Editor: Trang
Một đôi mắt xanh của Lý bàn tử* nhìn chằm chằm vào tôi: "Lăng ca nhi, đây là đại tiện nghi cho ngươi đấy, tiện nghi một nửa giá tiền." (* người mập, béo)
Tôi xì mũi coi thường: "Vốn chỉ cần bốn lượng bạc, ngươi lại tăng tới mười lượng, sau đó tính cho tôi năm lượng. Ngươi cho tôi là kẻ ngu đấy à?"
Tay của Lý bàn tử run lên, cười hắc hắc nói: "Thật đúng là không thể có cái gì gạt được Lăng ca nhi ngươi."
Hạ Dung ở bên cạnh chậm rãi nói: "Lý lão bản, mặc dù chúng ta làm ăn không lâu, nhưng chung đụng cũng coi như không tệ. Hôm qua Châu lão bản còn nói với ta, muốn đặt một đơn hàng lớn với ngươi. Ngươi đừng chọc giận Châu lão bản."
Hai quai hàm thịt béo của Lý bàn tử rung lên vui mừng nói: "Nhất định nhất định. Lăng ca nhi, ba lượng năm đồng, không thể thấp hơn nữa."
Tôi thu chiết phiết lại: "Được."
Tôi và Hạ Dung ở Tây Cương cùng nhau buôn bán đã hơn ba tháng rồi. Tôi luôn xướng mặt đen, hắn hát mặt đỏ.
Ngày đó, lúc cát vàng bay tán loạn, ánh mắt ta mê mông, cổ họng sặc không ít cát ho khan không ngừng, nhưng tên tiểu tử Hạ Dung này lại cố tình ở trong lúc cấp thiết hỏi tôi.
Hạ Dung hỏi tôi: "Ngươi thích cái gì?"
Tôi cười: "Vàng bạc."
Hắn liền để cho tôi theo hắn đi làm thương nhân.
Tôi rất vừa ý, thật sự thu không ít bạc vào trong tay, cực kỳ thoải mái.
Tránh xa Miên thành và Kinh thành, buôn bán đương nhiên không thể làm lớn. Hạ gia chỉ chuyên bán vải lụa, nhưng ở Tây Cương hoang vu này, đương nhiên gấm góc sẽ không có đất dụng võ. Bất quá vải thô thì ngược lại, nhu cầu không ít. Vì vậy chúng tôi bán vải thô để sống qua ngày kiếm miếng cơm ăn.
Người ở Tây Cương này, trừ trong quân ra thì người Hán cực ít. Vì thế giữa người Hán với nhau cần phải hiểu nhau, thông cảm cho nhau, cần phải giữ khí khái của người Hán.
Vì thế người Hán ở nơi này, gọi nam tử trẻ tuổi đều là "ca nhi".
Cho nên bọn họ gọi Hạ Dung là Dung ca nhi, còn tôi là Lăng ca nhi.
Lúc mới vừa nghe cái tên này, tôi oán hận mà cắn răng một lát.
Cửa hàng "Lăng Dung" xuất phẩm vải thô, kỳ thật Hạ Dung không để vào mắt, nhưng tôi thì lại tán thưởng. Dù sao cũng là bán để đổi lấy đồ ăn cho một đống người.
Tôi luôn cười Hạ Dung: "Dung ca nhi, ngươi chuyển nhiều người nhà đến đây như vậy, thường xuyên lượn qua lượn lại trước mặt tôi, chẳng lẽ thật sự muốn tôi cho ngươi thêm một ít bạc, để ngươi có thể sống qua ngày?"
Châu Lăng tôi là người cô đơn, chỉ một thân một mình, không giống như Hạ Dung, ba phòng thê thiếp, kiều kiều nhốn nháo, khiến hắn bể đầu sứt trán.
Nhị di thái của Hạ Dung nói với tôi: "Lăng ca nhi, ngươi đừng ở một mình nữa, tìm một cô nương gia đi, tốt xấu gì cũng nên chuẩn bị một chút cho hôn sự." (Nhị di thái là vợ hai của Hạ Dung, vì trong nhà mọi người gọi Hạ Dung là lão gia)
Ở nơi này, người biết tôi là con gái rất ít. Hạ Dung cũng giấu không nói cho người nhà biết. Tôi biết Hạ Dung làm vậy là muốn tốt cho tôi.
Chúng tôi chỉ nói là gặp nhau trên đường đến Tây Cương. Còn trên thực tế, là Hạ Dung phái người đưa tôi đến Tây Cương trước, sau đó hắn mang theo người nhà đến sau.
Chỉ là Nhị di thái Hạ gia quá mức nhiệt tình, lúc nào cũng không buông tha cho tôi, muốn tìm vợ cho tôi. Thật may, ở Tây Cương bão cát quá lớn, cho nên trong mắt nàng ấy, độ nhẵn mịm da dẻ của các cô nương ở Tây Cương thua xa Miên thành. Vì vậy Nhị di thái Hạ gia nhìn tôi thở dài nói: "Lăng ca nhi, về sau nếu có cơ hội thì đến Miên thành đi, để cho ngươi nhìn xem các cô nương ở Miên thành. Cô nương Miên thành chúng ta ấy à, ai ai cũng rất xinh đẹp."
Tôi cười nói: "Được. Đến lúc đó còn cần tẩu phu nhân giới thiệu tiến cử cho tôi."
Nhị di thái cười duyên. Hạ Dung nghiêm chỉnh đứng ở một bên làm như không nhìn thấy.
Có một ngày Nhị di thái nói với tôi: "Lăng ca nhi, ngươi nói có kỳ quái hay không? Trước kia lão gia nhà ta ở Miên thành bán gấm, bây giờ lại đi bán vải thô. Vải thô này tương đối khó coi. Thật không hiểu lão gia nhà ta đang suy nghĩ cái gì?"
Tôi nghiêm mặt nói: "Vải thô chất phác, thật sự thì người buôn bán cũng có lợi cho thể xác và tinh thần."
Nhị di thái chớp chớp mắt, nói: "Gần đây lão gia nhà ta bắt đầu tin Phật, chẳng lẽ cũng liên quan đến cái này?"
Tôi lập tức đáp: "Đúng vậy. Chính là như thế."
Tôi ở Tây Cương, mua đất, xây nhà.
Nhà rất nhỏ, nhưng tôi ở một mình nên cũng thoải mái. A Chức đi theo Dung Dung. Dung Dung thấy Tây Cương xa xôi nên không đi theo tôi. A Chức muốn lưu lại ở bên cạnh nàng. Tôi đồng ý.
Vì vậy chỉ có mình tôi đến Tây Cương. Cộng thêm cả nhà Hạ Dung.
Phòng của tôi tuy nhỏ, nhưng rộng rãi thoáng mát. Bên ngoài căn phòng có một căn phòng nhỏ, vừa vặn có thể đặt đàn cầm.
Ở chung quanh tôi đều là phụ nữ và trẻ con, tương đối hứng thú với tài đánh đàn của tôi.
Lăng ca nhi vừa biết tính toán sổ sách vừa biết đánh đàn, khiến các nàng có thêm chuyện để bát quái.
Vải thô của cửa hàng Lăng Dung chúng tôi làm ra, rất được trú quân* địa phương yêu thích. Đưa lên hai vò rượu ngon, Tham tướng Ngô Dao Hải đều sẽ vặn giọng la ầm lên: "Đồ vật trong cửa hàng Lăng Dung của các ngươi, bổn tướng rất thích. Lấy hết." (* quân đội đóng quân)
Tôi cười. Hạ Dung cũng cười. Buôn bán thành công.
Nhưng gần đây, nghe đồn trong quân muốn thay đổi nhà cung cấp vải, Hạ Dung và tôi có chút đau đầu.
Một ngày kia, tôi ôm vải thô mới làm ra đứng đợi ở ngoài cửa phủ Tham tướng. Đứng hơn nửa ngày, cũng không thấy bóng người nào.
Tôi không đợi được nữa, bèn đi lên phía trước cầm móc gõ cửa. Một cái đầu to béo lộ ra nhìn vào tôi, nói: "Ngày mai trở lại."
Tôi vội vàng kéo hắn, nói: "Châu mỗ có chuyện quan trọng cầu kiến Ngô Tham tướng, thỉnh cầu thông báo."
Hắn cau mày: "Lúc này ai dám đi thông báo quấy rầy lão gia chúng ta? Lão gia đang viết sổ gấp đấy. Ai cũng biết, đây là thời điểm khổ sở nhất của lão gia."
Tham tướng cái gì cũng tốt, chỉ là viết chữ vô cùng xấu. Vì vậy mỗi lần đến lúc thượng tấu quân tình, mọi người Ngô gia như lâm đại địch.
Tôi nhìn xấp vải thô đang ôm trong ngực, suy nghĩ khoản thu của năm kế tiếp, cười nói: "Ngươi đi thông báo cho lão gia nhà ngươi, nói Châu lão bản đã từng thi tú tài, có thể trợ giúp ngài một tay."
Hắn nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn chạy đi thông báo. Một lát sau, Ngô Tham tướng đi ra đón: "Châu lão bản Châu lão bản, nếu có thể giúp ta, vải của năm tới ta sẽ mua của các ngươi."
Ngô Tham tướng thở dài nói: "Vốn là có sư gia, nhưng hắn lại bệnh. Sổ gấp của ta lại vội phải dâng lên. Châu lão bản cần phải giúp ta việc này."
Tôi gật đầu, vừa đi theo hắn vào thư phòng, vừa nói: "Rốt cuộc là cần phải viết cái gì?"
Hắn lảm nhảm hồi lâu, lúc này tôi mới hiểu ra được một ít.
Tây Cương đánh trận thắng hai thua một. Nhưng trận thua cần phải viết sao cho chu toàn, không thể để cho thánh thượng trách phạt xuống. Bởi vì ý trong sổ gấp, chính là muốn thánh thượng khen thưởng.
Tôi trầm ngâm suy tư một lát, làm ướt bút lông, lại dừng một chút, chuyển bút lông từ tay phải sang tay trái, sau đó đặt bút xuống viết.
Con ngươi của Ngô Tham tướng trừng lớn, chép miệng vui mừng nói: "Ai nha Châu lão bản, nghe nói ngươi biết đánh đàn, ở Tây Cương này người biết đánh đàn cực kỳ ít ỏi. Lại thấy ngươi mặc dù dùng tay trái viết chữ, nhưng lại viết rất tốt, rất đẹp. Bội phục bội phục. Lúc nãy Châu lão bản còn nói nhiều năm không động vào bút....Thật là quá khiêm nhường."
Tôi cười hắc hắc: "Rất nhiều năm trước, tôi đã từng rất phong nhã."