Lại qua mấy tháng, Cảnh Phi còn đang ở Miên thành, viết một phong thư cho Thái tử, nói đã làm tròn bổn phận huynh đệ, tất cả đều mạnh khỏe, hi vọng hoàng huynh không cần quá nhớ mong.
Cảnh Thành nhìn thư, dùng bút nhẹ nhàng chống cằm, trầm mặc hồi lâu mới bắt đầu viết thư hồi âm. Lát sau, thư đã viết xong, truyền người đưa đến Miên thành.
Y đưa mắt nhìn gã sai vặt đi xa, cười nói: “Miên thành càng ngày càng quan trọng, sợ rằng Cảnh Phi hắn sẽ không hồi kinh.”
Không thể hồi kinh, càng thêm không muốn hồi kinh.
Mùa đông năm này, Kinh thành có bão tuyết, bông tuyết đầy trời che đi một thành xa hoa. Hoàng thành lộng lẫy, ở giữa một màu tuyết trắng vô cùng sáng rỡ động lòng người.
Trong Kinh thành chói sáng chính là vương phủ Duyên Hỉ. Nguyên lai là do Thái tử tự mình tấu xin với Hoàng thượng, nói vương gia Duyên Hỉ ở bên ngoài dài ngày, vô cùng khổ cực, huống hồ là vài ngày hôm trước sửa trị lũ lụt, diệt trừ tham quan, đều là lập được công lớn. Còn nữa, Duyên Hỉ Vương phi Đỗ thị, mặc dù cha bất kham, nhưng Đỗ thị dịu dàng hiền huệ, xứng đáng là vợ hiền của Cảnh Phi, không nên bởi vì chuyện của cha mà khiến Đỗ thị bị dính líu. Cảnh Phi ở bên ngoài, một mình Đỗ thị xử lý chuyện trong vương phủ Duyên Hỉ, cũng hết sức khổ cực, về lý nên được phong thưởng, Cảnh Phi ở bên ngoài cũng không cần lúc nào cũng phải quan tâm.
Thánh thượng chuẩn tấu, phái người đến Miên thành ngổn ngang phong thưởng cho Duyên Hỉ Vương gia, đồng thời Duyên Hỉ Vương phi Đỗ thị cũng được nhận phong thưởng. Vương phủ Duyên Hỉ nhất thời náo nhiệt vô cùng.
Mấy tháng này chuyện khiến tôi buồn rầu là đi nơi nào tìm sơ oa cho Thái tử. Sau khi vào đông, thân thể Cảnh Thành lại không tốt. Đủ loại cách đều đã thử qua. Tuy nhiên vẫn không cảm thấy yên tâm lại không cần dược liệu mà Cảnh Phi đưa tới, về điểm này, Cảnh Thành càng thêm cố chấp hơn tôi.
Có một ngày tôi thấy Cảnh Thành chống đỡ một cách hết sức khó chịu, cho nên đành mang thuốc của Cảnh Phi tới cho y. Thuốc đặt ở trước giường y, y đẩy tôi ra, miệng mở to thở hổn hển, nắm chặt mép giường chống thân thể lên, ngón tay trắng bệch run rẩy, nói: "Ta không cần nó."
Cuối cùng thuốc cũng không uống.
Y ở trước mặt người ngoài hoàn chỉnh vô sự, trên triều cứng cỏi mà nói, dưới triều chuyện trò vui vẻ, thậm chí ở trước mặt Thái tử phi cũng dùng vẻ mặt ôn hòa ngôn ngữ thong dong. Cho đến khi chỗ tình lặng chỉ còn hai chúng tôi, cửa phòng khép chặt, y đưa lưng về phía tôi nôn từng ngụm máu trên khăn lụa trắng như tuyết thượng hạng.
Sau đó y nhẹ giọng nói: "Nha đầu, cầm thiêu hủy đi."
Chúng tôi cho rằng y giả bộ như vậy ở bên ngoài có thể lừa gạt được tất cả cho đến một ngày, Hoàng hậu lại triệu tôi đi.
Hoàng hậu nhìn thấy tôi, phất tay một cái, đuổi mọi người lui xuống, nói với tôi đang quỳ trước mặt bà: "Nhậm Lan Châu, ngươi nói thật với ta, gần đây đến tột cùng Thái tử như thế nào?"
Tôi nói: "Gần đây Thái tử tốt lắm."
Bà nói: "Các ngươi đừng giấu diếm ta. Tâm tư của ta, mười mấy năm qua, đều ở trên người Thái tử. Con của mình, làm sao ta lại không hiểu? Hằng năm vừa đến mùa đông, tất nhiên thân thể Thái tử sẽ không tốt. Mùa đông năm nay, phương thuốc không đổi, lượng thuốc không gia tăng, làm sao Thái tử có thể vô sự như vậy?"
Bà từ chỗ ngồi chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, ghé mặt lại gần từ dưới nhìn chằm chằm tôi.
Phật châu trong tay bà thoáng qua trước mặt tôi, phật châu bị bà vê đã bóng loáng tỏa sáng.
Hoàng hậu cười lạnh nói: "Ngươi nên biết, nếu Thái tử có chuyện gì không may xảy ra, cái mạng nhỏ của ngươi cũng không còn."
Tôi vẫn nói: "Xin Hoàng hậu yên tâm, thân thể Thái tử không đáng lo. Có thể là phương thuốc của Trương thái y đột nhiên có tác dụng. Có thể thấy được thuốc này phải dùng một thời gian, thành tâm thành ý mới có thể thấy khởi sắc."
Hoàng hậu đứng lên, tôi chỉ nghe được bà ở trên đỉnh đầu cười lạnh một tiếng, nhất thời bên trong phòng im lặng yên tĩnh.
Lúc này thấy Văn công công đi vào cửa nói: "Hoàng hậu thứ tội, nhưng Thái tử vừa vội vàng sai người tới hỏi, Thái tử có một quyển sách quan trọng, không biết thái chiêu đã đặt ở nơi nào? Cần thái chiêu trở về giúp Thái tử tìm."
Hoàng hậu cả giận nói: "Cũng không phải là chuyện gì gấp, ta đây đang hỏi nàng ta."
Văn công công nói: "Thái tử nói, chuyện này của người rất gấp. Sách người tìm để cấp cho Hoàng thượng một bản, cần dùng sách chuẩn, Thái tử không nhớ rõ lắm. Nếu dùng sai, là bất trung bất hiếu với Hoàng thượng, người cả gan xin Hoàng hậu trước cho Thái chiêu trở về."
Ngừng một lát, Hoàng hậu thở dài nói: "Được rồi, ngươi trở về đi."
Tôi đi tới cửa, lại nghe thấy Hoàng hậu ở phía sau nhẹ nhàng nói: "Nhậm Lan Châu."
Tôi dừng chân. Giọng nói của bà nhỏ đến nỗi suýt chút nữa tôi cũng không nghe được: "Ngươi chăm sóc Thái tử cho tốt."
Tôi gật đầu.
Trở lại phủ Thái tử, Cảnh Thành nhìn chằm chằm tôi, cười nói: "Ngươi không bị làm khó chứ?"
Tôi cười nói: "Không hỏi chuyện của tôi đến nửa điểm, đều hỏi chuyện của điện hạ người."
Nụ cười dừng lại trên môi y: "Hả?"
Tôi thở dài nói: "Điện hạ, hiện tại, một chúng ta không có Thái y viện, hai không có Duyên Hỉ Vương gia, thuốc này, cần phải chờ một chút."
Nụ cười vẫn sát bên môi, thẳng tắp nhìn tôi, nói: "Không sao, qua được là sẽ qua, ta tự hiểu thân thể của mình."
Một lát sau, Cảnh Thành đứng lên, đi tới tủ sách đầu giường lấy xuống một quyển sách khẽ mỉm cười, nhíu mày nói: "Trước không nói chuyện này, mấy ngày nay ta ngẫm nghĩ hồi lâu, sách của Mạnh Khách này thật là thú vị."
Y đi tới trước mặt của tôi, đưa sách đến trước mặt, bốn chữ "Ngắm cảnh ngự lãm" trên trang sách rõ ràng dưới ánh nến.
Y cười nói: "Từ trước đến giờ ngươi vẫn rất quen thuộc với đám thư sinh trong Tri thư viện, ngươi cẩn thận nhìn một chút cho ta, đám thư sinh này có giao tình như thế nào với Duyên Hỉ Vương gia, rốt cuộc là có quan hệ gì?"