Edit: nhuandong
Trong mưa nhỏ, Cảnh Thành cầm ô, cười nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, y nói: “Tại sao hôm nay trên mặt ngươi lại nghiêm túc như vậy? Đi Tri thư viện?”
Lòng tôi biết là không thể gạt được y, nói: “Vâng.”
Lại cười nói: “Nghe nói hôm nay trong triều xảy ra chuyện lớn.”
Cảnh Thành cười nói: “Ngươi cũng tin tức mau thật.”
Ý y bảo đi vào trong thư phòng y nói.
Cảnh Thành thấy tôi đóng cửa lại mới nói: “Tây Cương lại binh biến rồi. Tập quốc này thế còn hung hãn hơn so với lần trước.”
Tôi nói: “Chẳng lẽ hôm nay trong triều là thương nghị chuyện binh lần này?”
Cảnh Thành gật đầu, hỏi: “Nha đầu, ngươi nói ta có nên tranh việc cầm binh lần này không?”
Tôi rót một ly trà nóng cho y, nói: “Chuyện tình ở Hộ bộ gần đây như thế nào?”
Cảnh Thành cười nói: “Vụ án Đỗ Nguyên Vân, không biết phụ hoàng nghe phong thanh từ đâu, lão nhân gia người, sợ rằng trong lòng có nghi ngờ gì đó, đột nhiên để cho chúng ta hung hung hổ hổ đi phúc tra vụ án Đỗ Nguyên Vân?”
Chúng ta?
Tôi hỏi: “Đã có người nào tra vụ án này?”
Cảnh Thành cười nói: “Biết ngươi tỉ mỉ, chắc chắn sẽ hỏi như thế. Lần phúc tra này, ngoại trừ Thái tử ta ra, còn có Mã Ngưng, Thẩm Như Lượng cùng Mạnh Khách.”
Tôi không khỏi hỏi: “Hữu thừa tướng cùng người của Tri giám viện, đúng tình hợp lý trong chuyện này. Chỉ là, trong lòng tôi thắc mắc, tại sao Mạnh Khách cũng ở bên trong chuyện này?”
Cảnh Thành lắc đầu một cái: “Cái này ta cũng rất thắc mắc. Khi thấy tên của Mạnh Khách ta cũng thật sự lấy làm kinh hãi. Lần này thật là không biết phụ hoàng gặp cái kì ngộ gì đây.”
Tôi cười nói: “Trong ván cờ, trong thiên hạ, từ trước đến giờ cũng khôngcó người nào thắng được Thánh thượng.”
Đây chính là một ván cờ không công bằng.
Cảnh Thành cười một tiếng, lại nói: “Như đã nói qua, vụ án Đỗ Nguyên Vân, trước mắt vẫn còn rối như mớ bòng bong. Mà binh vụ Tây Cương, vẫn là quan trọng hơn. Mấy ngày ta ở Hộ bộ, tra án đã làm đầu vô cùng đau, hôm nay vào triều, nghe được chuyện tình ở Tây Cương, đầu bộc phát đau dữ dội. Nha đầu, ngươi phải để ý giúp ta một chút.”
Tôi khẽ mỉm cười, nói: “Điện hạ không nếm trà này?”
Cảnh Thành cầm ly trà lên, không hiểu nhìn tôi.
Tôi cười nói: “Đây là ngày hôm trước Duyên Hỉ Vương phi dạy tôi chế biến, nói là rất mát mẻ ngon miệng.”
Cảnh Thành nói: “Ngươi và Duyên Hỉ Vương phi đi lại rất thân?”
Tôi nói: “Trước đó một ngày Duyên Hỉ Vương gia cũng tới gặp tôi, cùng nói mấy lời.”
Thấy y không hiểu, tôi cười nói: “Nô tỳ nghĩ tới, trước mắt phúc tra vụ án Đỗ Nguyên Vân này, thật ra văn võ cả triều đều len lén nhìn Duyên Hỉ Vương gia. Dù sao ban đầu sự việc Đỗ Nguyên Vân bại lộ, chính là do một phong mật thư tố cáo của Duyên Hỉ Vương gia. Người đời đều cho rằng đã là trần ai lạc định, đại công của Duyên Hỉ Vương gia cũng đã được định luận, ai biết trong lúc bất chợt Hoàng thượng lại muốn phúc tra…”
Cảnh Thành cười nói: “Cho nên, đây tột cùng là Hoàng thượng nổi lên lòng nghi ngờ Đỗ Nguyên Vân có đồng đảng hay không hay là nổi lên lòng nghi ngờ đối với Duyên Hỉ Vương gia?” Tôi gật đầu một cái, lại nói: “Hoàng thượng sai điện hạ đi thăm dò vụ án này, làm Quân vương, đây chính là khảo nghiệm điện hạ làm thần tử có tận trung hay không. Nhưng làm phụ thân, điện hạ, sợ rằng Hoàng thượng cũng xem người có còn chân tình với cái người đệ đệ Cảnh Phi này hay không.”
Cảnh Thành thở dài nói: “Cho dù có phần chân tình này thì như thế nào? Nếu như Cảnh Phi thật sự có lỗi trong vụ án này, ta lại không thể tra ra lỗi lầm mà giấu giếm không báo được?”
Tôi cười nói: “Cái này nói sau. Vụ án này, trước mắt không phải là mớ bòng bong sao. Năm đó Đỗ Nguyên Vân có thể to gan như vậy, sợ rằng trong văn võ cả triều, thật là không ít người là đồng đảng của ông ta. Rắc rối khó gỡ, cho nên Đỗ Nguyên Vân mới có thể một tay che trời ở Miên thành. Điện hạ, mà người lại phải cầm tất cả cơ hội đi chứng minh với Hoàng thượng người làm Thái tử có tài lại có đức.”
Cảnh Thành cười ha hả, nói: “Chính xác. Ngay cả nha đầu ngươi đối tốt với Duyên Hỉ Vương phi, cũng là đang giúp ta ghi rõ chân tình với Cảnh Phi.”
Tôi cười một tiếng, lại giúp rót đầy ly trà cho y.
Cảnh Thành nhấp một ngụm trà, đột nhiên cười nói: “Nha đầu, nói như vậy thật rõ ràng, chẳng lẽ ngươi đang khuyên ta muốn đề cử Cảnh Phi mang binh đi bình định chiến loạn Tây Cương?” Tôi lắc đầu một cái: “Thái tử gia cũng không phải chỉ có một người đệ đệ là Duyên Hỉ Vương gia.”
Y nói: “Chẳng lẽ là Cảnh Nhiên?”
Tôi gật đầu một cái.
Y cười nói: “Ngươi khi nào lại nhớ tới Cảnh Nhiên vậy?”
Tôi cười nói: “Mặc dù binh pháp Diên Trú Vương gia không bằng người và Duyên Hỉ Vương gia, nhưng coi như cũng không kém. Huống chi đóng quân ở Tây Cương cũng không thiếu bộ hạ cũ của người, đều là một tay của Thái tử gia người. Diên Trú Vương gia kinh nghiệm cầm binh chưa đủ, cho nên chắc chắn lúc nào cũng sẽ nghe theo khuyên can của những bộ hạ cũ của Thái tử người. Cho nên, trên phương hướng tổng quát sẽ không có không may.”
Cảnh Thành gật đầu, nói: “Tây Cương chính xác còn bộ hạ cũ của ta. Huống chi, khí trời lạnh dần, trận chiến Tây Cương này, hợp lại vẫn là lương thảo. Hiện tại ta lại quản Hộ bộ, lương thảo chắc chắn hết sức ủng hộ. Chuyến đi này của Cảnh Nhiên, phần thắng vô cùng lớn.”
Tôi nhẹ giọng nói: “Nói tóm lại, quyết không thể để Duyên Hỉ Vương gia lấy được binh quyền. Mà đề cử Cảnh Nhiên đi, lại có thể thể hiện điện hạ người vô cùng độ lượng rộng rãi với đệ đệ mình.”
Cảnh Thành thở dài nói: “Ta cũng nghĩ như vậy. Cho dù Cảnh Phi không phải là người đại gian, chuyện Đỗ Nguyên Vân cũng không có quan hệ với hắn, trên tay hắn cũng không thể có nhiều binh như vậy.”
Kim thượng từng ấy năm cho tới nay, Hộ bộ Công bộ từng chút đều phân phối cho các hoàng tử cùng nhau giải quyết, chỉ có Binh bộ, một hoàng tử cũng không hề phân cho, lão nhân gia người tự mình giữ.
Binh quyền trọng yếu, hiển nhiên là thấy rõ.
Sáng nay Mạnh Khách nói với tôi trong triều có đại sự, tranh giành binh quyền này, chính xác chính là một đại sự.
Thân thể Cảnh Thành không tốt, tuyệt đối không thể tới biên cương giày vò đánh một trận. Nhưng cho dù Cảnh Thành không thể đi, binh quyền này cũng không thể rơi trên tay Cảnh Phi.
Hồ ly Cảnh Nhiên này, thật sự là ngư ông ngồi đắc lợi rồi.
Tôi nhớ tới ban ngày Cảnh Nhiên hồ ly này biểu diễn, không khỏi cười lên.
Cảnh Thành hỏi: “Cười cái gì?”
Tôi cười đáp: “Chỉ là sáng nay nhìn hai con hồ ly, hết sức thú vị.”
Y dưới ánh đèn nhìn tôi, chậm rãi nói: “Nha đầu, hiện tại ngươi cười, cùng với vừa rồi biểu tình ngươi cứng cỏi phân tích thế cục hơn thiệt, thật là rất bất đồng.”
Tôi nhìn y, nói: “Cái gì bất đồng? Không hiểu.”
Y khe khẽ thở dài, uống trà, không đáp lời.
Mơ hồ có âm thanh gõ cửa truyền đến.
Tôi nói nhỏ: “Điện hạ, sợ rằng Thái tử phi vẫn còn đang chờ người dùng bữa đấy. Mau qua đó thôi.”
Y trầm ngâm nhìn trà, giống như không có nghe thấy.
Tôi lại khuyên y một tiếng, cuối cùng y cũng đứng lên.
Ánh nến lách tách vang. Sợ nhất cảnh tôi và hai người bọn họ cùng một chỗ, hết sức yên tĩnh, lại không có lời có thể nói khi ấy.
Cuối cùng y đẩy cửa ra, đi khỏi.
Tôi mới ngồi xuống, nhớ tới những phân tích rõ ràng cùng với những lời nói thông suốt vừa rồi, nói được thoải mái như thế, giống như vài âm thanh kia còn đang quanh quẩn ở trong phòng này, rầm rầm rì rì vang bên tai.
Những lời kia giống như là tôi một hơi nhất định phải nhanh chóng nói hết.
Mau nói xong, những thứ khác đều không nghĩ tới nữa.