đường đi vẫn không nói chuyện như cũ. Lúc đi đường Cổ Nguyên cực kỳ ít nói, trừ mỗi ngày ăn cơm đi ngủ sẽ dặn dò ta mấy câu, cần phải cẩn thận khắp nơi ra thì không còn câu dư thừa nào cả.

Không biết đi được bao lâu. Cổ Nguyên vén rèm lên, nói: "Đến rồi."

Tôi xuống xe, bầu không khí trong lành phả vào mặt. Trong xe buồn bực quá lâu, nhất thời sảng khoái tinh thần.

Cổ Nguyên lại thúc giục: "Đi nhanh lên."

Lúc này tôi mới nhìn thấy trước mắt còn có một con đường nhỏ, nhìn sơ qua dường như rất là quanh co ngoằn ngoèo. Đầu đường cực nhỏ, xe ngựa quả thật không thể đi qua được.

Tôi đi theo hắn vài bước, đột nhiên hỏi: "Xe ngựa dừng ở chỗ này sao?"

Cổ Nguyên không quay đầu lại, vừa vội vã đi về phía trước vừa nói: "Lập tức sẽ có người đến dắt đi."

Tôi tiếp tục đi cùng hắn. Trên đường hai bức tường cao âm u tĩnh mịch, bầu trời trên đầu không có chút ngôi sao nào. Trước mặt mơ hồ không rõ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra bóng dáng của Cổ Nguyên, sau đó đi theo sát lên.

Cũng không biết đi được bao lâu, chỉ thấy trước mắt mơ hồ lộ ra ánh nến, một người đang đứng ở phía trước. Cổ Nguyên bước nhanh về phía trước, hướng về phía người kia làm một cái vái, nói: "Mang người đến rồi."

Người nọ gật đầu một cái. Tôi đi đến gần trước, dưới ánh đèn ảm đạm, chỉ thấy người kia chừng hơn năm mươi tuổi, mặt trắng không râu, mặt mày hiền hoà.

Ông ta khoát khoát tay, Cổ Nguyên cung kính đứng ở một bên. Người nọ cẩn thận nhìn tôi đánh giá từ trên xuống dưới một phen, sau đó lại dùng tay ra hiệu để tôi đi theo ông ta.

Tôi nhìn một chút Cổ Nguyên, Cổ Nguyên nhìn tôi gật đầu một cái. Mặc dù tôi đầy bụng hồ nghi, nhưng lại không có biện pháp, đành phải đi theo người kia.

Đường nơi này ngược lại không chật hẹp như lúc nãy, con đường dần dần rộng rãi, nhưng vẫn không nhìn rõ lắm. Mọi nơi không có ánh sáng, chỉ có một cái giá nến ở trong tay người đằng trước. Dưới ánh nến lay động, tôi nhìn bóng của hai người lúc dài lúc ngắn.

Tôi vừa đi vừa suy nghĩ. Dọc theo con đường từ Tây Cương tới kinh thành này, phần lớn thời gian tôi đều ngây ngốc. Thẳng cho đến một ngày tìm nơi ngủ trọ, tôi thấy trên bến đò viết mấy chữ " Tân Môn độ ", trong bụng thầm hiểu, đã sắp đến kinh thành rồi. Tâm đột nhiên cuồng loạn, nhưng tôi lại nghĩ không ra rốt cuộc là vì người nào vì chuyện gì.

Cho tới bây giờ, tôi cũng không biết Cảnh Nhiên muốn tôi vạn dặm xa xôi trở lại kinh thành là muốn đi gặp mặt ai, muốn đi làm cái gì. Cảnh Nhiên này là con hồ ly ác độc xảo trá, thật không ngờ hắn tàn nhẫn như vậy, lợi dụng tính mạng một nhà họ Hạ để uy hiếp tôi. Hạ Dung có ân cứu mạng tôi, tôi chỉ có thể quyết tâm lên xe của hắn, một đường vào kinh. Cho dù con đường phía trước mê loạn bất kham, không nhìn thấy rõ, tôi cũng không thể trốn tránh.

Dưới chân đi rất nhanh. Tôi cười thầm chính mình: Nhậm Lan Châu ơi Nhậm Lan Châu, lúc này ngươi không nhìn thấy rõ thứ gì, lại còn dụng tâm quyết định phải đi làm chuyện này.

Người đằng trước luôn luôn im lặng. Ông ta chỉ dùng tay ra hiệu để cho tôi đuổi theo, rẽ trái rồi rẽ phải, hoặc là phải cẩn thận thềm đá dưới chân. Tôi gần như xem ông ta là một người câm.

Xuyên qua hành lang đá, lướt qua một tiểu viện, rốt cuộc người nọ cũng dừng chân ở trước một căn phòng nhỏ.

Ông ta tắt ánh nến, đi lên trước gõ cửa, lại nhẹ giọng kêu lên: "Mang người đến."

Tôi nghe thấy giọng nói của ông ta thì đột nhiên cả kinh. Âm thanh kia cực kỳ lanh lảnh.

Ông ta, là công công trong cung?

Cửa nhỏ ‘ken két’ một tiếng từ từ mở ra. Ánh sáng bên trong lập tức từ trong khe cửa phát tán ra.

Tôi bị ánh sáng bất chợt xuất hiện này làm đau cả hai mắt, trong bụng càng thêm kỳ lạ: ban nãy nhìn qua phòng nhỏ này hoàn toàn tối đen như mực, không có một chút ánh đèn nào, ai ngờ đến nơi này bên trong cửa lại sáng choang như thế.

Người dẫn đường quay đầu lại nhìn tôi, nâng tay ý bảo để ta đi vào trong.

Tôi dừng một chút, mới nhấc chân về phía trước. Tôi vừa đi qua cửa thì thấy người ở đằng sau đi tới đóng cánh cửa lại.

Bên trong phòng nhỏ quả nhiên là ánh sáng sáng choang. Bàn ghế đồ dùng không thiếu một cái nào, mặc dù đơn giản, nhưng liếc nhìn một cái liền biết sử dụng nguyên liệu thượng hạng, không phải là đồ vật của gia đình bình thường.

Tôi nhìn một chút, lúc này mới phát hiện có một người mặc trang phục thái giám đứng cạnh cửa, đang cúi đầu rủ mắt khoanh tay mà đứng. Người mở cửa để tôi tiến vào chính là hắn.

Trong phòng này, ngoại trừ tôi và hắn ra thì không còn người nào khác.

Tôi lại nhìn quanh bốn phía, thấy bên phải có một cánh cửa. Cánh cửa khép hờ. Tôi nhìn cửa một chút, lại quay sang nhìn thái giám hỏi: "Có thể đi vào không?"

Hắn ngẩng đầu thuận theo tay của tôi nhìn lại, gật đầu một cái, nhưng lại không nói chữ nào.

Tôi đi tới, đẩy cửa ra, chợt nghe thấy một mùi hương hoa sen đánh tới.

Trong lòng kinh ngạc, mùa này làm sao còn có hoa sen nở rộ?

Tôi lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy bố trí của căn phòng này khác với căn bên ngoài, đồ dùng nhiều hơn không ít, nhưng cũng sang trọng thanh nhã như vậy.

Nhìn kỹ lại một lần nữa, nhất thời cả kinh. Một bên ở bên trong phòng, chính là gấm vóc cùng một màu, một cuộn dài từ trên đỉnh thả xuống, vải dệt lớn rủ xuống rơi trên mặt đất, tầng tầng chồng chất, thấp thoáng* lẫn nhau, lại càng lộ ra vẻ gấm vóc sáng mờ bắn ra bốn phía, chói lọi rực rỡ. Gấm vóc đa dạng thanh u tinh xảo, tất tất mê hoặc lòng người. (* hai bên vừa che đậy vừa làm nổi bật nhau)

Góc phòng có một cái vạc to bằng sứ, mới nhìn hình như là quân sứ, cái vạc thay đổi rực rỡ sáng đẹp, bảy màu chiếu rọi, quý trọng bất phàm. Trong vạc có ba đóa hoa sen duyên dáng yêu kiều, lung lay sinh động, mùi thơm thấm người.

Một người đang đứng bên cạnh vạc sứ, đưa lưng về phía tôi, dường như đang tỉ mỉ thưởng thức hoa sen.

Trên người bà ta mặc trang phục nữ quan, màu đen trầm tĩnh thâm u. Tôi liếc mắt một cái liền đã nhận ra đó là trang phục nữ quan chính tứ phẩm.

Trong thiên hạ, trừ bên cạnh Hoàng đế trong hoàng cung ra, sẽ thấy không nữ quan chính tứ phẩm nào nữa.

Mà nữ quan tam phẩm của Đại Cảnh ta, bổn triều cũng chỉ có một vị kia.

Tôi nhẹ giọng nói: "Nhậm Lan Châu, thỉnh an Thu bà bà."

Rốt cuộc bà ta cũng quay đầu lại, dáng vẻ của bà ta vẫn như cũ sau khi tôi đi, ánh mắt hiền hoà, khẽ mỉm cười, nhìn tôi khẽ gật đầu một cái, nói: "Một đường cực khổ."

Tôi cười nói: "Lúc trước nghe phân phó của Diên Trú Vương Cảnh Nhiên, dọc theo đường đi đều suy nghĩ rốt cuộc đến kinh thành cần phải gặp người nào."

Tôi dừng một chút, đón nhận ánh mắt của bà, rồi lại nói tiếp: "Nhưng không ngờ, người Diên Trú Vương phân phó tới gặp, lại là mẫu thân của Diên Hỉ Vương Cảnh Phi, Thu bà bà người."

Bà ta cười một tiếng, nói: "Ngươi quả nhiên thông minh."