Nữ Quan Lan Châu

Chương 47: Thương tiếc




Editor: Trang

Mạnh Khách ha hả cười một tiếng, sau đó lại đột nhiên thở dài, nói: "Nếu ta biên soạn ra《Quan cảnh ngự lãm 》, tất nhiên có thể làm một trung thần."

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, cười nói: "Chỉ là, muốn trung thành với ai, ngược lại cần phải cân nhấc cẩn thận."

Tôi cười lạnh nói: "Nếu như thế thì Nhậm Lan Châu ta đây thật sự là không bằng ngươi rồi."

Hắn nói: "Ngươi may mắn hơn ta rất nhiều, từ nhỏ đã gặp được minh chủ. Nhưng ngươi cư nhiên tội ác tày trời. Ngươi bị phán tội tử hình thì cũng thôi đi, thế nhưng lại thông đồng cùng Duyên Hỉ Vương gia để chạy trốn. Vứt bỏ một quân thần, vì một cô gái nhỏ như ngươi mà làm cho long trời lỡ đất."

Hắn thấy tôi không hiểu, lại nói: "Ngươi vẫn không biết sao? Thời điểm ngươi mới bị phán quyết tử hình, Hoàng hậu nương nương liền đi đến chỗ của Thái tử, muốn Thái tử không truy cứu ngươi, không thể giết ngươi. Thái tử không đồng ý, Hoàng hậu nương nương lại đi cầu Hoàng đế, nhưng Thái tử cũng đi theo, hùng hồn nói không giết ngươi không được. Hoàng đế nói với Hoàng hậu nương nương, vụ án này để Thái tử và ta xử lý là được, khiến cho Hoàng hậu không thể nhúng tay vào. Nhưng ai ngờ, ngươi lại trốn đi. Hoàng hậu nương nương và Thái tử đều chia ra phái người đi khắp nơi tìm ngươi. Về sau mới biết được ngươi đang ở Miên thành."

Hắn lắc đầu một cái, nói: "Ha ha, ngươi cư nhiên ở Miên thành. Thật là một công đôi việc, một mũi tên hạ hai chim."

Cảnh Phi, hắn đã cứu tôi một mạng, nhưng xem ra, cuối cùng là do tôi hại hắn.

Thái tử, ngài thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt tôi như vậy sao.

Chỉ là, tôi vẫn không hiểu, vì sao Hoàng hậu lại năm lần bảy lượt muốn cứu tôi.

Tôi thở dài, nói: "Chung quy các ngươi cũng đã tìm tới Miên thành này rồi. Hiện tại Duyên Hỉ Vương gia cũng bị các ngươi giam lại rồi. Nhậm Lan Châu tôi, hiện nay cũng là người thúc thủ vô sách. Nếu hôm nay muốn bắt tôi, đánh tôi, vậy thì tùy ngươi."

Mạnh Khách cười nói: "Bắt ngươi? Để cho ngươi trở lại Kinh thành lần nữa? Án của Duyên Hỉ Vương gia vẫn chưa có quyết định cuối cùng, chẳng lẽ ngươi còn muốn đi đến Kinh thành, sau đó muốn ác nghiệt lần nữa để cho Duyên Hỉ Vương gia cứu ngươi? Thả ngươi đi?"

Tôi cười lạnh nói: "Vậy rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"

Hắn cười lạnh: "Không phải là ta muốn thế nào, mà là Thái tử gia muốn thế nào."

Cảnh Thành?

Tôi đã không còn giá trị để cho y lợi dụng lần thứ hai, nhưng y vẫn chưa chết tâm, muốn theo dõi tới cùng.

Tôi run giọng nói: "Thái tử, y muốn thế nào?"

Mạnh Khách "hừ" một tiếng, từ trong lòng ngực lấy ra một bình sứ nhỏ.

Hắn giơ cái bình nhỏ lên, nói: "Cái này là Thái tử điện hạ thưởng cho ngươi."

Tôi cười lạnh một tiếng, nói: "Độc dược? Tạ Thái tử để cho tôi chết một cách toàn thây. Hơn nữa còn chết ở trong viện tôi thích, Lan Châu rất vui mừng."

Mạnh Khách nói: "Ngươi như ý của ngươi, Thái tử điện hạ cũng như ý của Thái tử. Ngươi chết ở trong viện của Duyên Hỉ Vương gia, thật sự có thể nói là sợ tội tự sát."

Rốt cuộc trong lòng rất đau mà cũng rất hận.

Cảnh Thành, ngươi quá độc ác.

Không còn hy vọng, tôi nhận lấy bình sứ, nói: "Mạnh đại nhân, kính xin ngươi lui ra khỏi cửa."

Tôi thấy hắn bất động, thê lương cười nói: "Ngươi yên tâm. Nhậm Lan Châu nói được làm được, tất nhiên sẽ uống hết thuốc này. Tôi chỉ muốn trước khi chết lẳng lặng nán lại một chút, suy nghĩ một chút. Chẳng lẽ, ngay cả chút nguyện vọng này Thái tử điện hạ cũng không cho phép sao?"

Thân hình Mạnh Khách hơi cứng lại, rốt cuộc nói: "Được, ta sẽ làm như ngươi muốn. Ta cũng không muốn nán lại chỗ này, bên ngoài ta cũng đã bố trí người, mười người như ngươi cũng không ra được."

Hắn đẩy cửa đi ra ngoài.

Cánh cửa nặng nề đóng lại. Tôi không nghe thấy âm thanh của A Chức, cũng không nghe thấy âm thanh của những người khác. Sợ rằng bọn họ đã sớm bị Mạnh Khách phái người giam lại rồi.

Hiện giờ bên trong phòng này chỉ còn lại một mình tôi, còn có bình sứ nhỏ của Thái tử Cảnh Thành ban cho tôi.

Hồi tưởng lại, Cảnh Thành thật sự rất ít cho tôi đồ. Những vòng xuyến gì gì đó tôi đều không thích.

Mỗi lần y hỏi tôi muốn y ban thưởng cái gì, tôi đều duỗi tay ra sau đó nói: "Vàng bạc."

Lúc nào y cũng cười nói: "Ngươi tham tiền như thế sao?"

Tôi gật đầu một cái, trêu chọc y: "Không sai không sai. Vòng xuyến gì đó đều không đáng tin cậy, chỉ có vàng thật bạc trắng mới đáng tin."

Tôi nhớ khi đó, lúc y nghe xong lời tôi nói thì như có điều suy nghĩ, sau đó nhẹ giọng nói: "Không sai, cũng chỉ có vàng thật bạc trắng mới đáng tin."

Tôi sờ sờ trên người, lại mở khóa mở tủ bát ra, nhìn vào bên trong, lắc đầu một cái.

Gần như không có vật gì. Tôi thật sự không lưu tồn vàng thật bạc trắng gì. Hiện nay, ngay cả thứ duy nhất dường như có thể đáng tin cũng không có.

Tôi đưa tay sờ sờ cái bình sứ nhỏ kia, thân bình lành lạnh man mát. Tôi cầm lên nhìn kỹ, trên bình sứ là một cành đào mang theo mưa, kiều mỵ mê người, cực kỳ giống Thái tử phi.

Bình sứ tinh xảo. Dường như tôi còn phải cảm tạ Cảnh Thành, đồ vật đưa tôi vào chỗ chết, lại đúng ý tôi như thế.

Không phải là đồ vật thô ráp. Tôi muốn chết trong sạch sẽ thư thái.

Tôi vuốt ve bình sứ, lẩm bẩm: "Chưa từng ăn thuốc độc bao giờ, lần này ăn thuốc này vào, mong rằng đừng đau đớn đến chết."

Tôi nhớ, tôi chưa từng vì uống thuốc quá đắng mà khóc.

Có một lần, Cửu hoàng tử bảy tuổi bị bệnh, Thái y viện kê thuốc cho hắn. Hắn ngại đắng, mỗi lần uống thuốc đều như lâm đại địch.

Tôi cùng Cảnh Thành đi thăm hắn, nhìn bộ dáng hắn cau mày uống thuốc, rất là buồn cười.

Cảnh Thành cười nói: "Cửu đệ, Nhậm Lan Châu có uống thuốc cũng không giống như đệ, đệ còn không bằng một cô gái."

Cửu hoàng tử nghẹn đến đỏ mặt, nói: "Đệ không tin. Nhậm Lan Châu, ngươi uống thuốc thật sự không sợ đắng?"

Tôi gật đầu, nghiêm túc nói với hắn: "Thật."

Hắn vẫn không tin. Chỉ năn nỉ tôi mỗi ngày đều đến thăm hắn. Tôi đồng ý.

Về sau, một mình tôi đi thăm hắn. Hắn đuổi mọi người đi, nhỏ giọng hỏi tôi: "Ngươi dạy ta, phải uống thuốc như thế nào mới không khóc?"

Tôi sửng sốt, nói: "Cái này, không dạy được."

Hắn cau mày: "Tại sao không dạy được? Nhất định là có bí quyết gì đó. Ngươi dạy cho ta đi mà."

Tôi bị hắn cuốn lấy đến mất kiên nhẫn, vì vậy thuận miệng bịa chuyện nói: "Ngươi nghĩ xem, có người nào khiến ngươi nhớ mong lo lắng không, ngươi lo lắng người đó nhìn thấy ngươi khóc sẽ khổ sở, vì thế ngươi không được khóc."

Ánh mắt trong suốt của Cửu hoàng tử sáng lên nhìn vào tôi, sau đó nói: "Ta cũng có một người khiến mình nhớ mong lo lắng như vậy."

Tôi sửng sốt, nói: "Là ai?"

Cửu hoàng tử nháy nháy mắt, ghé vào bên tai tôi nhẹ giọng nói: "Là Tiểu Nguyệt Nhi."

Tiểu Nguyệt Nhi, là thị nữ thân cận của mẫu phi hắn, lớn hơn hắn một chút.

Tôi nhịn cười, nói: "Ừ. Không tệ không tệ. Lần sau ngươi uống thuốc thì ngươi nghĩ đến Tiểu Nguyệt Nhi, như vậy sẽ không khóc nữa."

Hắn gật đầu một cái, lớn tiếng nói: "Được."

Sau lại ta lại đi thăm hắn, bộ dáng của Cửu hoàng tử quả nhiên là đường đường nam tử hán, mỗi ngụm thuốc vào miệng đều không có một giọt nước mắt nào.

Cửu hoàng tử liên tục uống thuốc, nhưng vẫn không vượt qua được mùa đông năm ấy. Hắn đã chết.

Sau khi hắn chết mấy tháng, xuân về hoa nở. Tôi nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nhi đứng ở dưới cây đào bên ngoài cung của Cửu hoàng tử.

Tôi đi tới, chào nàng một tiếng.

Nàng nhìn thấy là tôi, khẽ mỉm cười nói: "Khi Cửu hoàng tử còn sống, đột nhiên không hề sợ uống thuốc nữa, nghe nói là cô nương ngươi dạy hắn."

Tôi nhìn Nguyệt Nhi, nói: "Tuy Cửu hoàng tử nhỏ tuổi, nhưng lại là một người trọng tình trọng nghĩa."

Nguyệt Nhi nhìn ta, nói: "Chúng ta thân là nô tài, nghị luận dài ngắn với chủ tử, rất không tốt."

Sau đó, nàng xoay người rời đi.

Sau đó không đến mấy tháng, mẫu phi của Cửu hoàng tử vì nhớ nhung nhi tử cho nên bị bệnh nặng, cũng chết bệnh. Tiểu Nguyệt Nhi, bị ban đến trong cung của Ngũ hoàng tử.

Về sau tôi không còn gặp lại nàng nữa.

Tôi mở nắp bình sứ ra, đổ hết thuốc trong bình vào miệng.

Ý thức bắt đầu mơ hồ, cảnh vật ở trước mặt đã không thể nhìn rõ. Ta chỉ loáng thoáng có thể nhìn thấy nụ cười thiên chân khả ái năm đó của Cửu hoàng tử.

Hắn nhìn ta, tựa hồ đang hỏi ta: "Nhậm Lan Châu, thuốc này có đắng hay không? Ngươi có khóc hay không?"

Cửu hoàng tử, đây là độc dược, không đắng. Nhưng mà, tôi vẫn khóc.

Có nhớ lúc ấy tôi đã nói với ngài hay không, nếu muốn không khóc, trong lòng cần phải có một người lo lắng vướng bận, như vậy mới có thể bởi vì không muốn để cho người đó lo lắng mà mình không khóc.

Nhưng giờ phút này, tôi không có người để lo lắng nhớ thương. Nhậm Lan Châu tôi, vẫn khóc.

Rốt cuộc nước mắt cũng chảy xuống.

_________________